Xuyên Đến Bên Nàng - Chương 1
1
Thôi Ninh Viễn là phu quân nuôi từ bé mà ta nhặt về từ trên núi.
Hắn mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, vừa phải đi học vừa phải kiếm sống, còn phải nuôi cả muội muội Thôi Ninh Chi.
Năm Thôi Ninh Chi mười bốn tuổi, bị một tên hương thân để mắt tới, định cưỡng ép nạp làm thiếp, Thôi Ninh Viễn đến cứu người, ngược lại bị gia đinh đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, rồi bị ném dưới chân núi.
Lúc đó, ta đã cứu hắn về nhà.
Cho hắn uống canh nhân sâm, đắp thuốc lên vết thương, mãi đến nửa ngày sau hắn mới tỉnh lại.
Thiếu niên thanh lãnh lại ngoan cường như trúc xanh, sắc mặt tái nhợt nằm đó, có một vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Ta chống cằm ngồi trước bàn, nhìn đôi mắt vẫn còn chút mơ màng của hắn, nhàn nhạt nói:
“Ta có thể giúp ngươi, điều kiện là từ nay ngươi ở lại nhà họ Giang, làm phu quân nuôi từ bé của ta.”
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta, trong mắt lóe lên vẻ nhục nhã.
Ta nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Ngươi cũng có thể từ chối, lần cứu người bốc thuốc này coi như ta phát lòng từ bi, sẽ không lấy của ngươi một đồng nào.”
Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với ta.
Ta dẫn hắn đến nhà, nhìn tên hương thân kia sợ hãi đẩy Thôi Ninh Chi ra, nàng lại nhào vào lòng Thôi Ninh Viễn khóc lớn…
Thật là một màn tình cảm huynh muội sâu đậm.
Ta ngồi một bên uống trà, tên hương thân kia gượng cười bước đến cầu xin ta:
“Tiểu nhân có mắt như mù, không biết đây lại là người nhà của Giang cô nương, mong cô nương đại nhân không chấp tiểu nhân…”
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy trong mắt Thôi Ninh Viễn lóe lên điều gì đó.
Có lẽ là sự khao khát quyền lực và tiền tài, là tham vọng tột bậc.
Thế là, hôn sự của Thôi Ninh Viễn và ta được định ra như vậy.
Hắn cùng muội muội ở lại Giang gia, ai cũng biết, hắn là phu quân nuôi từ bé của ta, Giang Địch.
Phụ thân ta tuy là tướng quân đương triều nhưng chỉ có mẫu thân ta là chính thất phu nhân, cả nhà họ Giang, chỉ có ta là nữ nhi độc nhất.
Chỉ tiếc là ta mắc bệnh nan y, là căn bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ.
Có lần dùng bữa tối với Thôi Ninh Viễn, ta quay đầu ho dữ dội, nhìn thấy trên mặt hắn thoáng hiện vẻ chán ghét.
Tỳ nữ Kỳ Nguyệt lấy khăn tay che miệng ta đi, trên đó nhuốm một mảng máu đỏ tươi.
Thôi Ninh Chi vốn đã không thích ta liền buông lời chế nhạo: “Hóa ra là một đứa bệnh tật.”
Kỳ Nguyệt nổi giận, buột miệng nói: “Ngươi dám nói chuyện với cô nương nhà ta như vậy sao? Thật là vô phép!”
“Ninh Chi còn nhỏ, đã xúc phạm đến Giang cô nương, mong Giang cô nương rộng lòng tha thứ.”
Thôi Ninh Viễn vén áo quỳ xuống trước mặt ta: “Nếu cô nương không nguôi giận, cứ phạt ta là được.”
“Ca ca, ca làm gì vậy?” Thôi Ninh Chi vội vàng kéo tay áo của hắn: “Nam tử phải đường đường chính chính, kiên cường bất khuất, nàng ta dám nhục mạ ca như vậy…”
“Câm miệng!” Thôi Ninh Viễn khẽ quát.
Ta nhàn nhã nhìn cảnh này, một lúc sau mới lên tiếng:
“Muội ấy năm sau sẽ cập kê, cũng không còn nhỏ nữa. Đã không biết phép tắc, ta sẽ sai người đưa muội ấy đến nữ học để học phép tắc cho đàng hoàng.”
Thôi Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn ta, lạnh lùng nói: “Còn ta thì sao? Cô định sắp xếp ta thế nào?”
Ta cong môi, nắm tay Kỳ Nguyệt đứng dậy:
“Ngươi đã là phu quân nuôi từ bé của ta, đương nhiên phải cùng ta vào học đường ở kinh thành.”
2
Đã đính hôn ba năm, trong lòng Thôi Ninh Viễn vẫn vô cùng oán hận ta, ngay cả cách xưng hô cũng không chịu đổi.
Tri thức của hắn, so với mọi người ở học đường chốn kinh thành này cũng là xuất sắc.
Tiên sinh thường lấy hắn ra để răn đe đám công tử bột, đám người đó liền lôi thân phận phu quân nuôi từ bé của hắn ra để chế giễu.
Càng lớn, thân thể ta càng yếu ớt.
Mùa đông giá lạnh, không chịu được gió.
Mẫu thân sai người che kín xe ngựa, lại đặt thêm mấy cái lò sưởi, trong xe nóng hầm hập, mũi Thôi Ninh Viễn cũng toát mồ hôi.
“Nếu ngươi thấy nóng, cứ cởi áo choàng ra, xuống xe rồi mặc lại.”
Nói rồi, ta đưa tay định cởi áo choàng cho hắn.
Hắn nghiêng người tránh tay ta, trong mắt tràn ngập sự ghê tởm: “Đừng đụng vào ta.”
Ta sững người, tay cũng cứng đờ giữa không trung: “Ngươi rất ghét ta?”
“Không có.” Hắn lại bình tĩnh trở lại, ngược lại còn quấn áo choàng chặt hơn: “Chỉ là thân thể cô nương yếu ớt, chuyện nhỏ này không dám làm phiền.”
Trong lòng dâng lên nỗi đau nhói, sắc mặt ta tái nhợt nhưng lại không nói nên lời.
Dường như bất kể ba năm nay ta đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn luôn ghi nhớ cuộc giao dịch lần đầu gặp mặt đó và coi đó là sự sỉ nhục lớn lao.
Ta không phải là người tính tình thẳng thắn, nói năng trực tiếp nhưng cũng đã cố gắng hết sức để truyền đạt tâm ý của mình cho hắn.
Nhưng Thôi Ninh Viễn luôn từ chối, không thèm để ý.
Đến học đường, trong tiếng hò reo của mọi người, tiên sinh đã đến.
Ông dẫn theo một thiếu niên mới vào học đường.
“Ta tên là Hạ Văn Thu.” Người này rất nhiệt tình giơ tay vẫy vẫy, nở nụ cười rạng rỡ: “Các bạn ở đây, chào mọi người!”
Không biết có phải ta ảo giác không, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua mọi người nhưng lại dừng lại trên người ta một cách sâu xa trong chốc lát.
Người này… có chút kỳ lạ.
Ta nhìn vào đôi mắt cười nhẹ của hắn, không hiểu sao lại có chút ngẩn ngơ.
Ngẩn người một lúc mới nhận ra sự thất thố của mình, sau khi thu hồi ánh mắt, ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt lạnh như băng bên cạnh.
Thì ra là Thôi Ninh Viễn.
“Hạ Văn Thu là đích tử của Hạ gia, không giống như ta, thân phận thấp hèn có thể khiến Giang cô nương tùy ý nhục mạ.”
Sau khi tan học, hắn đột nhiên chủ động đến tìm ta cùng đi nhưng một lúc sau lại đột nhiên buông ra một câu như vậy.
Ta sững người, không nhịn được nói: “Ngươi rất để ý đến chuyện này sao?”
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn trầm xuống, phá lệ gọi tên ta: “Giang Địch, ngươi thật sự quá tự mình đa tình.”
“Ngươi yên tâm, ta và ngươi đã có hôn ước, tâm tư của ta sẽ không đặt trên người khác, huống hồ Hạ Văn Thu kia trông quá cổ quái ——”
Lời ta còn chưa dứt, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẩy.
Quay đầu nhìn lại, đúng là Hạ Văn Thu.
Hắn ngậm một cọng cỏ trong miệng, trông có vẻ lười biếng nhưng lại hung dữ trừng mắt nhìn ta:
“Sau lưng không nói xấu người khác, bạn học Giang Địch không biết đạo lý này sao?”
“Biết.” Ta nói: “Ta nào có bàn luận sau lưng, chẳng phải là nói trước mặt ngươi sao?”
Lời này nghe có vẻ không thể phản bác, cuối cùng hắn chỉ đành trừng mắt nhìn ta thêm mấy lần, tức giận bỏ lại một câu: “Ngươi cẩn thận cho ta.”
Trong lúc ta và Hạ Văn Thu đối thoại, Thôi Ninh Viễn đã mất kiên nhẫn đi xa.
Ta có ý định đuổi theo nhưng lại vô tình nhớ đến chuyện sáng sớm đụng phải Đường Lộ và giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Hơn một tháng sau đó, ngoài việc đến học đường, Thôi Ninh Viễn luôn ra ngoài.
Ta phái người đi điều tra, bọn họ nhanh chóng báo lại: Thôi Ninh Viễn ra khỏi phủ cơ bản đều là đi tìm Đường Lộ.
3
“Bọn họ làm sao tiến tới với nhau được?”
Thị vệ đáp: “Hôm đó tan học, Thôi công tử trên đường lại gặp Đường Lộ liền hỏi thăm thương thế của nàng. Đường Lộ xuất thân là y nữ , tự nói mình không sao, qua lại mấy lần, hai người liền quen biết nhau.”
Thân thế bối cảnh của Đường Lộ rất đơn giản, phụ thân nàng là một lang trung có chút danh tiếng ở khu Tây Tam Phường kinh thành, hai năm trước qua đời, Đường Lộ liền tiếp quản y quán của ông.
Một người như vậy, bình thường không có gì nổi bật.
Trong giấc mơ của ta, rốt cuộc nàng đã liên thủ với Thôi Ninh Viễn như thế nào để lật đổ được Giang gia của ta, từng bước đi đến vị trí đó?
Ta trăm mối không hiểu, rất muốn mơ lại giấc mơ đó một lần nữa, nắm bắt thêm nhiều chi tiết hơn.
Nhưng dù cố gắng thế nào, ta vẫn không mơ thấy lần nào nữa, không biết đó là lo lắng vô cớ hay là điềm báo trước về kết cục.
Hôm đó, giờ nghỉ giữa buổi học sáng ở học đường, Thôi Ninh Viễn lại chủ động tìm ta, nói có chuyện muốn nói riêng với ta.
Đợi ta và hắn đến góc sân, hắn do dự một lát, mới chậm rãi mở miệng:
“Ta có một người bạn, tuy là nữ nhi nhưng lại có chí lớn, nàng cũng rất muốn vào học đường kinh thành học tập…”
Trong nháy mắt, ta có chút bừng tỉnh, trong lòng nảy ra một ý nghĩ:
Chẳng lẽ trong mơ, chính là sau khi ta giúp Đường Lộ vào học đường, mới khiến nàng ta và Thôi Ninh Viễn tìm được cơ hội để tiến xa?
Trong lúc ta ngẩn người suy nghĩ, Thôi Ninh Viễn đã trình bày xong một tràng dài.
Một lúc lâu không đợi được ta trả lời, hắn có chút sốt ruột nói: “Không biết Giang cô nương có nguyện ý đáp ứng chuyện này không?”
Hơn ba năm nay, hắn chưa từng nói chuyện với ta một cách hòa nhã như vậy.
Mà lần đầu tiên mở lời, lại là vì tiền đồ của một nữ tử khác.
Ta nhất thời không biết mình nên cười hay nên buồn, thu lại cảm xúc, bình tĩnh nói:
“Danh ngạch học đường khó có được, ngươi đã có lòng tốt như vậy, vậy thì nhường danh ngạch của ngươi cho nàng ta đi. Ngươi xác định một chút, ta sẽ đi nói với thầy giáo.”
Thôi Ninh Viễn đột nhiên cứng đờ tại chỗ: “… Vậy thôi vậy.”
Nói xong, hắn không đợi ta trả lời, quay người vội vã rời đi.
Dường như sợ ta nhất thời không chú ý, thật sự đổi danh ngạch của hắn cho Đường Lộ.
Ta lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói:
“Ngươi đối với hắn một lòng si tình không đổi, đáng tiếc người này lòng lang dạ sói, tâm tư căn bản không đặt trên người ngươi, đúng là một tên cặn bã.”
“Ngươi không sợ hắn dựa vào ngươi để thượng vị, sau đó quay lại nuốt chửng gia sản của ngươi sao?”
Ánh nắng mùa đông không chói mắt, ấm áp rọi xuống từ những cành cây đan xen.
Hạ Văn Thu nghiêng đầu, nằm trên cành cây to nhất, ngậm cọng cỏ, cười híp mắt nhìn ta.
Đối diện với ánh mắt của ta, hắn ngẩn ra một chút, bay người từ trên cây xuống, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta.
Tiếp đó một bàn tay đẹp đẽ vẫy vẫy trước mắt ta:
“Sao vậy, đau lòng đến nỗi không nói nên lời sao? Không đến mức đó chứ, ta thấy hắn cũng không đẹp mắt lắm, ngươi nhất định phải là hắn sao?”
Giọng điệu có mấy phần hận rèn sắt không thành thép.
Ta lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Thật ra ta chỉ cần một đứa bé để sau khi ta chết nó có thể kế thừa gia nghiệp của Giang gia. Hắn đã không thích hợp, không bằng ngươi cân nhắc xem sao?”