Xuyên Đến Bên Nàng - Chương 4
7
Tỉnh lại sau giấc mơ, ta ôm chăn ngồi trên giường, ngẩn người ra.
Giấc mơ này rốt cuộc là gì, dự ngôn sao?
Nếu là dự ngôn thì Hạ Văn Thu mười chín tuổi hiện tại đã bình an vô sự xuất hiện ở kinh thành, vậy người chết yểu năm chín tuổi kia là ai?
Còn nữa, trong mơ hắn sắc mặt và sắc môi đều trắng bệch, trông yếu ớt không chịu nổi gió.
Nhưng trong hiện thực, Hạ Văn Thu rõ ràng là một thiếu niên mặc áo quần đẹp đẽ, cưỡi ngựa bắn cung, vô cùng chói mắt.
Rốt cuộc là… chỗ nào đã sai?
Ta cẩn thận suy nghĩ mấy ngày, vẫn không có đáp án, ngược lại nhân lúc thân thể hơi khá hơn, trở về học đường lấy đồ, định quay trở về Giang phủ.
Xe ngựa đi đến nửa đường, đột nhiên có tiếng tên bắn vút tới.
Tiếp đó một đội nhân mã đột ngột xuất hiện, giải quyết hết đám thị vệ xung quanh xe ngựa, sau đó rút kiếm liền vén rèm xe của ta lên.
Ta hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại: “Các ngươi là ai?”
Có lẽ là không thấy được cảnh tượng khuê nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc như dự đoán, tên này rất không hài lòng, dùng mũi kiếm trong tay nâng cằm ta lên, tỉ mỉ ngắm nghía:
“Đúng là mỹ nhân, chỉ tiếc là gầy quá, vẻ mặt yếu đuối, e là chơi vài lần là xong đời.”
Ý tứ trong lời nói đã không còn che giấu.
Ta chỉ kịp may mắn vì sáng nay ra cửa không mang theo Kỷ Nguyệt.
Rất nhanh, ta bị trói tay trói chân, bịt miệng, nhét vào một chiếc xe ngựa rất chật hẹp, một đường chạy như bay.
Nơi bị phục kích tuy hẻo lánh nhưng rất nhanh sẽ có xe ngựa của học đường tan học đi qua, đến lúc đó chắc chắn sẽ phát hiện ra một đống xác chết này.
Rốt cuộc là ai, lại to gan như vậy?
Ta còn chưa kịp suy nghĩ ra kết quả thì đã hôn mê trong cơn xóc nảy dữ dội.
Mở mắt ra lần nữa, xe ngựa vẫn đang chạy như bay, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
Đêm tối tĩnh lặng nhưng giọng điệu của mấy người bắt cóc ta lại rất gấp gáp: “Người phía sau sắp đuổi kịp rồi!”
“Làm sao bây giờ, không kịp rồi!”
Tiếp đó xe ngựa dừng lại, tên mặc đồ đen bịt mặt đột nhiên vén rèm xe tiến vào, một tay bóp lấy vạt áo ta, đột nhiên kéo mạnh xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn tròn trịa.
Gió lạnh ùa vào, ta muốn ho nhưng bị bịt miệng, ho không ra, suýt nữa thì ngất đi.
Vất vả lắm mới lấy lại được sức, áo váy trên người đã bị xé rách tả tơi.
Tên đó vẫn chưa thấy đủ, giơ kiếm rạch một đường trên vai ta, máu tươi chảy ròng ròng.
Hắn dùng khăn trắng thấm một chút, ném xuống đất, sau đó dừng xe ngựa, cùng đồng bọn nhảy xuống xe bỏ trốn.
Mùa đông vẫn chưa qua, ta nằm trên xe ngựa không mảnh vải che thân.
Gió lạnh thấu xương, rất nhanh thổi cho ta mất đi tri giác nhưng trong lúc nằm ngửa, lại nhớ đến một vài khoảnh khắc rèm xe bị gió thổi lên, có thể nhìn thấy đầy trời sao.
Khoảnh khắc bàn tay đó đặt lên vai ta, ta đã hiểu ra.
Rầm rộ bắt cóc ta, chính là để cho mọi người đều biết.
Mà giờ đây ta nằm đây trong tình trạng hỗn độn, gió lạnh thổi đến nửa đêm e là sẽ mất mạng.
Cho dù may mắn có người đến cứu, bất kể là ai cứu ta, thấy cảnh tượng này thì tin tức nữ nhi độc nhất của Giang phủ là Giang Địch mất đi trinh tiết vẫn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Người ám toán ta là ai?
Là bá bá đã thèm khát Giang phủ từ lâu, là Thất hoàng tử muốn kéo phụ thân ta lên thuyền nhưng không thành, hay là…
Ta còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, đột nhiên chạm phải một đôi mắt quen thuộc.
Đôi mắt này nhìn ta, đầu tiên là kinh ngạc, mừng rỡ, đến khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ta, lại biến thành ngọn lửa cháy hừng hực.
Hạ Văn Thu ngồi xổm xuống, tháo khăn bịt miệng ta ra, dùng dao găm cắt đứt dây trói trên người ta.
Sau đó dùng áo choàng dày của hắn, quấn chặt ta lại.
Không biết có phải là ta gặp ảo giác hay không, khi hắn vô tình chạm vào đầu ngón tay ta, thân hình hắn khẽ run rẩy.
Ta lấy lại tinh thần, bắt đầu ho dữ dội, ho đến mức nôn ra một ngụm máu đỏ tươi lên áo choàng của hắn.
Ta nói: “Xin lỗi Hạ công tử, làm bẩn y phục của ngươi rồi.”
Ta còn muốn hỏi rất nhiều điều, ví dụ như phụ thân ta có thực sự đến Hạ phủ đánh hắn thêm một trận không, ví dụ như hắn đã đuổi theo ta bằng cách nào, ví dụ như Hạ Văn Thu yếu đuối, trầm tĩnh ngày nào đã trở thành bộ dạng như hiện tại như thế nào?
Nhưng ta không nói nên lời.
Bởi vì chỉ cần mở miệng, máu sẽ trào ra từ cổ họng.
Trước đó, ta đã nghĩ đến vô số lần về cái chết của mình, phần lớn đều là cố gắng uống thêm vài năm thuốc, đến khi dầu cạn đèn tắt thì buông tay rời khỏi nhân gian.
Lúc đó, Giang phủ ít nhất cũng đã có người thừa kế, là con ta.
Ta không ngờ lại là hôm nay.
Hạ Văn Thu mắt đỏ hoe, ôm ta vào lòng, liên tục nói: “Xin lỗi.”
Hắn có gì phải xin lỗi chứ.
Ta lại một lần nữa, ngất đi.
Những chuyện xảy ra sau khi ta ngất đi, đều là sau khi ta tỉnh lại, Kỷ Nguyệt kể cho ta nghe.
Nàng nói Hạ Văn Thu tuần tra ngang qua Giang phủ, vốn định gặp ta nhưng lại nghe Kỷ Nguyệt nói ta đến học đường lấy đồ.
Vì vậy, hắn đi một mạch đến đó, giữa đường phát hiện ra chiếc xe ngựa cắm đầy tên và những xác chết trên mặt đất.
Hắn dẫn người đi một mạch về phía bắc, đuổi đến nơi cách kinh thành gần trăm dặm, cuối cùng cứu được ta.
Nhưng ta lại phát sốt cao, hôn mê nhiều ngày không tỉnh, suýt nữa thì mất mạng.
Lang trung đến rồi lại đi, cuối cùng thậm chí còn kinh động đến thái y trong cung, dùng nhân sâm trăm năm tuổi mới giữ được mạng cho ta.
Sau đó, thấy ta vẫn chưa tỉnh lại, Hạ Văn Thu mang theo một trăm linh tám lễ vật đến cầu hôn, tự nguyện xung hỉ cho ta.
“Đây chính là lý do vì sao khi ta tỉnh lại, khắp phòng đều dán chữ hỷ, trên bàn còn có nến rồng phượng sao?”
Ta dựa vào đầu giường, giọng nói vẫn còn hơi yếu ớt.
Hạ Văn Thu trước giường nghiêm túc gật đầu: “Nàng đang ốm, không tiện di chuyển, sau này chúng ta tạm thời ở lại Giang phủ.”
Tới lui một hồi, người này vẫn thực hiện được ước mơ vào Giang phủ ở rể.
Ta muốn cười nhưng chỉ cần động đậy một chút, lại không tự chủ được mà bắt đầu ho.
Cổ họng trào lên một vị ngọt tanh, ta liếc thấy Hạ Văn Thu bên cạnh mặt đầy căng thẳng, cuối cùng vẫn nuốt ngụm máu đó xuống.
Sốt vừa mới lui, cả người ta mệt mỏi, không lâu sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.
8
Mãi đến nửa tháng sau, khi mùa xuân sắp đến, ta mới có thể xuống giường đi lại, coi như đã hoàn toàn bình phục.
Chuyện thành thân, dường như ta đã rất tự nhiên mà chấp nhận.
Hoặc là vì, cho dù đã thành thân hơn một tháng, ta và Hạ Văn Thu vẫn ngủ riêng phòng.
Ngoài việc mỗi ngày cùng nhau dùng bữa, thỉnh thoảng chàng đến phòng ta đưa chút đồ ăn đêm thì không có gì khác biệt so với trước kia.
Những ngày này, Hạ Văn Thu sớm ra tối về, trên người luôn mang theo hơi lạnh sát phạt.
Ta vốn tưởng chàng có chuyện gì phải làm, cho đến đêm hôm đó, chàng về rất muộn, khi trở về trên người lại mang thương tích.
Ta lấy thuốc trị thương ra, cẩn thận bôi lên vết thương ở ngực chàng.
Dưới ánh nến lay động, đường nét cơ bắp của chàng trở nên đặc biệt đẹp, chỉ là khi chạm vào lại thấy căng cứng.
“Đau không?” Ta nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào, chàng đột nhiên rên lên một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay ta.
Yết hầu lăn lộn một vòng, khi Hạ Văn Thu mở miệng lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn: “Không cần bôi thuốc nữa, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Thật không?”
Chàng vẻ mặt khẳng định: “Thật.”
Ta thu tay lại, phát hiện trán chàng lấm tấm một lớp mồ hôi, có chút bàng hoàng: “Là quá nóng sao?”
Mặc dù đã là đầu xuân nhưng khí lạnh vẫn còn, thêm vào đó ta mới khỏi bệnh, trong phòng vẫn đốt chậu than.
Hạ Văn Thu lại không có vấn đề gì về sức khỏe, tất nhiên sẽ thấy nóng.
Chàng gật đầu, rồi lại lắc đầu, luống cuống chỉnh lại quần áo đứng dậy, đi ra ngoài cửa:
“Không còn sớm nữa, ta bảo Kỷ Nguyệt làm chút đồ ăn đêm, nàng dùng xong thì ngủ đi.”
“Còn chàng?”
Bước chân chàng khẽ khựng lại: “Ta có chút việc, phải đến thư phòng bàn bạc với nhạc phụ.”
Kỷ Nguyệt bưng đến một chén trà sữa hạnh nhân, nói là đồ ăn đêm do Hạ Văn Thu dặn dò nàng chuẩn bị.
Một trận bệnh này, một chút thịt thật không dễ dàng dưỡng được từ mùa đông năm ngoái lại không còn.
Không chỉ Hạ Văn Thu, ngay cả phụ mẫu của ta cũng rất lo lắng, lúc nào cũng nhân cơ hội cho ta ăn thêm một đĩa điểm tâm hoặc một chén canh.
Ta nhìn bóng người gầy gò đến mức gần như chỉ còn da bọc xương trong gương đồng, cũng có chút hiểu được nỗi lo lắng trong lòng họ.
Nhưng dù sao cũng liên quan đến sinh tử, không phải sức người có thể thay đổi.
Những ngày sau đó, Hạ Văn Thu vừa về đến nhà là chui vào thư phòng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó quan trọng với phụ thân.
Ta có ý định hỏi, chỉ là chưa kịp mở lời, chàng đã chủ động tìm ta, lấy ra một phong thư mời.
Thất hoàng tử sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa tại phủ đệ bên ngoài cung, mời chúng ta đến tham dự.
Nhắc đến Thất hoàng tử, ta đột nhiên nghĩ đến Thôi Ninh Viễn.
Từ khi hắn dọn ra khỏi Giang phủ, ta chưa từng gặp lại hắn.
Trước đây phụ thân đã nói, hắn đã sớm bắt tay với Thất hoàng tử, vì vậy khi nhìn thấy hắn trong tiệc thưởng hoa, ta cũng không quá bất ngờ.
Không xa, Thôi Ninh Chi mặc một bộ trang phục gấm vóc lộng lẫy, đầu đội đầy trâm cài, đứng giữa đám khuê tú, quả thực có chút ý vị được chúng tinh phủng nguyệt.
Người đứng cạnh nàng ta chính là Đường Lộ.
Thấy ta, Thôi Ninh Chi che miệng cười, rồi nhanh chóng đổi thành vẻ mặt lo lắng:
“Giang tỷ tỷ, nghe nói trên đường tỷ từ học đường trở về phủ đã bị kẻ xấu bắt cóc, mất hết trong sạch…”
Nàng ta không nói hết lời nhưng trong sân đột nhiên trở nên im ắng.