Xuyên Không Thành Mẹ Tổng Tài - Chương 2
7
Chết tiệt.
Đúng là âm hồn bất tán.
Tôi cứ tưởng hắn đã đi tới công ty, không ngờ lại chờ ngay cửa để chặn tôi.
Tiết Cẩn Hành quả thực rất thâm sâu đáng sợ, không cần nghĩ cũng biết, hắn chắc chắn đã đoán được hôm nay tôi sẽ rời đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không sao, hắn cũng chưa dám chắc tôi có phải là mẹ hắn hay không. Chỉ cần lời nói dối này chưa bị lật tẩy, tôi vẫn là mẹ hắn.
Tôi thản nhiên nói: “Mẹ chạy đi đâu chứ? Mẹ chỉ định đi tìm mấy người bạn thân đánh mạt chược thôi.”
Tiết Cẩn Hành từ từ bước xuống xe, tiến tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng đổ cái bao trên vai tôi xuống đất.
Vàng miếng, dây chuyền cùng một số đồ xa xỉ rơi loảng xoảng xuống đất.
Hắn nhướn mày: “Đi đánh mạt chược cần mang theo mấy thứ này sao?”
Tôi nuốt nước bọt, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được hoảng loạn.
Nếu để hắn biết tôi không phải mẹ hắn, hắn sẽ kéo tôi vào xe hành hạ ngay tức khắc. Xe chịu được hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Nghĩ ngợi một chút, tôi bình tĩnh đáp: “Con à, mẹ mang theo vàng với trang sức, chẳng lẽ con không biết tại sao sao?”
Tiết Cẩn Hành nói: “Không biết.”
Tôi nói: “Tất cả là tại con không cho mẹ tiền tiêu, mẹ đành phải mang mấy món này đi đánh mạt chược đấy.”
Tôi hít mũi, ra vẻ tội nghiệp khóc lóc:
“Con à, mẹ không trách con đâu, là do mẹ làm khổ con thôi. Mẹ ở độ tuổi này lẽ ra nên tự mình bươn chải, không nên đi xin tiền của con. Mẹ hứa ngày mai sẽ ra ngoài tìm việc làm.”
Tiết Cẩn Hành mặt không chút cảm xúc, nhưng khóe môi hắn thoáng nở một nụ cười mờ nhạt.
“Thì ra là vậy.” Hắn cúi đầu lau đi giọt nước mắt mà tôi cố ép ra, tay ôm lấy mặt tôi, lạnh lùng nói: “Mẹ à, đều tại con, thật ra con định chuyển nhượng một nửa tài sản của con cho mẹ đấy.”
Hai mắt tôi sáng rực lên.
Chuyển nhượng một nửa cho tôi sao?
Hắn có tài sản hàng tỷ, nếu chuyển một nửa cho tôi, chẳng phải tôi sẽ giàu to sao?
Tôi chớp chớp mắt, háo hức hỏi: “Khi nào chuyển?”
“Chuyện hôm nay không để ngày mai, mẹ nghĩ sao?”
Tiết Cẩn Hành tỏ vẻ khổ sở, thở dài não nề: “Thời gian qua con luôn phiền lòng về một chuyện, không có tâm trạng xử lý việc chuyển nhượng tài sản.”
Tôi vội hỏi: “Chuyện gì khiến con phiền lòng? Mẹ sẽ giúp con.”
8
Tiết Cẩn Hành kể, gần đây công ty hắn có một cô thư ký mới, ngày nào cũng ra sức dụ dỗ hắn.
Trong các buổi họp, cô ta còn liên tục đưa chân qua lại, khi vào văn phòng thì cố tình cởi áo khoác, để lộ thân hình quyến rũ rồi tựa sát vào hắn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc.
Hắn muốn sa thải cô ta, nhưng cô ta lại là con gái của đối tác, lo ngại việc này sẽ gây mất lòng.
“Làm sao để cô ta biết khó mà lui đây?” Tiết Cẩn Hành ôm mặt tôi, nghiêm túc hỏi.
Trong truyện, Tiết Cẩn Hành tuy là một kẻ lăng nhăng, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc với công việc. Nếu không, hắn cũng chẳng thể trở thành tổng tài sở hữu tài sản hàng tỷ khi còn trẻ như vậy. Hắn ghét những phụ nữ làm việc không nghiêm túc, đặc biệt là những ai dám xâm phạm vào giới hạn của hắn.
Tôi hất tay hắn ra, đập tay vào ngực đầy tự tin: “Cứ để mẹ xử lý.”
“Chuyện nhỏ thôi, mẹ của con đây là ảnh hậu đấy, lát nữa mẹ sẽ đến công ty con diễn vai bà mẹ độc ác cho cô ta xem.”
Tiết Cẩn Hành nheo mắt lại, nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Ảnh hậu?”
Suýt chút nữa tôi lỡ miệng.
Tôi vội vàng chữa cháy: “Ý mẹ là, từ nhỏ mẹ đã muốn làm diễn viên, dù mẹ là người lương thiện, nhưng vì con, mẹ sẵn sàng đóng vai bà mẹ độc ác để cô ta không dám quấn lấy con nữa.”
Tôi thầm nghĩ, xử lý xong cô thư ký này, bà đây sẽ giàu to! Hahaha…
Tôi nói với Tiết Cẩn Hành: “Con cứ về công ty chờ mẹ đi, mẹ sẽ ra ngoài chuẩn bị một chút.”
Hai tiếng sau, tôi đến công ty của Tiết Cẩn Hành.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, Tiết Cẩn Hành kinh ngạc mở to mắt, suýt chút nữa ngã khỏi chiếc ghế da thật.
9
Tôi vừa đi làm tóc uốn mì tôm, mua một bộ váy đen xấu xí vô cùng, đeo đầy vàng trên cổ và trên tay, còn cố tình vẽ thêm nếp nhăn, trông y hệt một bà thím nhà giàu vùng Giang Chiết.
Tôi đeo kính râm, nghênh ngang bước vào văn phòng của Tiết Cẩn Hành.
Vừa vào, tôi đã thấy cô thư ký Tô Diệu Diệu kia đang ưỡn cái mông ra, tay cầm tập tài liệu, cúi người phô thân trước mặt Tiết Cẩn Hành.
Tôi tặc lưỡi vài tiếng.
Không hổ danh là truyện H, thư ký này quả nhiên có dáng rất chuẩn.
Tô Diệu Diệu nhìn thấy tôi, lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thẳng vào tôi: “Bà là ai vậy? Con mụ già! Không biết muốn gặp tổng giám đốc Tiết thì phải hẹn trước sao? Cút đi!”
Tôi bước tới trước mặt cô ta, đập tay xuống bàn đầy giận dữ, khí thế áp đảo.
“Đúng là con lợn nái không biết trời cao đất dày, cô có biết tôi là ai không mà dám đuổi tôi?”
Tôi tháo kính râm ra, hất hàm nhìn Tiết Cẩn Hành nói:
“Nói cho cô ta biết bà đây là ai đi?”
Tiết Cẩn Hành bị bộ dạng của tôi làm cho kinh ngạc, hắn sững sờ nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, hắn vừa mất mặt vừa ngượng ngùng nói: “Bà ấy là mẹ tôi.”
Tô Diệu Diệu sốc đến mức làm rơi tập tài liệu trong tay xuống đất.
Cô ta lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười ngọt ngào, nũng nịu gọi tôi: “Thì ra là dì à, xin lỗi dì, là Diệu Diệu không biết lễ nghĩa.”
Cô ta vội chạy đi rót nước cho tôi: “Dì trông trẻ quá, khí chất quá, ai mà không biết chắc sẽ nghĩ dì mới mười tám thôi.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, vừa mới gọi tôi là con mụ già mà.
Tôi cố tình làm khó cô ta: “Cô thấy tôi có khí chất gì?”
Tô Diệu Diệu trông rất khó xử, cô ta đảo mắt vài vòng, cố nặn ra một câu:
“Dì có khí chất của người đã không phải vất vả nhiều năm.”
Hừ, ý nói tôi quê mùa chứ gì.
Tôi hất hàm ra lệnh Tiết Cẩn Hành đứng dậy, nhường chỗ cho tôi ngồi.
Ngồi xuống ghế da thật, tôi ngả người ra như một ông chủ lớn, hai chân gác lên bàn làm việc một cách không mấy lịch sự.
Tôi nhấp một ngụm trà, rồi từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Tô Diệu Diệu, trưng ra bộ dạng của một bà mẹ chồng khó tính.
Tôi vào thẳng vấn đề: “Cô thích con trai tôi Tiết Cẩn Hành đúng không? Vừa bước vào là tôi đã thấy cô điệu bộ lẳng lơ với nó rồi.”
Tô Diệu Diệu bị nói thẳng quá nên mặt đỏ bừng.
Tôi phun ra một mẩu trà: “Cô không xứng.”
Tô Diệu Diệu giật mình.
Cô ta không ngờ tôi lại thô lỗ như vậy.
Tôi nói: “Tôi ghét nhất loại đàn bà như cô, chính ba nó cũng vì loại người hoang đàng như cô mà bỏ rơi tôi với nó.”
“Sau đó nhà máy da sập tiệm, ba nó bỏ mặc hai mẹ con tôi, dẫn theo cô em vợ bỏ đi.”
Tiết Cẩn Hành đứng phía sau bỗng bật cười.
Tôi liếc hắn một cái: “Thằng nhóc thối, mày cười cái gì? Ba mày bỏ mày mà mày còn cười được à?”
Chửi xong Tiết Cẩn Hành, tôi quay sang nhìn Tô Diệu Diệu bằng ánh mắt sắc lạnh: “Nhà họ Tiết muốn con dâu phải là người đàng hoàng, thuần khiết, biết điều. Cô nghĩ xem mình có giống vậy không? Cô giống hệt ba nó, mặc cái áo sơ mi mà cúc áo bung gần đến rốn. Cô tưởng tôi không nhìn thấu ý đồ của cô à?”
“Hồi bà đây đấu trí đấu dũng với con trà xanh kia, cô còn chưa sinh ra đời đâu.”
“Tôi chịu đựng gian khổ nuôi Tiết Cẩn Hành lớn khôn, chẳng lẽ là để nó đi tìm loại phụ nữ như cô sao?”
Mặt Tô Diệu Diệu trở nên nhợt nhạt vì những lời của tôi.
Cô ta bắt đầu nhận ra mình mặc quá hở hang, vội vàng cài lại cúc áo trước ngực.
Cô ta giải thích: “Dì ơi, con thật sự thích Tiết Cẩn Hành mà, con là gái nhà lành, ba con cũng làm ăn buôn bán, con không quan tâm việc Tiết Cẩn Hành có người khác. Con chỉ cần làm tình nhân của anh ấy cũng được.”
Lời của cô ta như một con dao cứa vào mông, khiến tôi bừng tỉnh, cô ta không quan tâm việc hắn có người khác hay không, đúng là loại tam quan lệch lạc. Phụ nữ thế hệ này đúng là không giống thời trước.
Tôi tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn:
“Tình nhân cũng không được, cô nói gì cũng vô ích. Không có sự cho phép của tôi, cô nghĩ Tiết Cẩn Hành dám ở bên cô à?”
Tô Diệu Diệu nhìn về phía Tiết Cẩn Hành, ánh mắt đầy kỳ vọng, cô ta cắn môi:
“Anh nói gì đi chứ.”
Tiết Cẩn Hành đút tay vào túi, tựa lưng hờ hững vào tường:
“Cô nhìn tôi làm gì? Mẹ bảo tôi thích ai thì tôi sẽ thích người đó, tôi là con trai ngoan của mẹ mà.”
Tô Diệu Diệu bĩu môi khinh bỉ, bực bội dậm chân: “Cái gì?”
“Anh là con trai ngoan của mẹ?”
“Đúng là đen đủi!”
Đàn ông khiến phụ nữ mê mệt là nhờ dáng vẻ và ngoại hình của người đó, nhưng chỉ một câu “con trai ngoan của mẹ” là đủ làm họ thất vọng.
Tô Diệu Diệu tự nguyện nộp đơn xin nghỉ việc, miệng lẩm bẩm chửi bới rồi bỏ đi.
Tiết Cẩn Hành đứng dậy, xoay ghế của tôi đối diện hắn.
Hắn khẽ cúi người, vây tôi vào vòng tay hắn, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi từ trên xuống dưới, hắn nâng đầu gối ép vào chân tôi.
“Mẹ à, trông mẹ vẫn còn kiều diễm lắm đó.”
Hắn ghé sát tai tôi: “Phòng làm việc của con cách âm rất tốt.”
Hắn có ý gì đây?
10
Khi hiểu ra, tôi giơ tay tát hắn một cái: “Nghịch tử.”
“Giống hệt ba mày, lăng nhăng không chừa một ai, ngay cả mẹ mày mà cũng dám trêu ghẹo sao?”
“Tao dạy mày thế nào hả? Làm đàn ông thì phải biết giữ nhân phẩm, phải ra dáng đàn ông đàng hoàng, với cái tính hư hỏng của mày sau này làm gì có cô gái đàng hoàng nào thèm.”
“Tao rốt cuộc phải tìm con dâu đến bao giờ đây, bao giờ tao mới được bồng cháu?”
“Bà Vương bạn tao, con bà ấy cũng tuổi như mày, bà ấy đã có cháu rồi, còn tao thì sao?”
“Tao lo cho mày đến mức cả đêm không ngủ được đấy.”
“Giờ thì mày lại còn mất trí nhớ nữa, nói thẳng ra, mày khác gì người ngốc đâu?”
Tôi đánh mạnh quá, Tiết Cẩn Hành bị choáng.
Hắn ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng, không thể tin nổi nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng liếc ngang liếc dọc.
Xong rồi.
Diễn hơi quá, không kiềm chế được.
Tôi thật sự coi mình là mẹ hắn rồi.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Sự ngượng ngập vô hình lan tỏa trong không gian.
Vài giây sau, tôi ôm Tiết Cẩn Hành, vỗ nhẹ lưng hắn an ủi: “Mẹ không nên đánh con, tất cả là lỗi của mẹ. Con trai ngoan của mẹ, mẹ cũng chỉ lo cho con thôi.”
Tôi sốt ruột hỏi: “Con xem, việc con lo lắng mẹ đã giải quyết xong rồi, vậy khi nào con chuyển nhượng tài sản cho mẹ?”