Xuyên Không Thành Mẹ Tổng Tài - Chương 1
1
Tôi xuyên thành cô gái đã qua đêm với nam chính trong tiểu thuyết H.
Địa điểm là nhà vệ sinh trong quán bar.
Trong sách, tôi thậm chí không có tên.
Tiết Cẩn Hành ép tôi vào góc tường trong nhà vệ sinh, hơi thở nóng ấm lướt qua bên tai tôi, hắn gấp gáp kéo khóa quần xuống.
Tôi dán sát vào tường, trong lòng như có hàng ngàn chữ đmm đang chạy loạn: Mới vừa xuyên qua đã mất trinh rồi sao?
Đúng lúc tôi đang hoảng loạn, không biết làm gì thì tay kéo khóa của Tiết Cẩn Hành bỗng khựng lại.
Hắn ngẩng đầu, dùng vẻ mặt ngơ ngác hỏi tôi: “Cô là ai?”
Tôi ngẩn ra một chút.
Rồi tôi hỏi ngược lại hắn: “Anh có biết anh là ai không?”
Hắn đưa tay lên xoa đầu, đôi mắt dài hẹp đen nhánh trông trống rỗng.
Hắn lẩm bẩm lặp lại: “Tôi là ai?”
Tôi chợt trợn to mắt, phấn khởi.
Rõ rồi, hắn mất trí nhớ.
Tôi vui vẻ kéo lại khóa quần cho hắn.
Đôi mắt của hắn đỏ rực lên, hắn bất ngờ bóp cổ tôi, tức giận hỏi:
“Cô là ai?”
Tôi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
Dùng giọng điệu đầy yêu thương nói với hắn như mẹ hiền:
“Con à, mẹ là mẹ của con đây.”
2
Hắn nhíu mày, gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú nhìn tôi chằm chằm:
“Cô trông có vẻ bằng tuổi tôi, sao cô là mẹ của tôi được?”
Ở thế giới thực, tôi là ảnh hậu.
Nước mắt tôi lập tức trào ra: “Mẹ với ba con yêu nhau sớm, sinh ra con. Ba con – cái tên chết tiệt ấy – chạy theo người phụ nữ khác rồi bỏ mẹ con ta lại.”
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con phải làm người đàn ông tốt, đừng lăng nhăng giống ba con.”
“Kết quả là con khiến mẹ thất vọng, suốt ngày chạy đến quán bar, ăn chơi với phụ nữ.”
Tôi vừa khóc vừa liếc hắn một cái: “Lăng nhăng thì thôi, sao con cũng nhẫn tâm như ba con, giờ đến cả mẹ con cũng không nhận!”
“Mẹ nuôi con lớn từng chút một, mẹ có dễ dàng gì đâu!”
Hắn nhìn tôi khóc lóc thảm thiết, không giống như đang nói dối, cuối cùng mới từ từ thả tay khỏi cổ tôi.
Tiết Cẩn Hành nhìn xung quanh, phát hiện đây là nhà vệ sinh, hắn lại nghi hoặc hỏi:
“Cô là mẹ tôi, vậy sao cô lại vào nhà vệ sinh cùng tôi?”
Chuyện này có thể làm khó tôi sao?
Tôi giả vờ tức giận, chống hai tay lên hông, mắng hắn:
“Con còn dám hỏi?”
“Bà đây tìm con khắp quán bar mà không thấy, phát hiện con say rượu gục trong nhà vệ sinh, mẹ định đỡ con dậy thì con tỉnh lại luôn.”
Tôi liếc nhìn cái quần của hắn: “Đừng trách mẹ lắm lời, dù uống nhiều thì cũng phải kéo khóa quần, nhìn xem con trông như thế nào này?”
Tai của Tiết Cẩn Hành bỗng đỏ lên, trong mắt ánh lên một chút xấu hổ:
“Xin lỗi mẹ, xem ra con đúng là một đứa con hư rồi.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, từ hôm nay trở đi, con sẽ không làm loạn nữa, con sẽ trở thành một đứa con ngoan biết nghe lời.”
Tôi gật đầu hài lòng: “Mẹ biết rồi mà, con không giống như ông ba đã khuất của con.”
“Đúng là con trai tốt của mẹ.”
Trong truyện, Tiết Cẩn Hành được miêu tả là một tổng tài đẹp trai, cao một mét tám chín, sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ.
Thế này thì tôi thành thái hậu rồi, tiền nhiều đến mức chẳng thể tiêu hết, tôi sung sướng chết đi được.
A ha ha ha ha ha ha ha ——
Tôi dẫn theo cái máy rút tiền của mình, không… là con trai ngoan của tôi, trở về căn biệt thự sang trọng.
Mỗi ngày tôi đều dạy Tiết Cẩn Hành rằng phải trở thành một người đàn ông tốt, chung thủy, không lăng nhăng mới là cách tốt nhất để giữ vẻ đẹp của đàn ông.
Tiết Cẩn Hành cũng rất nghe lời, ghi nhớ kỹ những lời tôi nói.
Chúng tôi đã sống một cuộc sống hạnh phúc, mẹ từ, con thảo.
Thế nhưng, chưa được mấy ngày hạnh phúc, tôi phát hiện ra Tiết Cẩn Hành có chút gì đó không đúng.
Ban ngày hắn là một đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng đến tối…
3
Hắn bắt đầu thường xuyên trèo lên giường của tôi.
Ban đầu, tôi nghĩ hắn bị mộng du, cũng không để tâm nhiều.
Cho đến một đêm nọ…
4
Cánh cửa phòng ngủ vốn bị tôi khóa chặt, từ từ mở ra.
Tôi suy nghĩ kỹ càng, sợ hãi tột độ, hắn thực sự đã lén giấu một chiếc chìa khóa của phòng tôi.
Tiết Cẩn Hành kéo chăn của tôi ra, nằm xuống bên cạnh.
Khác với những lần trước, lần này hắn đưa đôi tay dài mảnh mai ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng hắn.
Tôi giả vờ đang ngủ, sợ hãi đến mức không dám động đậy.
Hắn giơ tay vuốt ve má tôi, từ trên xuống dưới, ngón tay khẽ kéo nhẹ dây áo ngủ của tôi.
Tôi nghẹn thở.
Hắn ghé sát tai tôi, cười nhẹ: “Cô nghĩ ông đây bị ngu à?”
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, hắn biết tôi đang lừa hắn sao?
Tôi cố gắng nhịn, không để bản thân run rẩy lộ ra sơ hở.
May là hắn không làm gì thêm nữa, nằm ôm tôi một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hắn lại rời đi sớm như mọi khi, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi ăn sáng, hắn cố tình thử tôi:
“Mẹ, tối qua mẹ có nghe thấy gì không?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, làm như không biết gì.
Tôi lắc đầu: “Mẹ ngủ say lắm, sấm cũng chẳng đánh thức được mẹ, mẹ không nghe thấy gì cả.”
Tiết Cẩn Hành nhướn mày, giọng đầy ẩn ý:
“Ngủ say là tốt.”
Ăn xong, Tiết Cẩn Hành đi làm ở công ty.
Tôi vội vàng lấy hết mấy món đồ xa xỉ và vàng bạc châu báu ra, gói lại, chuẩn bị ngày mai đem đi bán, đổi chút tiền để trốn đi.
Ai ngờ tối hôm đó, Tiết Cẩn Hành lại đến phòng tôi.
Có lẽ ban ngày tôi nói là tôi ngủ rất say nên hắn càng táo bạo hơn, trêu tôi không e dè gì.
5
Tôi run rẩy, quá căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo ngủ trước ngực.
Tôi cũng không dám mở mắt. Chỉ cần tôi tỉnh dậy, lời nói dối của tôi sẽ bị vạch trần ngay.
Tôi nghĩ, có lẽ hắn cũng như trước kia, nhiều nhất chỉ là vuốt ve mặt tôi rồi ôm tôi ngủ tiếp thôi.
Chỉ cần vượt qua đêm nay, ngày mai bán xong đồ, tôi có thể bỏ trốn được rồi.
Ai ngờ, hắn ghé sát tai tôi, liên tục thở hơi nóng vào người tôi:
“Mẹ ơi, ngực ướt hết rồi, trông quyến rũ thật, không biết mẹ ngủ thật hay giả vờ đây?”
Tôi thầm chửi.
Hơi thở của hắn làm tai tôi nóng rực.
Có phải hắn cố ý làm thế không?
Tôi cắn chặt răng, mắt nhắm lại, nhắc nhở mình phải kiên nhẫn, tuyệt đối không thể tỉnh dậy.
Thấy tôi không phản ứng, hắn từ từ nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vừa hạ sự cảnh giác, hắn đã lật người lên.
Tay hắn siết chặt lấy eo tôi, nhanh chóng luồn vào áo ngủ của tôi.
6
Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Định đá hắn ra thì tay hắn bất ngờ rút ra.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Nếu cô ấy thực sự là mẹ mình, làm vậy chẳng phải là cầm thú sao?”
Trong lòng tôi điên cuồng gật đầu đồng ý, ít ra hắn cũng chưa mất hết lương tâm.
Hắn nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng hắn chỉ nghĩ thôi, chứ vẫn nằm đè lên tôi, không chịu di chuyển, tôi bực mình lắm, thầm gào thét trong lòng: “Xuống mau đi chứ!!!”
Một lúc sau, hắn ngồi dậy, tôi tưởng hắn sẽ đi, nhưng hắn lại bất ngờ cúi xuống gần tôi, ngón tay chạm nhẹ lên má tôi: “Thật tiếc quá, nếu không phải là mẹ tôi, với một mỹ nhân như cô, tôi sẽ khiến cô nằm bẹp trên giường ba ngày liên tiếp rồi.”
Ba ngày?
Hắn muốn chơi chết tôi sao?
Tôi sợ đến nỗi không dám thở mạnh, sợ bị hắn phát hiện tôi chưa ngủ.
Hắn cầm lấy tay tôi, đặt lên chỗ trái tim đang đập thình thịch.
Giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở gấp gáp: “Thật muốn nghe cô khóc lóc cầu xin.”
Trong lòng tôi thét lên đầy giận dữ, “Đủ rồi, đừng có khiêu khích tôi nữa!”
Phải mất một lúc sau, hắn mới chầm chậm lăn ra khỏi người tôi:
“Thôi bỏ đi, nếu cô đúng là mẹ tôi, thì tôi không thể làm chuyện trái luân thường đạo lý.”
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Buổi đêm đầy kịch tính này làm tôi sợ muốn chết.
Trong sách, hắn là người có thể làm chuyện này ba mươi lần một đêm, ngay cả bò cũng chịu không nổi, huống chi thân hình gầy yếu của tôi.
May mà tôi là diễn viên, khả năng chịu đựng phi thường, chứ người thường thì đã không thể giả vờ được rồi.
Tiết Cẩn Hành nằm bên cạnh tôi, kéo chăn ngủ ngon lành.
Tôi thầm nghĩ.
Có vẻ như hắn đã bắt đầu nghi ngờ tôi, nhưng cũng không dám chắc tôi có phải mẹ hắn hay không.
Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi phải cố gắng đợi đến sáng khi hắn đi làm rồi lập tức bỏ trốn mới được.
Cả đêm tôi không ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi thấy Tiết Cẩn Hành rời khỏi nhà.
Mắt thâm quầng nhưng tôi vẫn vội vã vác bao tải đựng đầy đồ xa xỉ và vàng thỏi lên vai mà chạy.
Khi chạy đến cổng biệt thự, cửa sổ chiếc xe Bentley đậu đối diện từ từ hạ xuống.
Tiết Cẩn Hành mặc bộ vest lịch lãm ngồi ở ghế sau, hắn không thèm nhìn tôi, chỉ hờ hững xoay chiếc nhẫn trên tay: “Mẹ, mẹ định đi đâu?”
Hắn ngước mắt nhìn tôi: “Ồ, vác bao tải đi trốn đấy à?”