Xuân Vãn Lâu - Chương 3
07
Lâm gia phủ.
Lâm Thị Lang ưa thích thiên nhiên, phủ đệ trong ngoài thiết kế tinh tế tuyệt mỹ. Vòng qua giả sơn nằm ở nơi giao thoa Đông – Tây, rồi lại bước qua hành lang quanh co, hiện ra trước mắt là một tiểu viện tao nhã.
Khi Văn Diệm cùng Phó Lương đến, đại sảnh vẫn tĩnh mịch như tử địa, chỉ là đôi lúc lại xen lẫn tiếng khóc thút thít của Lâm phu nhân, thị nữ thân cận của Lâm Thanh Nguyệt, Thúy Nhi, đang ở bên cạnh vỗ về.
“Thị lang đại nhân, xin nén bi thương.” Văn Diệm khẽ cúi đầu hành lễ, cung kính nói lời chia buồn đã chuẩn bị sẵn.
Lâm Thị Lang sắc mặt đau buồn, vẫy tay hờ hững, ra hiệu gia nhân chuẩn bị trà điểm cho Văn Diệm.
“Văn đại nhân, lần này đến đây, liệu có tin tức gì về hung thủ chăng?”
Văn Diệm mỉm cười lễ phép, “Có chút manh mối.”
“Lâm đại nhân, đã có manh mốì còn sao chưa bắt người? Thanh Nguyệt nhà ta chết oan khuất thế này, đã bao ngày rồi!”
Lâm phu nhân nghe đến đây liền hoàn hồn, cao giọng nghẹn ngào trách cứ.
Văn Diệm bình tĩnh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Lần này đến là muốn hỏi Lâm đại nhân và phu nhân, có từng quen biết nam nhân nào tên là Sở Tinh hay chăng?”
“Chát ——”
Lời của Văn Diệm vừa dứt, chén trà trên tay Lâm Chính Đức liền rơi xuống bàn, Lâm phu nhân đứng bên cạnh cũng loạng choạng ngã vào người Thúy Nhi, sắc mặt khó coi.
Văn Diệm thu hết biểu cảm của hai người vào mắt, nhàn nhạt như đã hiểu rõ, bình thản rót thêm trà cho Lâm Chính Đức.
“Xem ra là quen biết.” Văn Diệm nhẹ cười, ánh mắt lãnh đạm, như nhìn thấu hết tâm tư của Lâm Chính Đức.
“Văn đại nhân, Thanh Nguyệt nhà chúng ta xương cốt còn chưa lạnh, ngài không lo tìm hung thủ, lại cứ truy cứu chuyện của một người đã chết! Ngài có thôi đi không!” Lâm phu nhân không nhịn được nữa, tiến lên vài bước, chỉ tay vào Văn Diệm trách móc.
Văn Diệm vẫn ung dung, ngón tay gõ nhẹ lên miệng chén, sau đó nhíu mày, trầm giọng nói: “Triều đình phái ta điều tra chuyện này, là có quyền đào sâu sự thật đến cùng. Giờ đây đã ba mạng người, nếu có ai muốn giấu giếm, ta không ngại đưa về Đại Lý Tự mà tra xét từ từ.”
Lâm Chính Đức vuốt râu, trong lòng hiểu rõ người như Văn Diệm, tuổi trẻ nhưng chính trực công minh, không sợ quyền thế, nếu chọc giận hắn, e rằng lợi bất cập hại.
“Tám năm trước, tiểu nữ theo học ở Thiên Lộc thư viện, nghe nói có một gã tên Sở Tinh, ham mê sắc đẹp của Thanh Nguyệt nhà ta nhưng không được, bị mọi người chê cười. Có lẽ chịu không nổi nhục nhã, sau đó đã gieo mình xuống sông tự tận.”
“Sở Tinh kẻ đó, hành xử quái dị, rõ ràng là nam nhân mà lại ẻo lả, nói năng rụt rè, không vừa ý liền khóc sụt sùi. Người trong thư viện đều không ưa loại nam nhân như thế, cho rằng hắn làm dáng điệu đà. Tiểu thư cũng chỉ là nói vài câu mà thôi.”
Lời Lâm Chính Đức vừa dứt, Thúy Nhi – thị nữ thân cận của Lâm Thanh Nguyệt – không nhịn được mà lên tiếng, nhắc đến Sở Tinh, khó mà giấu được sự chán ghét.
Lâm phu nhân “chậc” một tiếng, ra hiệu nàng ngậm miệng.
Văn Diệm hờ hững liếc Thúy Nhi một cái, suy nghĩ điều gì đó.
“Ngươi còn nhớ, khói được thả vào lúc nào không?”
“Nhớ, chừng khoảng giờ Tuất.”
“Ngày mười lăm, giờ Thìn đã xuất môn, sao đến giờ Tuất mới tới nơi?”
“Đại nhân không biết, hôm đó hộ vệ áp tống không hiểu sao nửa đường đều bị đau bụng, tiểu thư thân thể yếu ớt, đi đi dừng dừng nên mới đến trễ.”
Văn Diệm gật đầu, rồi nói: “Phiền Thúy Nhi cô nương dẫn ta đến tiểu viện của Lâm tiểu thư.”
Thúy Nhi cung kính đáp lời, “Đại nhân xin mời.”
8.
Khi Văn Diệm và Phó Lương quay lại, ta đang cùng Thanh Hà ngồi vẽ tranh trong viện.
“Hai nàng thật nhàn nhã.” Hắn ngồi xuống pha trà, tuy có chút mỏi mệt trong mắt nhưng khí chất vẫn anh tuấn phi phàm.
“Đại nhân.” Thanh Hà hành lễ, rồi yên lặng đứng sau ta.
“Văn đại nhân.” Ta cũng theo đó mà cúi đầu.
“Đại nhân, sao ngài lại chau mày thế?” Ta hỏi.
Văn Diệm gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu ta ngồi xuống, “Hôm nay vết thương còn đau không?”
“Khụ, vết thương nhỏ xíu, đã chẳng còn đau nữa rồi.” Ta nói, còn vận động hai ba cái chứng tỏ mình không sao, “Nhưng đại nhân, hôm nay ngài đến phủ nhà họ Lâm, có điều gì mới không?”
Văn Diệm khẽ nhướng mắt, “Sao hả?”
Ta gãi đầu, “Liên quan đến cái mạng nhỏ của ta, đương nhiên phải quan tâm rồi.”
“Yên tâm, ta không để nàng gặp chuyện.”
Vừa dứt lời, ngoài viện liền truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Phó Lương bước vào, nói: “Đại nhân, đây là vật phủ nhà họ Lâm gửi đến, thị nữ kia bảo giờ Hợi đêm nay mời ngài đến mê hồn điểm, nàng ấy nhớ ra một số chi tiết.”
“Đã biết.” Văn Diệm nhận thư, gấp lại bỏ vào tay áo.
Không hiểu vì sao, ta bỗng cảm thấy chân tướng sắp sáng tỏ.
Thị nữ Lâm phủ này, quả là phải tranh thủ cơ hội này!
Có lẽ do hơi kích động, lúc ta chống tay đứng dậy vô ý làm đổ ấm trà, nước trà đổ lên người.
“Là nữ nhi sao lại hành xử vụng về như vậy.” Văn Diệm lắc đầu, “Mau trở về thay y phục, trời sắp nổi gió rồi.”
Ta thoáng xấu hổ.
“Vâng.” Dứt lời, ta liền bước nhanh vào phòng.
Trong viện chỉ còn lại Văn Diệm và Thanh Hà.
“Đây là tranh hôm nay các nàng vẽ sao?” Văn Diệm uống trà, chợt nhận ra bức tranh vẹt đứng trên bàn, nét bút sắc sảo, sống động như thật.
“Phải đó, đại nhân! Nô tỳ cũng mới biết tài họa của tiểu thư tuyệt vời đến vậy, tay phải bị thương, dùng tay trái mà vẽ cũng đẹp thế này.” Thanh Hà ánh mắt ngời sáng, “Ngài xem, nàng còn dạy nô tỳ cách viết tên của mình nữa.”
Văn Diệm nhận lấy tờ giấy, thoáng nhìn qua, ánh mắt thoáng động nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lại nâng chén trà, nhẹ nhàng thưởng thức.
9.
Đêm ấy.
Giữa khu rừng hoang vu, một nữ nhân bị kẻ nào đó đè mạnh xuống đất, mái tóc rối bù, y phục tả tơi do giãy giụa.
“Cứu… cứu…” Nàng cố sức phát ra vài chữ, cổ bị siết chặt đến nghẹn ngào, gắng gượng quay đầu lại mong nhìn rõ diện mạo của kẻ ác.
Đúng lúc nàng gần như tuyệt vọng, trong rừng vang lên tiếng chân chạy đều đặn và gấp gáp.
Quan binh giơ cao đuốc, nhanh chóng bao vây nơi ấy, vây kín kẻ ác ba tầng trong ba tầng ngoài, nhưng lại chừa ra một lối nhỏ.
Người đang đi tới trung tâm chính là Văn Diệm, y phục quan đỏ thắm, mang giày quan, từng bước một tiến lại.
Khuôn mặt của kẻ hành hung được ánh đèn lồng trong tay Văn Diệm chiếu rọi rõ ràng.
“Úy Kiều.”
Đến cả chính Văn Diệm cũng không nhận ra, giọng mình đang run rẩy.
Y nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, môi khẽ động, thì thầm nói: “Hay là, ta nên gọi nàng là Sở Dư?”
—