Xuyên Không Làm Bảo Mẫu Của Tổng Tài - Chương 2
06.
Tôi tưởng Cố Đình Sâm không về nhà thì tôi có thể nghỉ ngơi.
Nhưng tôi không ngờ, nữ chính Hạo Nhược Nhược vốn hay về muộn lại bắt đầu tan làm đúng giờ về nhà.
Cô ta bắt đầu đóng vai người vợ hiền lành.
Hạo Nhược Nhược mới đầu học nấu cơm cho Cố Đình Sâm nhưng cô ấy vụng về, một lúc sau đã cắt vào tay.
Để tránh Cố Đình Sâm làm quá lên, sau đó lại tìm tôi gây chuyện, tôi vội vàng băng bó vết thương, bấm chuông gọi Bác sĩ Chu đến nhà.
Bác sĩ Chu nhìn thấy vết thương thì kinh hãi.
Tôi thấy hơi không ổn, cẩn thận tiến lại gần hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Bác sĩ Chu lau mồ hôi trên trán vì đi đường vội: “Nếu tôi đến muộn một chút nữa, vết thương này sẽ lành mất.”
Tôi: “…”
Hạo Nhược Nhược quả nhiên là nữ chính được trời chọn, tuy rằng mềm yếu hay gây họa nhưng luôn có một sự không chịu thua.
Cô ấy không chịu thua, tiếp tục nấu cơm, lần này thì suýt đốt cháy cả bếp.
Tiếng báo động vang lên, lính cứu hỏa đến tận cửa.
Tôi liên tục xin lỗi.
Hạo Nhược Nhược chỉ biết trốn trong phòng khóc.
Tôi như đứa ngốc dọn dẹp bếp trong 6 tiếng đồng hồ, cuối cùng dọn xong rồi còn phải nghe Hạo Nhược Nhược khóc lóc kể lể.
Hạo Nhược Nhược khóc đến nỗi mắt đỏ hoe như quả đào: “Má Vương, tôi thực kém cỏi như vậy sao? Tại sao những chuyện nhỏ nhặt này tôi đều làm không tốt?”
Tôi: “Không có đâu, phu nhân, cô đã làm rất tốt rồi.”
“Tôi có thể làm tốt hơn, tôi nhất định phải nấu cho Đình Sâm một bữa cơm, chỉ tiếc là tôi quá vụng về, chắc vẫn phải làm phiền cô dọn dẹp hậu quả cho tôi–”
Nghe vậy, tôi mệt mỏi nằm vật ra đất bỗng bật dậy:
“Phu nhân, cô không vụng về, chỉ là mỗi người có sở trường riêng, sở trường của phu nhân ở phía sau.”
Hạo Nhược Nhược nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Cô ấy bắt đầu học dọn dẹp nhà cửa, sau đó vụng về làm vỡ bảy chiếc bình hoa cổ, tám chiếc bát sứ quý.
Tôi đau lòng đi theo sau cô ta cầm máy tính tính giá.
Cô ấy muốn học giặt quần áo, cho cả ga giường mà Bá Tổng chỉ có thể giặt khô và áo khoác đen phiên bản giới hạn toàn cầu của Bá Tổng cùng một cuộn giấy vệ sinh vào máy giặt.
Tôi chết lặng ngồi trên đất dùng dụng cụ gỡ lông từng chút một gỡ vụn giấy vệ sinh trên áo khoác.
Cô ấy muốn học cắm hoa, làm hỏng hết cả những chậu lan, thủy tiên, hoa ly, mẫu đơn mà tôi đã dày công chăm sóc.
Tôi nhìn cô ấy qua cửa kính, nếu cô ấy quay lại nhìn tôi, sẽ phát hiện ra lúc này tôi đang trợn mắt há mồm, điên cuồng hơn cả Zombie.
Cuối cùng, Hạo Nhược Nhược cũng phát hiện ra mình vốn không có năng khiếu làm người vợ hiền lành, cô ta cuối cùng cũng từ bỏ việc vùng vẫy.
Tôi tưởng mình cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Hạo Nhược Nhược bắt đầu làm hiền thê bằng cách thuê ngoài.
Chỉ huy tôi, để tôi dọn dẹp phòng sạch sẽ, lau sàn hai lần, lại lau sạch sẽ tất cả đồ đạc.
Cứ mỗi giờ lại gọi tôi dậy hâm nóng cơm cho Cố Đình Sâm.
Tôi quầng mắt thâm đen, tức giận đến nỗi nhảy dựng trong bếp:
“Không thể gọi đồ ăn ngoài sao?”
Sau khi hâm nóng bữa cơm thứ bảy, trời sắp sáng rồi.
Hạo Nhược Nhược cuối cùng cũng nhận ra sự thật là Cố Đình Sâm sẽ không về, tôi như trút được gánh nặng chạy về phòng ngủ.
Còn chưa ngủ được nửa tiếng.
Hạo Nhược Nhược gọi tôi dậy, nói cô ta muốn gọi điện cho Cố Đình Sâm nhưng vì Cố Đình Sâm đã chặn cô ấy nên cô ấy chỉ có thể mượn điện thoại của tôi để gọi cho anh ta.
Tôi buồn ngủ lắm, mắt cũng không mở, đưa điện thoại cho cô ta.
Bản nhạc piano cổ điển vang lên khoảng hơn hai mươi giây.
Bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của Cố Đình Sâm:
“Alo, Má Vương, cô còn biết gọi điện báo cáo à? Phu nhân thế nào rồi?”
Hạo Nhược Nhược khóc nức nở, nức nở nói: “Đình Sâm…”
Cố Đình Sâm cúp điện thoại cái rụp.
Hạo Nhược Nhược chạy vào phòng khách nằm vật ra ghế sofa khóc nức nở.
Tiếng khóc của Hạo Nhược Nhược quá lớn, khóc đến mức tôi tỉnh luôn.
Tôi thở dài, cầm điện thoại lên chuẩn bị lướt video xem.
Xem một lúc thì không ổn rồi, Bá Tổng Cố Đình Sâm gọi cho tôi hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Phải biết rằng.
Nhạc chuông điện thoại của tôi rất ma mị.
Là của lão sư Uyển Nhan Huệ Đức: “Alo, muốn làm gì? Gọi điện muốn làm gì?
“Cút đi.”
“Anh gọi, tôi sẽ nghe.”
“Xem anh có bao nhiêu tiền điện thoại.”
“Mỗi ngày, đều có những kẻ thù đáng ghét như anh đến quấy rối.”
Không biết Cố Đình Sâm bị thầy Uyển Nhan Huệ Đức mắng bao nhiêu lần, ước chừng bây giờ lòng tự trọng của anh ta đã vỡ tan rồi.
Tôi vội vàng gọi lại cho Cố Đình Sâm.
Nhạc cổ điển chỉ reo vài giây, bên kia đã bắt máy.
Cố Đình Sâm hừ lạnh một tiếng, giọng trầm thấp, mang theo giọng khàn khàn:
“Hừ, đồ yêu tinh vô lương tâm, còn biết gọi lại cho tôi à?
“Tôi biết mà, trong lòng cô có tôi, cố tình đổi nhạc chuông này là để cáu kỉnh.”
“Nữ nhân, cô ở đây chơi trò dục cầm cố túng, cô có biết mình đang chơi với lửa không?”
Tôi: “?”
Tôi: “Thiếu gia, anh say rồi sao? Tôi, Má Vương.”
Bên kia im lặng ba giây.
Tiếp đó giọng nói của Cố Đình Sâm mang theo sự tức giận như sấm sét:
“Má Vương, tại sao cô lại cầm điện thoại của Hạo Nhược Nhược?”
Bệnh thần kinh.
Một đám bệnh thần kinh.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đây là điện thoại của tôi mà, thiếu gia.”
Có lẽ đã xem ghi chú và tỉnh táo lại, Cố Đình Sâm lại im lặng thêm vài chục giây.
Sau đó anh ta nổi trận lôi đình:
“Má Vương, cô rõ ràng biết tôi sẽ gọi điện cho cô, cô còn cố tình dùng nhạc chuông điện thoại này để mắng tôi.
“Tôi đã nghe trọn vẹn 18 lần, cô có biết không?
“Tháng sau cô không có tiền thưởng.”
Nói xong, liền cúp máy.
Tôi mất hết buồn ngủ, tức giận đấm đá chăn gối một hồi.
07.
Hôm sau, Cố Đình Sâm nhân lúc Hạo Nhược Nhược ra ngoài, đột kích kiểm tra tình hình làm việc của tôi.
Anh ta phát hiện tôi ban ngày ban mặt ngủ bù trong phòng ngủ.
Vì thế anh ta rất không hài lòng:
“Má Vương, cô làm việc ngày càng tốt rồi.
“Cô ngủ trong phòng của mình, nếu Nhược Nhược về, cô không thể ngay lập tức nghe thấy, đứng dậy mở cửa cho cô ấy, thì phải làm sao?”
Tôi dụi dụi mắt: “Không phải khóa mật mã sao? Cô ấy có vân tay, cô ấy cũng có mật khẩu.”
“Nhược Nhược nhà tôi là một bé ngốc, trí nhớ không tốt, mỗi lần cô ấy đều quên mật khẩu là ngày sinh nhật của cô ấy, đều quên cô ấy nhập vân tay là ngón tay nào.”
Tôi: “…”
[Thằng đần này, lần trước con mẹ nó anh quên tặng quà sinh nhật cho cô ta, cô ta khi cãi nhau với anh, sao lại nhớ rõ ngày sinh nhật của mình thế hả!]
[Cái này còn có thể quên! Tất nhiên là dùng ngón giữa mà cô ta thích nhất rồi.]
[Thằng đần.]
Cố Đình Sâm không nói hai lời, giọng điệu bá đạo ra lệnh cho tôi:
“Má Vương, từ hôm nay trở đi, cô chuyển đến phòng khách ở, ngủ trên ghế sofa, luôn chú ý động tĩnh của phu nhân, bất cứ lúc nào cũng mở cửa cho cô ấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu nhận lệnh, tiện thể hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Cố Đình Sâm.
Tôi lại hỏi: “Cố tổng, phu nhân đã đợi anh ba đêm rồi.”
“Ồ?” Cố Đình Sâm nhướng mày: “Vậy cô ấy biết sai rồi sao?”
“Không, cô ấy vẫn cảm thấy anh cố tình gây sự.”
“Đến khi nào cô ấy biết sai rồi thì hãy đến tìm tôi.”
Cố Đình Sâm lại loanh quanh trong phòng một hồi lâu, cuối cùng kiểm tra hồ sơ khám bệnh của bác sĩ Chu, anh ta nhíu mày: “Má Vương?”
Nhìn thấy đơn thuốc kê lên đến 300 tệ một miếng băng keo cá nhân, kê 50 miếng.
Tôi thầm kêu không ổn.
Sợ anh ta phát hiện tôi và bác sĩ Chu liên hợp ăn chặn.
“Sao vậy? Cố tổng.” Tôi khoanh tay trước bụng, cung kính hỏi, tim tôi đập thình thịch.
“Má Vương, miếng băng keo cá nhân này——”
Tôi vội vàng giải thích: “Cố tổng, là thế này, vì hôm nay phu nhân bị thương nên tôi vội vàng gọi bác sĩ Chu đến khám, da phu nhân rất mỏng manh, sợ băng keo cá nhân quá rẻ không tốt cho da
phu nhân nên bác sĩ Chu đã đặc biệt đặt làm băng keo cá nhân cao cấp cho phu nhân dùng, giá cả có hơi——”
Tôi có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Cố Đình Sâm hơi nhíu cô, chất vấn tôi: “Má Vương, nhà họ Cố chúng tôi sắp phá sản rồi sao?”
08.
Tôi: “?”
Tôi: “Không đâu.”
Tôi: “Không thể nào!”
Cố Đình Sâm lại nói: “Đã không phá sản, tại sao lại dùng băng cá nhân rẻ tiền như vậy cho phu nhân?”
Tôi: “Hả?”
Tôi ngẩn người.
Tôi sửng sốt.
Tôi mừng như điên.
Cố Đình Sâm giọng điệu bá đạo, không cho phép phản bác: “Đã đặt làm thì đừng đặt loại cao cấp, phải đặt loại băng cá nhân VVIP đặc biệt, nhà họ Cố chúng tôi có rất nhiều tiền, hiểu chưa?”
Tôi nịnh nọt gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Nụ cười của tôi dần trở nên hoang dại, ánh mắt Cố Đình Sâm chuyển sang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội vàng che miệng lại, không để anh ta nhìn thấy nụ cười đắc ý của mình.
“Cô chăm sóc phu nhân thế nào? Sao lại để cô ấy bị thương?” Cố Đình Sâm bắt đầu chất vấn.
Tôi trả lời thành thật: “Phu nhân nói muốn học nấu cơm cho anh, vì phải thái rau nên mới bị thương.”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm hơi nhướng mày, lộ ra ba phần chế giễu, ba phần hờ hững, ba phần đắc ý, một phần kiêu ngạo: “Nữ nhân, cô muốn dùng chiêu này để quyến rũ tôi sao?
“Được lắm, nữ nhân, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Tôi: “…”
09
Gần đến tối, Cố Đình Sâm đi rồi, trước khi đi còn ra lệnh cho tôi ngủ ở phòng khách.
Vì vậy, tôi đi tắm, thay bộ đồ ngủ hoa hòe hoa sói của vùng Đông Bắc, nằm vật ra ghế sofa ngủ thiếp đi.
Khi tôi đang ngủ say.
Có người mở cửa.
Một lần mở khóa không được.
Hai lần nhập sai mật khẩu.
Ba lần nhập sai vân tay.
Cửa phát ra tiếng báo động chói tai.
Tôi trợn mắt, trong lòng chửi thề rồi bò dậy, mở cửa cho Hạo Nhược Nhược.
Hạo Nhược Nhược ngượng ngùng sờ đầu: “Má Vương, tôi quên mất ngày sinh nhật của mình, nhập vân tay lại không được, lần này lại làm phiền cô rồi.”
“Không phiền không phiền.
“Cô là một bé ngốc siêu đáng yêu, trí nhớ lại không được tốt.”
Tôi giơ hai ngón tay giữa về phía cô ấy:
“Lần sau phu nhân đừng quên, là hai ngón tay này.”
10
Hạo Nhược Nhược thấy tôi ngủ trên ghế sofa, cũng không chịu về phòng ngủ chính ngủ.
Lý do là, Đình Sâm về, phải nhìn thấy cô ấy đầu tiên, chứ không phải tôi.
Lúc này, Hạo Nhược Nhược mặc áo lông tinh xảo, váy hai dây bó sát gợi cảm, đi giày cao gót, để lộ đôi chân dài trắng nõn.
Tạo thành sự đối lập rõ ràng với bộ đồ ngủ hoa hòe hoa sói trùm kín mít của tôi.
Tôi buồn ngủ lắm, vẫy tay, tùy cô ấy.
Hạo Nhược Nhược quả nhiên là nữ chính, ngay cả khi ngủ cũng tao nhã như một con thiên nga trắng nằm trên ghế sofa, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào người cô ấy, để lộ một đoạn chân dài đi giày cao gót, tao nhã và đẹp mắt.
Tạo thành sự đối lập rõ ràng với tôi, người đang mặc bộ đồ ngủ hoa hòe nằm thành hình chữ đại.
Đêm đó, trong cơn mơ màng, tôi như nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc:
“Hừ, nữ nhân này đúng là khẩu thị tâm phi, nói không yêu tôi, còn ở đây đợi, cố tình chọc tôi tức giận, đúng là đồ ngốc!”
Cố Đình Sâm đã về.
Anh ta bế nữ chính mặc váy bó sát, đi giày cao gót đang ngủ say một cách tao nhã lên.