Xuân Sơn Hận
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Xuân Sơn Hận
Vĩnh Ninh năm thứ chín, bào muội vào cung làm nô chết thảm, ngay cả thi thể cũng không tìm về được.
Ta kiện cáo trong vô vọng, bị nhốt vào lao ngục chịu cực hình với nỗi oan ức, mười ngón tay cũng phế.
Đôi tay này của ta, đáng lẽ dùng để viết văn, thi đỗ công danh, cùng muội ấy hưởng phúc.
Ta tịnh thân nhập cung theo hầu Quý phi.
Nàng ta dùng chân nâng cằm ta lên: “Uổng cho một gương mặt đẹp mà lại là hoạn quan.”
Ta không tránh, chỉ cười đáp: “Nương nương không biết, có một số việc e rằng chỉ có hoạn quan như nô tài mới làm được.”