Xương Hồng 2: Hạ Trùng - Chương 4
Bạch xà đầu , trong khoảnh khắc , cảm nhận một mối liên kết huyết thống.
Tôi suýt nữa đã gọi “mẹ”, nhưng bạch xà mặt : “Hôm nay chỉ đến để báo thù, những cảm xúc khác, đừng nhắc đến nữa!”
Tôi mím môi, gì thêm.
Ngay đó, cha hét lên thảm thiết, trong bụng ông tràn vô số con hắc xà nhỏ.
Bọn chúng xé toạc bụng ông, tràn đầy đất như nước chảy. Ruột gan ngũ tạng của ông những con rắn nhỏ cắn nát, trông như sắp chết đến nơi.
Bạch xà vẫn lạnh lùng ông: “Sớm biết ngày hôm nay, hà tất như thế? Không vô tình, đây là báo ứng của ngươi!”
Cha trợn mắt căm hận, giơ rìu định lao đến tấn công bạch xà. bất chợt, một tiếng sấm nổ vang, gió lớn nổi lên. Bạch xà cơn gió cuồng phong tan biến thành từng đốm khói, biến mất.
Cha ngã xuống đất, động đậy nữa, nỗi đau vạn xà cắn xé hành hạ suốt một ngày một đêm.
Tôi rời nhà trong vô hồn, biết đối mặt với cuộc sống thế nào. Bạch xà lẽ chính là mẹ , nhưng bà nhận , nghĩa là duyên phận đã tận.
Đêm đến, Vạn Xuân Lâu từng rực rỡ ánh đèn, giờ trông vô cùng đổ nát.
Lần cuối cùng cũng thấy dáng vẻ hoang tàn thật sự của nó.
Tường trắng, gạch đỏ đã biến mất, thay đó là những bức tường loang lổ và máu tươi đếm xuể.
Người dân trong làng vốn định bữa tối đến Vạn Xuân Lâu hưởng lạc, lúc cũng dừng ngoài cửa.
Trên bậc thềm, từng đứa trẻ với gương mặt tím tái đó.
Người dân trong làng nhận : “Các… các cháu ở đây…?”
“Các cháu là … là ma…?”
Những đứa trẻ gì, chỉ đó nức nở ngừng. Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm mọi , ngay cả cũng ngoại lệ.
Tôi bên ngoài Vạn Xuân Lâu òa nức nở.
Dân làng thê thảm hơn, họ quỳ mặt đất, bụng khoét một lỗ lớn như cha .
Bên trong là vô số rắn đen nhỏ, đang từng miếng từng miếng nuốt ruột gan của họ.
Họ ôm bụng kêu gào thảm thiết.
Có cố bắt rắn, nhưng chúng cắn chặt lấy ruột, giật một cái, ruột cũng kéo ngoài.
Tôi giúp ai cả, bởi vì họ đáng trừng phạt.
Mọi chuyện kết thúc, trở về nhà ngủ.
nửa đêm, thấy tiếng “rầm, rầm, rầm” vang lên.
Tôi mở mắt thì thấy cha treo lơ lửng xà nhà. Hai đứa trẻ ngừng đẩy thi thể ông, khiến mũi chân va tường, phát âm thanh .
Tôi hoảng hốt chạy khỏi nhà, nhưng tiếng “rầm, rầm, rầm” mỗi lúc một to hơn.
Khi chạy tới trung tâm làng, mới phát hiện: Tất cả nhà trong làng đều phát tiếng động đó.
Trước mắt , Vạn Xuân Lâu từ từ sụp đổ.
Cuối cùng nó biến thành một bãi tha ma, tất cả bia mộ đều là của dân làng .
Trên bia mộ, tuyết hồng nhạt phủ lên.
Tôi đưa tay chạm thử, đám tuyết bay múa, thì đó tuyết, mà là vô số côn trùng màu hồng nhỏ đến mức gần như thấy .
Sau khi cha chết, rời làng, ngoài học hành. Nhiều năm cũng coi như thành tài.
Chỉ là khi ngang chùa Hộ Quốc, từng một tiểu hòa thượng kể rằng, sư bá của cũng từng thấy tuyết hồng cách đây mấy chục năm.
Tục ngữ rằng: con tham, sân, si, hận, ái, ác, dục, còn tuyết hồng chính là dục vọng của con .
Tại những nơi âm tà, nếu dục vọng con quá mạnh, sẽ sinh một loại côn trùng màu hồng gọi là “dục trùng”.
Bình thường chúng chỉ ăn mòn lòng , nhưng nếu nhiều đến mức thành tuyết, thì đó là thiên tai, nhân họa.
Dục trùng sẽ khơi dậy dục vọng sâu nhất trong lòng con . Đến lúc , ai cũng làm điều ác, thiên hạ chẳng còn nơi nào là đất lành.
Tôi than thở: “Làng quả thật tội ngập trời, khó trách những đứa trẻ thảm Vạn Xuân Lâu.”
Tôi hỏi thêm: “Vị sư bá hiện giờ ở ? Có thể gặp ?”
Tiểu hòa thượng : “Sư bá đã viên tịch từ mấy chục năm .”
Vị lão hòa thượng gom hết nghiệp chướng thiên hạ lên thân, lúc chết hóa thành một bộ xương hồng phấn.
Đáng tiếc, tội nghiệp đời thể tiêu hết .
Không bao lâu , bộ xương hóa thành tro bụi.
Sau đó, hạn hán khắp nơi, dân chúng lầm than, chợ búa xuất hiện “ rau”, mới dẫn đến trận tuyết hồng ở làng .
Rời chùa Hộ Quốc, thi đậu khoa cử. ở kinh thành, mà trở về quê nhà.
Bao nhiêu năm trôi qua, nạn đói còn, cũng bắt đầu tìm hiểu chuyện năm xưa của ngôi làng .
Lúc đó mới biết, thì cha , đám dân lưu lạc, thậm chí cả trong làng đều quen biết .
Bọn họ dựa việc bắt cóc con cái nhà khác, biến thành “ rau” để bán, mới thể sống sót trong thời loạn.
Mẹ là bụng, từng lén thả những đứa trẻ đó , cắt đứt con đường phát tài của bọn họ. Vì , cha mới mưu tính với khác, khiến mẹ làm nhục!
Chỉ là, đã chết thì nợ cũng coi như xóa. Việc đúng sai năm đó, cũng thể phân định nữa.
Tôi chỉ thể lập một tấm “Vạn Nhân Bia” bên ngoài thành, đó khắc tên những mất tích qua các năm.
Tôi nghĩ, nếu những đó hương khói cúng bái mỗi ngày, lẽ oán khí cũng sẽ tiêu tan nhiều.
Bằng , ai biết , một ngày nào đó, xuất hiện thêm một tòa “Vạn Xuân Lâu” ăn thịt nữa thì .
Tôi từng tìm hiểu thân thế của mẹ , nhưng mẹ như thể xuất hiện từ hư .
Mãi đến một ngày nọ, khi ngang qua núi Trường Bạch, ngủ trong miếu Sơn Thần, mới mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ, Sơn Thần với , mẹ vốn là một Xà Tiên tu luyện núi Trường Bạch.
Khi cha còn trẻ, từng cứu mẹ khỏi móng vuốt của chim ưng. Vì báo ân, mẹ đã từ bỏ đạo hạnh, hóa thành , gả cho cha .
Thật , chỉ cần cha đời sinh tà niệm, trong động phủ của Xà Tiên vô vàn châu báu, lo cơm áo.
Thế nhưng vì một chút tiền tài, cha giết hại mẹ , nên từ đó còn duyên với kho báu nữa.
Tòa “Vạn Xuân Lâu” cũng là do oán niệm của mẹ hóa thành. Những đứa trẻ hại năm xưa, đều đầu thai làm rắn, biến thành các cô gái trong Vạn Xuân Lâu, để trả thù cả ngôi làng.
Còn , vì sống ngay thẳng, nên Sơn Thần, thay lời mẹ , giao tất cả châu báu cho.
Tôi làm theo chỉ dẫn của Sơn Thần, quả nhiên tìm một động phủ tiên gia, trong đó châu báu vô số.
Đáng giá nhất chính là một viên ngọc trai to bằng cái đầu .
Loại ngọc , dân gian còn gọi là “trân châu” nữa, mà gọi là yêu đan.
Ngay cả kho báu của hoàng đế hiện nay, cũng nổi một viên như thế!
nhờ bài học từ cha , biết những thứ chắc là điều lành. Vì , đến một năm đói kém, bán hết châu báu cho hiệu vàng Thịnh Bảo Hiên.
Toàn bộ số tiền thu , dùng để cứu tế thiên hạ. May mắn thay, vùng đất cai quản còn ai chết đói.
Giữa chợ búa, cũng còn “ rau”.
Khi đã già nua, sắp lâm chung, thấy một con bạch xà.
Bạch xà tiếng : “Con , kiếp con tu hành viên mãn, hãy theo mẹ, về động phủ núi Trường Bạch tu luyện !”
Ngày hôm , phủ treo đầy vải trắng.
Sử sách địa phương ghi : “Lão gia họ Vu, nhân từ hiền hậu, ban ơn cho dân, thọ 97 tuổi.”
#Ngoại truyện
Ba mươi năm khi lão gia họ Vu qua đời, viên yêu đan từng Thịnh Bảo Hiên thu mua đánh cắp.
Lần tiếp theo dân gian tin về yêu đan, là tại bờ biển Nam Hải. Nhiều hiệp khách giang hồ kéo đến tìm kiếm, nhưng một ai trở về.
Dần dà, mọi tránh nhắc đến Nam Hải như tránh tà. Không còn ai dám tìm yêu đan nữa.
Mười năm , từ Nam Hải bất ngờ trở về một vị hiệp khách.
Mọi hỏi chuyện yêu đan, hiệp khách sợ hãi : “Nam Hải… hôm … tuyết hồng bay rợp trời!”
-HẾT-