Xuân Sơn Hận - Chương 4
15
Ta bảo Tiểu Chi bón thuốc cho nàng ta, điều chỉnh liều lượng như bình thường, một lát nữa Hoàng đế sẽ tới.
Triệu thị trang điểm một phen, cắm tất cả trâm cài lên đầu, thoa son choe choét, giống như khô lâu diễm quỷ.
Ngay khi Hoàng đế vừa đến, nàng ta đã vội thưa:
“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai thật rồi.”
Hoàng đế thấy nàng ta ăn vận trang điểm vẫn còn chút tư sắc, chỉ là nàng ta nửa ngồi nửa nằm trên giường, không đứng dậy hành lễ thì khiến hắn rất khó chịu, nhưng nhớ lại nàng ta mới mất con không lâu nên cũng không nổi giận.
“Ngươi muốn cho trẫm xem gì?”
“Lúc trước thần thiếp tùy hứng!” Triệu thị bĩu môi cỗ mày ra bộ dạng hờn dỗi.
“Vậy nên thần thiếp chuẩn bị cho bệ hạ một lễ vật, thần thiếp đã chuẩn bị từ rất rất lâu.”
Nàng ta thần thần bí bí, đợi Hoàng thượng tò mò lại gần, nàng ta bất ngờ lật chăn ra.
Sau lớp che đậy, đập vào mắt Hoàng đế là một đôi chân dị dạng nát bấy.
Đôi chân kia gãy gập ra sau, xương lòi ra ngoài, nát bấy sinh mủ, mủ xanh chảy ra chăn đệm, hôi thối khó ngửi, còn có thể nhìn thấy dòi lít nhít lẫn trong máu thịt.
Nàng ta cười hì hì ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ, người thích không? Thần thiếp có đôi chân nhỏ mà người thích nhất đấy!”
Hoàng đế khiếp sợ, sau khi hồi cung thì ngã bệnh.
Hắn tỉnh lại lập tức hạ chỉ, phế Triệu thị, đày vào lãnh cung, từ nay không muốn nhìn thấy mặt Triệu thị nữa.
Sau này Triệu thị sống hay chết cũng không liên quan đến hắn.
Ta thuật lại từng câu từng chữ của Hoàng đế cho Triệu thị, nàng ta nghe xong thì ngẩn ngơ.
“Không thể nào, tình cảm của bổn cung và Hoàng thượng không thể bị một hoạn quan như ngươi chia rẽ! Nhất định là ngươi rắp tâm lừa bổn cung, đợi bổn cung phục sủng sẽ ngũ mã phanh thây tiện nhô nhà ngươi!”
Ta ngó lơ những lời kia của nàng ta, bình tĩnh hỏi:
“Nương nương à, người còn nhớ cung nữ Xuân Ngọc từng hầu hạ người vào năm thứ chín Vĩnh Ninh không?”
“Nàng ấy hầu hạ trong cung của người, nhưng chỉ vì một câu khen của Hoàng đế mà người hành hạ nàng ấy, chặt hai chân của nàng ấy, cắt lưỡi của nàng ấy, người có nhớ không?”
Nàng ta hoang mang như không hiểu ta đang nói gì.
“Nàng ấy cũng có hai bàn chân to, người lệnh cho Ngô Câu chặt chân của nàng ấy, e rằng không chỉ vì một câu khen xinh đẹp nhỉ? Chắc chắn rồi, Hoàng đế đã khen chân của nàng ấy nên người mới ra lệnh như thế. Nhưng nàng ấy chỉ là một cung nữ, nào có quyền phản kháng? Người giết nàng ấy, còn sợ nàng ấy xuống Địa phủ cáo trạng nên cắt lưỡi của nàng ấy luôn.”
Ta uất nghẹn nhưng vẫn phải nói rõ từng chữ.
“Xuân Ngọc họ Điền, ta cũng họ Điền, đó là muội muội của ta. Ta kiện cáo trong vô vọng, bị tống vào ngục bẻ gãy mười ngón tay, những chữ kia là ta ngậm bút cắn răng, phối hợp với bàn tay bị phế viết ra.”
“Trong mắt quý nhân, mạng của người hầu chẳng đáng là gì. Lúc người hành hạ muội ấy, có nghĩ tới người cũng có xuất thân từ cung nữ không?”
Cuối cùng nàng ta cũng nhớ ra, thần sắc hoảng sợ, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Nàng ta trợn trừng mắt với ta, thái độ khinh thường nghi ngờ:
“Ngươi nói láo! Ta không tin! Huynh muội các ngươi đều là âm hồn bất tán! Một đứa hù dọa ta trong mơ, một đứa hãm hại ta trước mặt bệ hạ!”
Ta mỉm cười:
“Hoàng thượng từ bi, tha mạng cho nương nương, đương nhiên ta sẽ giữ lại chân cho người, chỉ là thuốc uống, người đã dùng quá nhiều, có lẽ phải cắt. Trong lãnh cung, phàm đồ vật có thể khiến người bị thương, ta đều đã sai người cất đi, dù sao ta cũng đã hầu hạ nương nương một thời gian, ta chúc nương nương sống lâu trăm tuổi, ngày ngày mạnh khỏe.”
Ta mặc cho nàng ta gào rống đằng sau, vẫn bước thẳng ra cửa.
16
Bệ hạ tin vào cái gọi là trường sinh bất lão, tìm thuốc hỏi tiên khắp nơi.
Lần này, sau khi dùng một lượng lớn kim đan thì hôn mê bất tỉnh, một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Tối nay, ta đứng canh ngoài màn lụa, nghe hắn thở dài một tiếng.
“Xuân Sơn à, ngươi nói xem, trẫm đã nhi lập chi niên, tại sao vẫn chưa có người nối dõi?”
“Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, tuy không được như Tần hoàng Hán võ, nhưng cũng thương yêu bách tính, chưa từng bỏ bê chính sự. Hậu cung từ sau khi Triệu thị sảy thai thì không còn ai nwuax. Chẳng lẽ trời cao muốn trừng phạt trẫm? Chẳng lẽ trẫm tuyệt tự tuyệt tôn ư?”
“Đám phương sĩ kia nói có thể luyện đan trường sinh cho trẫm, nhưng đến hôm nay, trẫm thấy bọn chúng đều là một lũ lừa đảo.”
Ta im lặng nghe hắn nói, bây giờ, ai cũng có thể nhìn ra tâm bệnh của Hoàng đế là không có con.
Nhưng Hoàng thường à, chẳng lẽ người không nhận ra tất cả mọi chuyện đều phát sinh sau khi ta tiến cung ư?
Từ khi ta được Hoàng đế chú ý, theo hầu hắn, ngày nào ta cũng bỏ một chút thuốc vào đồ ăn của hắn.
Đương nhiên ta không có lá gan hạ độc Hoàng đế, ta chỉ cho hắn uống thuốc tuyệt tự mà thôi.
Trên đời này có thuốc khiến nữ nhân không thể mang thai thì tất nhiên cũng có thuốc khiến nam nhân tuyệt tự.
Thuốc đó nhờ thái y đưa vào.
Vị thái y ấy chính là người năm đó bị Hoàng đế phạt ba mượi trượng, đánh ba mươi trượng xong máu thịt be bét, chỉ có mình ta đưa tay ra giúp ông ta, cho ông ta tiền, thế nên ông ta mới cho ta thuốc.
Hoàng đế bệ hạ à, ngài nghĩ chỉ có mình quý nhân bọn ngài mới biết tức giận sao?
Ngài đã quên mất, tiểu nhân ghi thù sẽ chơi xấu sau lưng, mà vừa hay ta và ông ta đều là tiểu nhân.
Nếu không phải ngài buột miệng khen một câu “mỹ mạo” thì sao Xuân Ngọc lại gặp phải họa sát thân?
Bây giờ ta đã là thái giám chưởng sự của ngài, mọi thứ đều phải thông qua ta mới được đưa tới trước mặt ngài.
Chỉ là bỏ một chút thôi, dễ như trở bàn tay.
Bây giờ ngài tuyệt tự, nhưng có vị thái y nào dám chẩn đoán Hoàng đế vô sinh cơ chứ?
Hai vị thái y lần đó chính là minh chứng, thế nên bọn họ không dám nói.
Có lẽ đến khi chết, ngài cũng không phát hiện được bí mật này.
17
Mũ tam sơn, mãng bảo đỏ chói. Ta đã trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng đế.
Hoàng đế ngày một yếu, thuốc uống mỗi ngày đều do ta hầu.
Bây giờ hắn bỏ bê triều chính, thậm chí đã nhiều lần không tảo triều, triều thần muốn gặp một lần khó như lên trời.
Sau đó, hắn chỉ mải vui chơi với chúng phi tần trong hậu cũng, triều thần không ngớt trình tấu khuyên ngăn.
Nhưng sao Hoàng đế nghe lọt tai? Không có con, hắn rất lo lắng.
Bây giờ mấy phiên vương đều đang ngo ngoe rục rịch, nhìn chằm chằm hoàng vị của hắn như nhìn thịt mỡ sắp đến miệng.
Hắn không có con, hoàng quyền lung lay, chỉ cần có thời cơ, phiên vương sẽ đá hắn khỏi hoàng vị.
Lại đến thì cung nữ được về nhà sau năm năm.
Tiểu Chi đã trổ mã trưởng thành, nàng ấy lĩnh bạc xong cáo biệt ta.
“Xuân Sơn ca.” Nàng ấy vẫn không quen với thân phận của ta, cố chấp gọi ta là ca ca.
“Bây giờ muội rời cung rồi, cha mẹ gọi muội về gả chồng, e rằng sau này sẽ không gặp được huynh nữa.”
Nàng ấy nhìn ta bằng ánh mắt lưu luyến, nhìn người xa lạ cứu nàng ấy khỏi tay Quý phi.
Những lúc cùng bàn bạc kế sách nhắm vào Quý phi, nàng ấy cũng sợ, nhưng suy cho cùng cừu hận với Quý phi đã lấn át nỗi sợ trong nàng ấy, không ngờ cuối cùng ta cũng có thể lật đổ được Quý phi.
Nhưng nàng ấy không hiểu tại sao ta lại muốn lật đổ Quý phi, ta cũng không định giải thích với nàng ấy.
Ta nhìn nàng ấy, mà như nhìn thấy muội muội Xuân Ngọc của ta.
Nếu như Xuân Ngọc còn trên đời, có lẽ cũng là một cô nương lanh lợi thông minh như nàng ấy.
Ta đưa cho Tiểu Chi một đôi trâm, đây là lễ vật ta định tặng cho Xuân Ngọc khi nào muội ấy về, bây giờ tặng cho Tiểu Chi vừa hay phù hợp.
Ta và Tiểu Chi cáo biệt nhau.
Trời bắt đầu đổ tuyết, ta nhìn cung cấm mênh mang tuyết trắng, đi vào chốn quái vật ăn thịt người.
Quý phi ở trong lãnh cung đã điên thật rồi, nàng ta không được uống thuốc, ngày đêm kêu gào cầu xin, chân thối rữa đã lan lên thân, không con hình người.
Mỗi ngày đi ngang qua, ta đều nghe thấy tiếng nàng ta gào rống như tiếng trời.
18
Lại một đêm nữa Hoàng đế thở than với ta tại sao trời cao muốn trừng phạt hắn không con.
Ta đã nghe hắn nói vô số lần như vậy.
Thế là ta cũng thở dài, bưng chén thuốc tới hầu hắn uống một hơi cạn sạch.
“Bệ hạ một bụng ưu phiền, ngài uống thuốc xong ngủ một giấc, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
Hoàng đến không nói nữa, uống thuốc xong ngủ say.
-HẾT-