Xuân Vãn Lâu - Chương 1
01
Ta thề, trước khi bị bắt vào đêm nay, ta chỉ là một người kể chuyện ở Vạn Xuân Lâu.
Trước đó có người gửi cho ta một quyển thoại bản, nói rằng nếu ta kể theo nội dung đó thì sẽ nhận được một trăm lượng bạc.
Ta giở xem một hồi, cũng chỉ là kịch bản kể về câu chuyện tình bi thương của một nam nhân tên là Văn Diệm, nào ngờ lại là người thật.
“Ngươi có biết công tử nhà ta là ai không!” Tên tùy tùng bên cạnh giận dữ nói, cứ như thể muốn xé xác ta.
Ta tròn mắt, nuốt khan một ngụm.
Chỉ thấy tên tùy tùng ấy lại lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói đanh thép: “Đại Lý Tự Khanh của triều đình, Văn, Diệm!”
Lời vừa dứt, trong căn phòng rộng lớn vang lên một tiếng “bịch.”
Là ta, mắt tối sầm rồi ngất đi.
—
Khi tỉnh lại, dầm kèo, cột nhà, đồ đạc trong phòng đều đã đổi khác.
Con mèo vàng vốn nên ở bên cạnh ta cũng đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng, dịu dàng.
“Cô nương tỉnh rồi! Ta là Thanh Hà, nha hoàn được phái đến để hầu hạ tiểu thư.”
“Đây là đâu?”
“Đây là Thanh Uyển. Nơi ở của đại nhân nhà ta.”
Giọng nói của nàng mềm mại, nhưng ta lại như sét đánh ngang tai, vội vàng tự tát một cái vào mặt mình, hy vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Cô nương, làm vậy không được đâu.” Thanh Hà hoảng hốt giữ lấy tay ta, “Trước đó, đại nhân đã dặn ta phải hầu hạ cẩn thận khi bế tiểu thư về.”
Bế… bế về?
Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự vì ta xúc phạm danh dự của hắn mà hắn muốn ta lấy thân đền tội?
Ta vẫn nên bỏ trốn thôi! Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ vô danh, đổi chỗ khác lẩn trốn cũng không thành vấn đề.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc ta. Ta đi trước đây.”
“Cạch, cạch, cạch.”
Lời vừa dứt, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Ta quay người, liền thấy một nam nhân từ ngoài cửa bước vào.
Nam nhân có đôi mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khoác lên mình chiếc áo bào thêu hoa màu đen, bên hông còn đeo một miếng ngọc bích thượng phẩm, cả người toát lên khí chất uy nghiêm, trầm ổn và quý phái.
“Đại nhân.” Thanh Hà nhanh chóng cúi người hành lễ, chỉ còn ta đứng đực ra đó.
Người trước mắt phất tay, Thanh Hà liền ngoan ngoãn lui ra.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn ta và hắn.
“Văn… Văn đại nhân?” Ta cười gượng, nửa khép mắt lại thăm dò.
Thấy bộ dạng của ta, nụ cười trên môi hắn càng sâu.
“Là ta.”
Sau khi xác nhận, đôi chân ta mềm nhũn, quỳ rạp dưới chân hắn, khóc lóc thảm thiết.
“Đại nhân à, ta thật không cố ý bôi nhọ ngài đâu, thoại bản vốn đã viết vậy rồi, một dân đen như ta nào có cơ hội được biết danh tiếng của ngài!”
Trong khi ta đang cầu xin, hắn đã ung dung ngồi xuống trước bàn trà, cầm chén trà lên ngửi rồi nhàn nhạt hỏi: “Bản nào? Có đề tên tác giả không?”
Ta mặt mày ủ rũ, thầm kêu khổ, “Không có.”
Nghe xong, nụ cười của Văn Diệm càng sâu, hắn cúi người nhìn ngang tầm mắt ta, bóp cằm ta lại mà tỉ mỉ quan sát, sau đó môi mỏng khẽ mở:
“Không sao, trước đó ta có ba cuộc hôn nhân không thành, nay nhìn cô nương cốt cách đặc biệt, thật là mầm mống tốt để làm phu nhân nhà quan.”
Giọng nói của hắn ôn hòa, nhưng trong mắt lại chứa đầy vẻ xa cách.
Những lời này đầy ẩn ý, kết hợp với biểu cảm lạnh lùng ấy khiến ta không khỏi run rẩy.
“Hoặc là…”
Trong căn phòng rộng lớn, gió và hơi thở đều như ngưng đọng lại, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đôi mắt không chút cảm xúc của Văn Diệm như chứa đựng điều gì sâu xa, lặng lẽ bao trùm lấy ta.
“Chúng ta làm một giao dịch đi.”
02.
Cái mà Văn Diệm gọi là “giao dịch” chính là để ta làm thế thân cho Lâm Thanh Nguyệt.
Gần đây, trong kinh thành liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, nạn nhân đều là nữ tử. Thủ đoạn của hung thủ thật tàn nhẫn, sau khi giết chết người, hắn còn sắp đặt xác nạn nhân trong tư thế ân ái. Đúng là lòng dạ hiểm độc, cầm thú không bằng.
Vào một ngày vụ án vẫn còn ngổn ngang, tiểu thư Lâm Thanh Nguyệt, con gái của tân Thị Lang Hộ Bộ, nhận được một bức thư đe dọa: “Ngày rằm tháng này, ngươi sẽ là người tiếp theo.”
Nghe được tin ấy, tiểu thư Lâm phủ lập tức ngất lịm đi.
Lâm Thị lang vì thương con, Đại Lý Tự vì muốn phá án, cuối cùng các quan viên đã bàn bạc, quyết định vào ngày rằm sẽ bí mật đưa Lâm Thanh Nguyệt ra khỏi phủ, sau đó tìm một người có ngoại hình tương tự để nhử hung thủ.
Và ta, chính là người xui xẻo bị chọn.
Nếu không đồng ý giao dịch này, ta sẽ mang tội bàn luận về quan viên triều đình, lan truyền chuyện nhơ nhuốc. Nhưng nếu đồng ý, thì ta lại đang đem sinh mạng mình ra đánh cược.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Thấy ta còn do dự, Văn Diệm bổ sung thêm một câu, mặc dù lời này với ta nghe chẳng đáng tin chút nào.
“Nếu ngươi giúp chúng ta bắt được hung thủ, triều đình ắt sẽ trọng thưởng.”
Quả nhiên, tiền bạc là thứ có sức cám dỗ nhất.
Văn Diệm lặng lẽ quan sát sự lưỡng lự trong ánh mắt ta, lại nhấp thêm một ngụm trà, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
“Liều vậy!” Ta đập tay xuống sàn, gắng gượng quỳ thẳng người lên, ánh mắt kiên quyết nhìn sâu vào đôi mắt đen của hắn.
“Giao dịch thành công.”
–
Ngày rằm nhanh chóng đến.
Sáng sớm, ta đã bị đưa vào viện của Lâm Thanh Nguyệt, giả vờ ngồi vẽ tranh.
Nhưng ta ngồi lì cả ngày, chẳng thấy bóng dáng hung thủ đâu, đừng nói đến người, ngay cả một con mèo hoang cũng chẳng thấy. Cuối cùng, ta bắt đầu ngồi nhổ lông bút cho đỡ buồn chán.
“Không lẽ lại cho ta leo cây?” Ta nằm dài trên ghế trúc, phe phẩy quạt lá ngắm trăng.
Xung quanh im ắng đến đáng sợ, ngay cả tiếng thở của đám mật vệ cũng không nghe thấy.
Bỗng chốc, cây cối rung động, không khí sôi sục, khói mù nổi lên. Hàng chục mũi tên ngắn từ ngoài viện bắn vào, tiếng bước chân trên mái nhà vang lên liên hồi.
Đám mật vệ ẩn nấp trong bóng tối cũng lao ra, ào ạt xông vào viện đấu với kẻ địch.
Nhưng đám hắc y nhân chỉ thử vài chiêu rồi lại tung mấy quả bom khói, nhảy tường bỏ chạy.
Khi Văn Diệm dẫn theo hai đội quan binh phá cửa viện xông vào, trước mắt hắn chỉ còn một đống hỗn loạn và lớp khói chưa tan hết.
“Đại nhân, thuộc hạ vô năng.”
Văn Diệm giữ nguyên khuôn mặt trầm ngâm, dưới ánh đuốc sáng tối chập chờn, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Nhưng hồi lâu sau, hắn chợt như nhớ ra điều gì.
“Nàng đâu?”
Đám mật vệ đột nhiên ngẩn ra, đảo mắt nhìn quanh, bấy giờ mới phát hiện tiểu thư thế thân Lâm Thanh Nguyệt đã biến mất khỏi viện rộng lớn.
“Tìm! Không tìm thấy thì các ngươi cứ mang đầu đến gặp ta!”
03.
“Úy Kiều, tỉnh lại đi.”
Trong cơn mơ mơ màng màng, tiếng gọi văng vẳng trong đầu, ta khẽ mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh mà vùng vẫy một lúc, rồi dần dần tỉnh hẳn.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt ta là một vòng quan binh giơ cao đuốc sáng, và gương mặt đầy vẻ lo lắng của Văn Diệm.
Ta cố gượng ngồi dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng.
“Chuyện gì…”
Chưa nói hết câu, ta đã thấy trên bãi đất trống cách đó vài trượng, một thi thể nữ tử đang nằm trên chiếu cỏ, trán áp sát xuống, tóc đen rối bời xõa trên chiếu, eo gập xuống, thân dưới nhô lên, quay lưng về phía đầu bên kia. Chiếc váy lụa xộc xệch, quần lót bị kéo xuống một nửa, dừng lại ở trên đầu gối.
Nhìn vóc dáng và y phục, rõ ràng là Lâm Thanh Nguyệt.
“Đừng nhìn nữa.”
Khi ta còn chưa kịp phản ứng, một cảm giác lạnh lẽo chợt phủ lên đôi mắt.
Văn Diệm đưa tay che mắt ta, rồi đỡ ta đứng lên.
“Ngươi không sao chứ?”
Ta cảm nhận một hồi, thấy không có chút đau đớn nào, liền lắc đầu.
Hắn hiểu ý, bước lên vài bước xem xét thi thể, vừa nhìn vừa dặn dò thuộc hạ ghi chép.
“Cổ có vết hằn, xương lưỡi gãy, bị siết cổ đến chết.”
“Đế giày không có vết bẩn, đường đi không có dấu vết kéo lê hay vật lộn, trên người nạn nhân có mùi hương đậm, trong kẽ móng tay có mùn gỗ, nơi này không phải hiện trường gây án.” Hắn nói nhàn nhạt, “Còn những thứ khác, hãy gọi pháp y đến kiểm tra.”
“Dạ.”
“Bên cạnh đó, tìm đám người đưa Lâm tiểu thư ra khỏi phủ.”
Dặn dò xong, Văn Diệm liếc nhìn ta – lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn – rồi xoay người nói:
“Đưa nàng về.”
—
“Lúc đó khói mù nổi lên, ta trốn vào bụi hoa, nhưng rất nhanh sau đó bị phát hiện, rồi bị người đánh ngất. Khi tỉnh lại, ta đã ở rừng Thiên Thủy.” Ta cố nhớ lại cảnh tượng khi đó, rồi thuật lại.
“Ngươi còn nhớ kẻ hắc y bắt ngươi có đặc điểm gì không?” Hắn ngừng lại một chút, hỏi.
Ta lắc đầu, cười ngượng, “Khi đó hỗn loạn như vậy, ta nào có thời gian chú ý mấy chi tiết.”
“Nhưng…” Ta ngừng một lúc, nghĩ ngợi một hồi, rồi đột nhiên nhớ ra, bừng tỉnh, “Trước khi ta ngất, tên hắc y ấy khinh bỉ nói một câu: ‘Chuyển lời đến Văn Diệm, trò mèo này cũng chỉ là mánh khóe vặt vãnh.’”
Lời vừa dứt, sắc mặt Văn Diệm lại càng u ám, ngón tay xương xẩu gõ lên bàn, gân xanh hằn rõ.
“Đại nhân, thư của ngài đây.” Tên tùy tùng bên cạnh bước vào, cung kính đưa cho hắn, lại còn không quên trừng mắt nhìn ta, tựa hồ vẫn còn ghi hận việc ta bịa đặt câu chuyện phong lưu của Văn Diệm.
Ta liếc mắt, vô tình nhìn thấy chữ “thế thân” trên lá thư ngắn ngủi trong tay Văn Diệm, liền bị thu hút ngay lập tức.
“Cái đó…” hình như là nhắc đến ta đấy nhỉ?
Ta vừa định mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của Văn Diệm đã quét tới, lãnh đạm đưa tờ thư cho ta.
Ta đón lấy, nhìn vào dòng chữ ngắn gọn: “Đại Lý Tự Khanh, phiền ngài chăm sóc cô nương thế thân ấy.”
Ta suýt nữa thì rụng rời.
“Văn đại nhân… không lẽ ta sẽ chết oan chết uổng ở đây sao.” Mũi ta cay xè, mắt ngấn lệ, ngước nhìn Văn Diệm với đôi mắt đầy nước.
Hắn mím môi, trầm mặc không nói. Hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Chậc, lại cùng một chiêu nói chuyện.
“Nhưng đám mật vệ mà ngài phái…”
Lời ta bị hắn bất ngờ cắt ngang khi bàn tay to lớn của hắn đặt lên vai ta. Ta ngẩn người nhìn bàn tay ấy, ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
“Trước khi bắt được hung thủ, ngươi sẽ phải ở bên cạnh ta.”
–
Từ ngày ấy, ta gần như bị quản chặt, ngay cả bước ra khỏi cửa cũng cần phải xin phép. Văn Diệm chẳng khác nào cái bóng bám sát không rời, đi đâu cũng mang theo ta, nói là để bảo vệ, nhưng lại khiến ta có cảm giác như bị giám sát.