Xuyên Không Làm Vợ Hầu Gia - Chương 3
Sắc mặt Liễu Thanh nương đột nhiên trắng bệch, hoảng hốt giải thích:
“Nàng ta nói bậy, ta và biểu ca trong sạch, đứa trẻ này rõ ràng là của tiểu hầu gia!”
Tôi lại một lần nữa thất vọng.
Tôi vốn tưởng rằng bạch nguyệt quang của hầu gia là một người thông minh, không ngờ kỹ năng đấu đá trong hậu viện lại không qua nổi ba hiệp.
Điều này khiến cho bộ phim “Chân Hoàn truyện.” mà tôi đã xem hơn chục lần trong đầu, tám trăm loại sách dạy đấu đá trong hậu viện đều trở nên vô dụng.
Trên mặt Tiết Ngụy hiện lên vẻ méo mó kỳ lạ, vừa như điên cuồng, vừa như không thể tin nổi, vừa như hoang mang, vừa như đội mũ xanh tức giận.
Cuối cùng, vẫn là sĩ diện nam nhân quan trọng hơn, hắn gầm lên một tiếng:
“Đứa trẻ chính là của bản hầu gia, Diệp Chi Chi, ngươi chờ bị đuổi ra khỏi phủ đi!”
Nói xong, hắn vung tay áo rộng lớn bước vào Hầu phủ, Liễu Thanh nương hoảng hốt vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích, thề thốt không ngừng.
Tiết Ngụy đầy oán khí trở về phủ, nhìn từ xa, thậm chí còn có thể thấy khói trắng bốc lên trên đầu.
Thế nhưng là đầu năm nay, ai mà không mang trong mình oán khí nặng nề?
Khi còn ở hiện đại, tôi chỉ là một con” “động vật xã hội 996″(*), ngày nào cũng phải tăng ca không công hai tiếng
Lúc, cuối tuần 24 giờ luôn trong tư thế sẵn sàng, oán khí đầy mình còn nặng hơn cả quỳ, trong máu đều chảy chữ “Nghèo.” đủ mọi hình dạng.
Vất vả lắm mới đến được thời đại này trở thành con gái nhà thương nhân, đương nhiên phải coi tiền bạc còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Nếu để nhà chồng moi được một đồng tiền từ tay tôi, chẳng phải là tôi có lỗi với danh hiệu “Xã súc.”(**) ở thời hiện đại sao?
(**)Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)
Cuối cùng Liễu Thanh nương vẫn ở lại hầu phủ một cách bình an vô sự, chỉ là từ việc được hứa hẹn ở tại Uyển Tú các lúc đầu, đã biến thành chuyển đến một viện tử đổ nát ở góc đông nam hầu phủ.
Ngày đầu vào phủ, bà mẫu đã tự bỏ tiền túi thưởng cho Liễu Thanh nương rất nhiều trang sức bằng vàng bạc, đồng thời dặn dò nàng phải dưỡng thai cho tốt, cố gắng sinh con nối dõi cho hầu phủ.
Liễu Thanh nương e thẹn nhận lấy một hộp trang sức đã lỗi thời từ lâu, sau đó chạy đến Uyển Tú các để khoe khoang.
Xuân Đào lo lắng hỏi bên tai tôi:
“Tiểu thư, liệu Liễu phu nhân có cố tình làm đứa trẻ bị ngã, rồi đổ lỗi cho chúng ta không?”
“Không đâu.” tôi giải thích một cách chắc nịch: “Đứa trẻ là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta, nàng ta lo cho sự an toàn của đứa trẻ hơn bất kỳ ai, Tiết Ngụy đã bị ta mãnh dược, dạo này vẫn đang âm thầm tìm lang trung chữa bệnh, Liễu Thanh nương không thể không biết.”
Xuân Đào tỏ vẻ sùng bái.
“Tiểu thư, em phát hiện ra rằng sau khi người vào hầu phủ, người ngày càng thông minh hơn.”
“Trong lòng không có nam nhân, rút kiếm tự nhiên thành thần.”
Liễu Thanh nương chống nạnh, dẫn theo một đám nha hoàn hùng hổ bước vào Uyển Tú các, vừa định mở miệng khoe khoang hộp trang sức bằng vàng màu tối trong tay, ánh mắt chạm đến những thỏi vàng chất đống ở tiền sảnh, đột nhiên mặt mày tối sầm lại.
Sở thích lớn nhất trong đời tôi là đếm tiền, thời hiện đại như vậy, thời cổ đại cũng vậy.
Đếm tiền khiến tôi vui vẻ, có thể quên đi mọi phiền não trên đời.
Trong Uyển Tú các, khắp nơi đều có thể thấy vàng bạc chất đống, đi đến đâu cũng thấy một màu vàng rực rỡ.
Liễu Thanh nương khó khăn lắm mới thu hồi ánh mắt ghen tị, ưỡn bụng tuyên bố chủ quyền:
“Diệp Chi Chi, ngươi đã không thể sinh thì cũng đừng chiếm giữ danh phận phu nhân của hầu phủ nữa, ta khuyên ngươi nên thoái vị sớm, đến lúc đó Hầu gia còn có thể thưởng cho ngươi một danh phận thiếp thất.”
“Tiểu hầu gia trên giường đã vẽ cho ngươi một bức tranh lớn như vậy sao?”
“Ta đến học hỏi một chút: Thanh nương à, đợi ta đuổi con gà mái trong phủ ra ngoài, sẽ dùng kiệu tám người khiêng rước nàng vào cửa, sau đó sẽ để nàng ta làm thiếp, tất cả của hồi môn đều giao vào tay nàng, hầu phủ này, chỉ có một mình nàng là nữ chủ nhân!”
“Ngươi! Ngươi làm sao biết được?”
Tôi xòe hai tay ra: “Vài ngày trước, tiểu hầu gia đã nói như vậy với hoa khôi Mẫu Đơn ở
Dục Phương Lâu.”
Nói xong, tôi lại thêm dầu vào lửa: “Ta cũng biết vẽ bánh lớn – Thanh nương, đợi nàng vào cửa, ta sẽ đánh cho nàng một thiên hạ, để nàng làm chủ nhân của thế gian, thống nhất lục giới. Thế nào, bánh ta vẽ có thơm và tròn hơn không?”
Xuân Đào vui vẻ tiến lên: “Tiểu thư, cô học được ở đâu vậy?”
Tôi trợn mắt: “Trong những sảng văn nam chính bá đạo, khi nam chính không mua nổi một cái bánh bao thịt ba xu, đều vẽ bánh lớn cho nữ chính như vậy.”
Liễu Thanh nương loạng choạng suýt ngã, chỉ vào tôi mà chửi:
“Diệp Chi Chi, ngươi đừng châm ngòi tình cảm giữa ta và hầu gia, ta muốn xem, một nữ nhi thương nhân như ngươi, rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì.”
Tôi có chút suy nghĩ về những lời Liễu muội muội vừa nói, thấy nàng ta rời đi, liền đứng dậy vỗ tay, gọi Xuân Đào một tiếng:
“Trạch đấu ở nơi này đẳng cấp quá thấp, ảnh hưởng đến sự phát huy của ta, một “Xã súc” làm việc thời hiện đại, tối nay chúng ta đi làm một vụ lớn!”
Đêm đen gió lớn, là lúc để giết người.
Gần giờ Hợi,
Một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt từ từ đi qua con hẻm nhỏ yên tĩnh ở kinh thành, phát ra tiếng lạch cạch.
Tôi nắm chặt một chiếc túi vải hoa trong tay, hơi nheo mắt vén rèm mềm nhìn ra ngoài, Xuân Đào ở bên cạnh lo lắng nói:
“Tiểu thư, chúng ta đi cướp ở đâu?”
“Cướp gì chứ? Cả kinh thành này còn ai nhiều tiền hơn ta? Bằng chứng Tiết Ngụy mua quan bán tước trong ba năm qua, ta đều đã sắp xếp ổn thỏa, hôm nay chúng ta đến đây để tặng nó cho người cần.”
Hầu phủ thu không đủ chi nhiều năm, sau khi cưới tôi vào cửa, vốn tưởng rằng sẽ được gối cao không lo, ai ngờ ba năm trôi qua vẫn chưa moi được một đồng tiền từ tay tôi, một phủ đệ to như vậy đương nhiên cần một số cách khác để tăng thêm thu nhập.
Đối với hầu phủ không có cửa hàng buôn bán thì việc liều lĩnh mua quan bán tước là con đường duy nhất.
Tiết Ngụy vẫn luôn cho rằng tôi giống như những nữ tử khác, chỉ có thể bị nhốt trong hậu viện, ngước mắt nhìn bầu trời bốn phương tám hướng, chỉ biết một số đạo lý sinh tồn trong hậu viện.
Nhưng tôi là người xuyên không từ thời hiện đại đến. Những thủ đoạn đùa bỡn quyền mưu mà Tiết Ngụy chơi đùa trong bóng tối, ở thời hiện đại tôi đã lướt qua tám trăm phiên bản khác nhau trên Douyin, nhiều hơn cả những gì hắn từng thấy.
Thuật trị vì của bậc đế vương cân bằng quần thần, trẻ con mười mấy tuổi thời hiện đại đều có thể thuộc lòng, huống hồ gì tôi, một con chó làm việc thâm niên đã đắm mình trong chốn công sở nhiều năm?
* XÃ SÚC = gia súc của công ty. Hay tự trào mà gọi bản thân là 会社の犬 kaisha no inu (chó của công ty)
Hơn nữa, vô số bậc thầy tâm lý học và những lời khuyên tâm hồn thay phiên nhau tẩy não định kỳ, ranh giới đạo đức cá nhân của tôi không thể phá vỡ, hoàn toàn không có cảm giác tự hào “Phu quý vợ vinh.” dưới thời nam quyền.
Vì vậy, tôi cân nhắc chiếc túi vải trong tay, đôi mắt tĩnh lặng như nước:
“Giết người cần mượn dao, những bằng chứng này, phải có một người thích hợp để đưa lên bệ hạ.”
Xuân Đào lo lắng hỏi:
“Vậy chúng ta làm sao đưa bằng chứng cho người thích hợp? Có cần phái người kết giao, rồi lấy được lòng tin, sau đó lại…”
Chưa nói hết lời, tôi đã đẩy cửa xe ngựa, gói đồ trong tay theo đường parabol hoàn hảo bay vào tường viện gần đó.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Hứa Mộ Nam truyền tới từ bên trong:
“Ai da, là tên điêu dân nào nửa đêm nửa hôm ám hại thiếu gia ta đây?”
Thật khéo, Hứa đại thiếu gia nửa đêm không ngủ, lại đi dạo ở hậu viện.
Tôi vỗ tay, chui vào xe ngựa, nói với Xuân Đào:
“Quyền mưu cao cấp, thường dùng cách đơn giản nhất. Đại công cáo thành, trở về phủ, chuẩn bị cho vở kịch thứ hai đêm nay.”
Xuân Đào đầy vẻ nghi hoặc theo tôi trở về hầu phủ, chỉ thấy ở tiền sảnh, Tiết Ngụy chờ đợi đã lâu, vẻ mặt điên cuồng gầm lên:
“Diệp Chi Chi, muộn thế này, ngươi đi đâu?”
Tôi theo thói quen lấy khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, lại “Nước mắt như mưa”:
“Ra ngoài mượn giống, vừa khéo biểu ca của Liễu di nương đến phủ làm khách, thiếp muốn hỏi thăm biểu ca này xem có thời gian để lưu lại hậu duệ cho hầu phủ không.”
Đêm đen như mực, hoàn toàn không thể che giấu được vẻ mặt xanh xao trên khuôn mặt Tiết Ngụy.
Hắn vung tay hất chén trà trên án kỷ xuống đất, tức đến nỗi suýt nữa không hít thở được.
“Diệp Chi Chi, ngươi ít ngậm máu phun người, hài tử trong bụng Thanh Nương sao có thể là của người khác, trong lòng nàng ấy từ trước đến nay chỉ có một mình ta!”
Tôi vung khăn tay.
“Thôi đi, hầu gia, một tháng ngài chỉ đến đó ba năm ngày mà thôi, nói như thể hai người là cặp song sinh dính liền nhau, mười hai canh giờ trong ngày đều dính chặt vào nhau vậy, không tin thì đến cửa hông hầu phủ mà xem, đảm bảo đầu ngài còn xanh hơn cả chậu cúc đại đóa Ba Tư mà ta trồng.”
Khi tôi và Tiết Ngụy đi qua từng lớp viện lạc đến cửa hông, sau cánh cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ.
“Thanh Nương, nàng đã có cuộc sống tốt đẹp, ngàn vạn lần đừng quên ta.”
“Ai cho phép ngươi đến đây? Nếu hầu gia nhìn thấy, ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được, còn không mau cút đi?”
“Không phải nàng gọi ta đến sao? Thanh Nương, ta biết trong lòng nàng có ta.”
Tôi không đành lòng nhìn Tiết Ngụy, xoa xoa đỉnh đầu đang phát xanh của hắn, mở lời khuyên nhủ:
“Hầu gia, tình yêu là một thứ ánh sáng, xanh đến mức khiến ngài phát hoảng, chỉ cần cuộc sống trôi qua, cho dù đầu có hơi xanh, nam nhân mà, cả đời phải lạc quan, không có gì là không vượt qua được, con không phải của ngài nhưng vợ là của ngài là được.”
Tiếng nói bên ngoài còn chưa dứt, tâm trạng giận dữ của Tiết Ngụy không thể nhịn được nữa, đội đầu đầy ánh sáng xanh, trong đêm khuya tĩnh lặng gầm lên một tiếng:
“Ai dám ở ngoài cửa hầu phủ dâu dưa không rõ ràng?”
Liễu Thanh Nương sợ đến hồn bay phách lạc, nhìn thấy khuôn mặt xanh lè của Tiết Ngụy, sắc mặt tái mét, bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Tôi tiến lên chen vào, tức giận quát tháo để khẳng định sự tồn tại của mình:
” Tề Công tử, hầu gia không thể sinh con, hậu duệ của hầu phủ to lớn này, còn phải nhờ ngài tận tâm lo liệu.”
Tề Bân liên tưởng đến tin đồn tiểu hầu gia ở kinh thành gần đây không thể cương, đầu óc nóng lên, miệng lỡ lời, đáp:
“Được, được.”
Nói xong lại vội vàng che miệng, định chuồn thẳng.
Tiết Ngụy từ bao giờ bị người ta bắt nạt đến tận cửa phủ, vung tay ra lệnh cho một đám gã sai vặt lôi Tề Bân sang một bên, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị giết vang lên từng hồi, thê lương như quỷ mị.
Liễu Thanh Nương ôm bụng run rẩy quỳ xuống, đón lấy ánh mắt thẩm tra như dao kiếm của Tiết Ngụy, hoảng sợ khóc lóc:
“Hầu gia, thiếp thề, đứa bé này thực sự là của ngài, thiếp không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngài.”
Tiết Ngụy không hề nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào bụng Liễu Thanh Nương, các đốt ngón tay kêu răng rắc. Một lúc sau, mới từ kẽ răng thốt ra một câu:
“Người đâu, đem Liễu di nương nhốt vào trong kho củi!”
Khi Liễu Thanh Nương bị lôi đi trong sự hỗn loạn, nàng ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ, tóc tai bù xù khóc lóc:
“Diệp Chi Chi, là ngươi, là ngươi cố ý gọi Tề Bân đến!”
Tôi giả vờ yếu đuối lau nước mắt.
Tề Bân đương nhiên là do tôi gọi đến, chỉ cần đưa một lá thư, thêm mấy lạng vàng, kèm theo vài câu ‘người ở hầu phủ vẫn nhớ nhung biểu ca’, đối phương sẽ hí hửng chạy đến hầu phủ để gặp mặt biểu muội năm xưa.
Còn về việc bị người khác phát hiện, biểu muội sẽ ra sao, một người đàn ông như Tề Bân sao có thể để tâm?
Hắn chỉ mong cho cả thiên hạ đều biết, có một người con gái luôn nhớ đến hắn, cho dù đã theo hầu gia nhưng vẫn nhớ nhung hắn, một kẻ chỉ là thường dân.
Muốn ở lại hầu phủ một cách bình an vô sự, cách duy nhất là phải vạch rõ ranh giới với Tề Bân, không bao giờ gặp lại.
Nhưng rõ ràng, cái đầu óc thẳng tuột của Liễu Thanh Nương không thể hiểu được những điều quanh co như vậy.
Ngày hôm sau, tôi hiếm khi được ngủ ngon đến tận khi mặt trời lên cao, đang trong mơ trò chuyện với Chu Công về kinh nghiệm kiếm tiền thì từ tiền viện của hầu phủ truyền đến tiếng ồn ào náo động, cùng với tiếng khóc lóc thảm thiết của bà mẫu.
Tôi giật mình xuống giường, thậm chí còn không kịp đi giày, vén tấm gấm đắt giá ngàn vàng, nắm lấy Xuân Đào kinh ngạc hỏi:
“Chuyện gì vậy, tiểu hầu gia vì không thể cương mà xấu hổ treo cổ tự vẫn rồi sao? Cuối cùng ta cũng được sống cuộc sống hạnh phúc không có đàn ông chỉ có tiền rồi sao?”
Xuân Đào lau mồ hôi lạnh trên trán, một câu kéo tôi trở về thực tại:
“Tiểu thư, vừa rồi đại lý tự đến, nói là sáng nay Hứa ngự sử đã vạch trần tiểu hầu gia mua quan bán tước ở trên triều, bệ hạ nổi trận lôi đình, đã lệnh cho đại lý tự điều tra kỹ lưỡng chuyện này, tiểu hầu gia hiện đã bị đưa đến đại lý tự giam giữ.”
Ồ, Tiết Ngụy không xấu hổ treo cổ, tin tức này thật khiến người ta lạnh cả tử cung.
Vừa định quay lại giường ngủ tiếp thì giọng nói chua ngoa cay nghiệt pha lẫn sự hoảng sợ của bà mẫu từ bên ngoài truyền đến:
“Diệp Chi Chi, đến nước này rồi mà ngươi còn không chịu dậy, nhi tử ta đã bị bắt đi rồi, ngươi còn mặt mũi nào mà ngủ ngon như vậy?”
Tôi ôm mền gấm đắt giá ngàn vàng, đối diện với vẻ điên loạn của bà mẫu, mang theo ba phần cáu kỉnh khi thức dậy phàn nàn:
“Là con trai bà bị bắt chứ không phải con trai tôi bị bắt, tại sao tôi không được ngủ?”
Bà mẫu vốn đã khóc đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt càng trắng bệch, suýt nữa thì ngất đi.
Khó khăn lắm mới thở lại được, không còn thấy dáng vẻ đoan trang thường ngày, bà ta gào lên với tôi một cách điên cuồng:
“Ngươi mau lấy ít bạc đến Đại Lý Tự đổi Ngụy nhi về!”
Giọng điệu vẫn ra lệnh như thường, không hề có chút thái độ cầu xin nào.
“Bà mẫu muốn bao nhiêu bạc?”
“Trước tiên ngươi lấy một vạn lượng vàng ra, không đủ thì tiếp tục đến tiền trang lấy.”
Một vạn lượng vàng này từ miệng bà mẫu tôi nói ra, giống như mấy cục đá vậy, chẳng đáng giá bao nhiêu.
Tôi nhìn bà ta với ánh mắt hiểu rõ, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của bà mẫu, nghiêm túc nói: “Bà mẫu yên tâm, thường ngày hầu phủ ghét nhất là mùi tiền, lần này con dâu tuyệt đối sẽ không để mùi tiền làm ô uế hầu gia dù chỉ một chút.”
Nói xong, tôi mặc quần áo, gọi Xuân Đào rời khỏi Vạn Tú Các chạm trổ tinh xảo, mặc kệ bà mẫu đang ngất xỉu trong vòng tay của nha hoàn, một đường hùng hổ tiến về Đại Lý Tự.
Tóc có thể rối nhưng nhân thiết không thể sụp đổ.
Lúc này tôi vẫn là phu nhân của hầu gia, người phải chịu đựng nhục nhã trong hầu phủ, chịu sự ủy khuất của nhà chồng.
Khó khăn, ra ngoài còn phải bảo vệ danh tiếng đã sớm mục nát của phu quân.
Trên đường đi, tôi nghĩ lại tất cả những chuyện đau lòng trong đời này, đặc biệt là sau khi bị tên địa chủ keo kiệt trừ đi tiền thưởng toàn cần mấy lần, tôi mới khó khăn lắm mới nhịn được nụ cười trên khóe miệng, bày ra vẻ mặt buồn rầu bước vào ngục tối đen ngòm của đại lý tự.
Vào chưa đầy một canh giờ, tóc tai Tiết Ngụy đã rối bù, trông như người điên.
Sau khi nhìn thấy tôi, đôi mắt ngày thường lạnh lùng xa cách như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất, vội vàng chạy đến trước song sắt nhà giam, đầy hy vọng nói:
“Chi Chi, nàng đến cứu ta sao? Chỉ cần có thể bù đắp số tiền đó, bệ hạ nhất định sẽ mở lòng khoan hồng với ta, không truy cứu nữa. Ta đảm bảo rằng vị trí hầu phu nhân này chỉ thuộc về nàng, cả đời này sẽ không nạp thiếp!”
Không kịp trở tay, tôi đã bị nhét cho một miếng bánh to và khoe ân ái.
Tôi vứt bỏ cái bánh trong đầu, sau đó nhanh chóng nhận ra rằng số tiền của mình đã bị người ta để mắt tới!
Tôi cảnh giác quay lại hỏi đại lý tự thiếu khanh phía sau: “Vụ án của tiểu hầu gia liên quan đến bao nhiêu ngân lượng?”
“Hơn hai mươi vạn lượng bạc, chỉ riêng sổ sách đã dày cộp một chồng, phu nhân có thể trả trước số tiền này cho tiểu hầu gia, sau đó tâu lên bệ hạ để giảm nhẹ hình phạt.”
Tôi giũ giũ tay áo, rút ra một tờ bạc hai mươi lượng nhăn nhúm.
“Cho ngươi.”
Đại lý tự thiếu khanh khó khăn đưa tay nhận lấy tờ bạc, nhét vào trong ngực: “Còn thiếu mười chín vạn chín nghìn chín trăm tám mươi lượng.”
Tôi bất lực lau nước mắt.
“Số tiền này là để ngươi uống trà, xét cho cùng thì việc thẩm tra vụ án cũng rất vất vả.”
Tiết Ngụy ở trong nhà lao nhìn thấy sốt ruột, không nhịn được dậm chân, lớn tiếng xen vào: “Diệp Chi Chi, nàng là phu nhân của hầu phủ, nếu không cứu ta, ngày sau nhất định sẽ bị liên lụy.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy hòa li, trong ánh mắt càng thêm kinh hoàng của Tiết Ngụy, tôi lắc lắc tờ giấy:
“Hầu gia nói đúng, cho nên trước đó, ngài đã viết tờ hòa li, bây giờ chúng ta đã không còn là vợ chồng.”
“Ngươi nói bậy, bản hầu khi nào từng viết hòa li, cho dù có muốn chia tay thì cũng phải là một tờ hưu thư đuổi ngươi ra khỏi phủ!”
Tôi nhướng mày.
Đương nhiên Tiết Ngụy không viết hòa li.
Ba năm trước khi gả vào Tiết gia, tôi đã để Xuân Đào âm thầm bắt chước nét chữ của Tiết Ngụy.
Xuân Đào vốn đã đọc sách mấy năm, học rất nhanh, sớm đã luyện được nét chữ thảo rồng phượng của Tiết Ngụy thành nét chữ hoa nhỏ, cộng thêm con dấu riêng vừa mới đóng lên hôm nay, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.
Trong thời đại này, nếu nam nhân không thực sự sai lầm nghiêm trọng, hoặc sợ thế lực nhà vợ thì tuyệt đối sẽ không viết hòa li để tự vả vào mặt mình, bọn hắn thích viết một tờ hưu thư hơn, đứng trên đỉnh cao quyền lực để thưởng thức nỗi bi thương và tuyệt vọng của người phụ nữ khi không còn đường thoát.
Thật khéo.
Tôi là người hiện đại, tôi cũng rất thích xem cảnh một người đi vào đường cùng gào thét điên cuồng và vùng vẫy như thú dữ.
Vì vậy, tôi giơ tờ hòa li trong tay lên: “Hầu gia không thể có con, chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải hòa li với thiếp, cho dù có làm ầm lên ở nha phủ thì lý cũng sẽ không đứng về phía hầu gia.”
Đại lý tự thiếu khanh thanh thuần che mặt quay đầu đi.
Những phạm nhân bị giam giữ xung quanh đều im lặng lắng nghe chuyện phiếm, không ngoài dự đoán, đây sẽ là chủ đề thú vị nhất của họ trong năm tới.
Mặt Tiết Ngụy đỏ bừng, vẫn không quên lên tiếng phản bác:
“Diệp Chi Chi, rõ ràng là ngươi không thể sinh con, vậy mà ngươi lại ra ngoài tuyên truyền là lỗi của bản hầu!”
Tôi mất kiên nhẫn lên tiếng ngắt lời: “Hiện tại có một cách để hầu gia tự chứng minh.”
“Cách gì?”
“Hầu gia cởi quần áo ra, trước mặt mọi người “Cứng.” một lần đi!”
Khi tôi cầm tờ hòa li bước ra khỏi đại lý tự, những phạm nhân bị giam giữ phía sau vẫn đang ồn ào để Tiết Ngụy nhanh chóng tự chứng minh.
Ồn ào náo nhiệt như chợ phiên ở kinh thành.
——oOo——
Chú thích:
(*): Gốc “996社畜” : -Động vật xã hội, một từ thông dụng trên internet , là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng.
Nó dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.
Họ chủ yếu được dùng để cười nhạo chính họ .(theo baidu)
-996 động vật xã hội đề cập đến hệ thống làm việc đi làm lúc 9 giờ sáng, tan sở lúc 9 giờ tối và nghỉ ngơi 1 giờ vào buổi trưa và buổi tối, tổng cộng hơn 10 giờ làm việc và 6 ngày một tuần, đại diện cho văn hóa làm thêm giờ phổ biến ở các công ty Internet Trung Quốc.
Nói một cách tương đối, vào ngày 27 tháng 3 năm 2019, một dự án có tên “996ICU” đã được tải lên và mở trên GitHub.
Các lập trình viên đã vạch trần công ty Internet “996ICU” và tẩy chay hệ thống làm việc 996 của công ty Internet.
Vào ngày 11 tháng 4 năm 2019, tờ People’s Daily đã đăng bài viết của một nhà bình luận “Buộc làm thêm giờ không nên là văn hóa doanh nghiệp” trên “Hệ thống làm việc 996”; vào ngày 12 tháng 4 năm 2019, Alibaba đã chia sẻ sự ủng hộ của Jack Ma dành cho 996 thông qua tài khoản WeChat chính thức của mình.
Quan điểm.
Vào buổi chiều, Jack Ma phản hồi rằng “bất kỳ công ty nào cũng không nên và không thể ép buộc nhân viên đến 996”.(isak.sina)