Xuân Sơn Có Tĩnh Thư - Chương 3
Ta biết ngươi đã phiêu bạt đơn độc hồi lâu, trân trọng ngôi nhà tình cờ có được này biết bao.
Vậy thì từ nay ta sẽ trông coi ngươi, cho dù sau này ngươi tử trận sa trường, hồn phách có nơi về, trước mộ có người cúng bái.
Ta sẽ chống đỡ ngôi nhà này vì ngươi.
05.
Ta và Bùi Xuân Sơn cùng muội muội đã trải qua một cái Tết đơn giản mà ấm áp.
Hắn vót nan tre, ta cắt giấy đỏ, muội muội ở bên cạnh chơi hồ dán, chúng ta cùng nhau làm mấy chiếc đèn lồng, treo ngoài cửa lớn và dưới mái hiên.
Khi hoàng hôn buông xuống, có những bhắn pháo hoa rực rỡ từ trong thành xa bay lên nổ tung, Bùi Xuân Sơn từ phía sau ôm lấy ta, cằm nhẹ tựa vào đầu ta.
Ta không khỏi cười một tiếng, hắn hỏi ta cười cái gì.
Lần này, ta không viết chữ, cũng không ra hiệu.
Ta không muốn để hắn biết, hắn ôm ta như vậy, ta cảm thấy như khoác lên mình một chiếc áo choàng da hổ có đầu hổ vậy.
Bùi Xuân Sơn ôm ta lắc lư, dùng giọng khàn khàn nũng nịu: “Được lắm, nàng có chuyện giấu ta, coi ta như người ngoài…”
Ta không nói gì nhưng muội muội đang tập nói lại cười và học theo một tiếng: “Được lắm! Được lắm!”
Bùi Xuân Sơn nhìn tiểu muội muội trên giường nhỏ, nghiêm mặt nói: “Ngoài việc dạy nàng viết chữ, ta cũng nên dạy đứa nhỏ này nói chuyện.”
Hắn thẳng thừng đi tới, bế muội muội lên, chỉ vào ta rồi nói: “Bé con, gọi ‘nương’!”
Hắn quay muội muội về phía mình, cười nói: “Hoặc trước tiên gọi ‘cha’ cũng được.”
Ta hoảng hốt lôi giấy bút ra, nhưng ta không biết viết hai chữ “Tỷ muội”, đành phải viết trước một chữ “Cha.”
Ta chỉ vào chính mình, Bùi Xuân Sơn hỏi: “Nàng nói, là cha nàng?”
Ta gật gật đầu, một lần nữa chỉ vào chữ “Cha”, sau đó chỉ vào muội muội.
Biểu cảm của Bùi Xuân Sơn lúc đầu là nghi ngờ, sau đó không hiểu sao lại có chút ấm ức: “Ý nàng là, ta không phải cha ruột của nó nên không cho nó gọi ta như vậy sao?”
Ta mở to mắt, ngây người một lúc lâu, mới liên tục xua tay.
Ta muốn nói rõ ràng là, cha của ta cũng là cha của muội ấy.
Ta gãi đầu, lại viết thêm một chữ “Mẹ”, ta chỉ vào chính mình, lại chỉ vào muội muội, sau đó lắc đầu lia lịa.
Lần này Bùi Xuân Sơn ngây người, hắn thử dò hỏi: “Chẳng lẽ nàng không phải mẹ của nó?”
Ta như trút được gánh nặng, ngồi phịch xuống bên giường nhỏ, gật đầu.
“A?” Biểu cảm của Bùi Xuân Sơn rất đặc sắc, cuối cùng toàn bộ đều bị sự hối lỗi cuốn trôi: “Thật sự xin lỗi! Ta lại tin lời của tên đại ca vừa xấu xa vừa ngu ngốc kia của nàng, hiểu lầm nàng đến tận bây giờ!”
Ta cười lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán hắn.
Hiểu lầm thì sao chứ? Ngược lại còn khiến ta nhìn rõ nhân phẩm như vàng như ngọc của Bùi Xuân Sơn.
Hắn thấy ta như vậy, sự hối lỗi tiêu tan đi vài phần, nói với muội muội: “Bé con, vậy thì muội gọi chúng ta là ‘Tỷ tỷ’ và ‘Tỷ phu’.”
Trẻ con nào phát âm được những chữ khó như vậy, học mãi vẫn gọi là “Đức đức”, chọc cho ta và Bùi Xuân Sơn cười phá lên.
Đến nỗi trong đêm đen trước bình minh này, trong nhà cũng tràn ngập tiếng cười nói.
Ta tranh thủ học hỏi cách làm nhiều món ăn từ Trịnh đại thẩm, lúc rảnh rỗi vào tháng giêng, ta làm cho Bùi Xuân Sơn ăn.
Hắn thích ăn đồ ngọt, ta giã nhuyễn táo tàu bên bếp lò để làm bánh táo, còn hắn thì đứng bên cạnh, đọc sách lớn tiếng cho ta nghe.
Đọc được một lúc, ta nghe hắn đọc: “Tĩnh nữ kỳ thù, đợi ta ở góc thành.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, Bùi Xuân Sơn chú ý tới, hỏi ta sao vậy.
Ta đi tới, chỉ vào trang sách hắn đang đọc.
Bùi Xuân Sơn lại đọc lại một lần nữa.
Càng nghe càng thấy giống tên của ta trong “Tĩnh Thư”, ta phấn khích chỉ vào câu thơ đó, lại chỉ vào chính mình.
Bùi Xuân Sơn suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh nói: “Tĩnh nữ kỳ thù, là tên của nàng phải không?”
“Là ‘Tĩnh nữ’ sao?” Thấy ta lắc đầu, Bùi Xuân Sơn lại nói: “Là ‘Tĩnh Thư’, đúng không?”
Ta gật đầu, cười cong cả mắt.
Cuối cùng hắn cũng biết tên ta rồi, không cần phải gọi ta một cách xa lạ là “Cô nương.” nữa.
Bùi Xuân Sơn cũng vui mừng, liên tục gọi “Tĩnh Thư.” nhiều lần.
Hắn hỏi ta: “Ta nhớ cha nàng không biết chữ, chẳng lẽ ông ấy nhờ người khác đặt tên cho nàng?”
Ta gật đầu, lấy túi tiền ra, sau đó viết hai chữ “Thư sinh.” lên giấy.
Bùi Xuân Sơn nói: “Ta hiểu rồi, là cha nàng cố ý bỏ tiền ra, tìm một thư sinh đặt tên cho nàng, đúng không?”
Đúng vậy, đến khi ta bảy tám tuổi, đại ca thường nhắc đến chuyện này.
Đại ca trách cha ta, nhà nghèo đến vậy, một xu một cắc đều phải dùng vào việc chính, sao có thể vì một nha đầu mà lãng phí tiền bạc.
Lúc đó cha ta rít điếu thuốc, cười thoải mái, nói: “Có gì quan trọng, cái tên này sẽ theo muội muội ngươi cả đời, bỏ ra chút tiền cũng đáng.”
Đáng tiếc sau này ta câm rồi, ngoài cha mẹ ta, không ai giới thiệu với người khác nữa, nói rằng ta tên là “Tĩnh Thư”: “Tĩnh nữ kỳ thù.” “Tĩnh Thư.”
Biểu cảm của Bùi Xuân Sơn rất nghiêm túc, hắn nắm tay ta nói: “Tĩnh Thư, cha nàngđặt cho nàngmột cái tên dụng tâm như vậy, chứng tỏ ôngấy rất thương nàng.”
Ta gật đầu, không ngờ Bùi Xuân Sơn lại nói với ta: “Nàng vốn nên là người được người khác thương yêu, vì vậy không được tự coi thường mình.”
“Dù tương lai thế nào, nàng vẫn là một cô nương tốt, xứng đáng được người khác đối xử tốt.”
“Tĩnh Thư, ta thật sợ ta đưa nàng đi, là kéo ngươi vào một vũng bùn khác. Ta sống nay chết mai, sau này nàng không còn người thân, phải tự lo liệu thế nào…”
Ta thấy mũi mình cay cay, không thể nhìn lại đôi mắt sáng như sao của hắn nữa.
Hắn ấy, rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ trước mắt ta, nhưng luôn lo lắng cho những ngày tháng ta mất hắn.
Hắn sợ ta rời xa hắn, càng sợ ta không rời xa được hắn.
Vì vậy ta hiểu, sự mất mát đột ngột của hắn lúc này.
Ta quay mặt hắn lại, để hắn nhìn ta viết chữ.
Ta dựa theo cuốn sách trong tay hắn, trước tiên chép tên của chính mình, sau đó tiếp tục viết: “Tĩnh Thư có ngươi là đủ rồi.”
Hắn chỉ nhìn một cái, rồi cũng dời tầm mắt đi.
Những chủ đề như vậy, ai cũng sẽ đỏ hoe mắt.
Nhưng ta thực sự muốn nói với hắn, khi đó hắn muốn đưa ta đi, là ta cam tâm tình nguyện.
Hắn đã cho ta hy vọng sống, càng cho ta dũng khí để sống tiếp.
Ta rất biết ơn, chỉ cảm thấy cả đời này đều không trả hết ân tình của hắn, đối xử tốt với hắn còn không kịp, nói gì đến oán trách hắn.
Giống như hai câu thơ hắn đọc cho ta nghe:
“Tâm ta chẳng phải đá, không thể xoay chuyển.
Tâm ta chẳng phải chiếu, không thể cuộn tròn.”
Ta đi vòng ra sau bàn, nhẹ nhàng ôm lấy người binh sĩ đang lén lau nước mắt này.
Hoa mai trong sân nở rộ, một năm mới, lại là một hy vọng mới.
6.
Bùi Xuân Sơn nói, vì tên ta lấy từ trong “Kinh Thi.” nên cũng lấy một câu trong đó để đặt tên cho muội muội ta.
Hắn đọc: “Dã hữu mạn thảo, linh lộ sâm hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”
Vì vậy muội muội ta được đặt tên là “Thanh Uyển.”
Ta thầm đọc trong lòng: “Thường Thanh Uyển, Thường Thanh Uyển, ý nghĩa tốt, nghe cũng hay. Dù sao cũng tốt hơn những cái tên như Chiêu Đệ, Phấn Đệ, Kiều Kiều, Hương Hương.”
Sau khi vào xuân, Bùi Xuân Sơn thường trú lại trong doanh trại nhưng trong một tháng, vẫn có vài ngày có thể trở về đoàn tụ với chúng ta.
Mỗi khi hắn trở về, đều xách theo những túi lớn túi nhỏ, hoặc là đồ dùng trong nhà, hoặc là đồ vật mua cho ta và muội muội.
Trong những ngày tháng nghèo khó, hắn thậm chí còn có thể tặng cho ta và muội muội mỗi người một chiếc khóa vàng nhỏ.
Hắn vừa đeo cho ta, vừa cười cong cả mắt: “Khóa trường mệnh, khóa bình an, trừ tà tránh dữ, hồi nhỏ mẹ ta cũng tặng cho ta một cái.”
Ta cũng lén mua một ít nỉ và vải gai, hỏi han nhiều người, mới may được một chiếc áo giáp mềm cho hắn, mong rằng khi hắn bị thương có thể đỡ được phần nào.
Còn tiền lương của hắn, nếu còn thừa, hắn đều đưa hết cho ta.
Ta học viết chữ rất chăm chỉ, đến cuối năm đó, đã có thể viết được những câu hoàn chỉnh, ta viết cho hắn xem: “Hắn giữ lại một ít cho mình, mua quần áo, ăn uống vui chơi.”
Bùi Xuân Sơn vẫn nhét tiền vào túi ta, cười nói: “Quần áo, nàngmua cho ta còn ít sao? Chỉ riêng áo mùa Đông đã may ba bộ, trong ngoài nhà có nhiều việc như vậy, nànglàm lúc nào?”
Ta rất thích lời khen của hắn, chỉ cười thầm, nghe hắn tiếp tục nói: “Còn ăn uống vui chơi, ta lại thấy không bằng ở nhà cùng nàngnấu trà đọc sách thú vị hơn.”
Ta nghe vậy, nhớ đến một câu thơ hắn từng đọc, quay đầu tìm trên giá sách.
Không biết từ lúc nào hắn đã đi theo, từ phía sau ta đưa tay ra, cùng ta nắm lấy một cuốn sách.
“Đánh cược sách tiêu tan hương trà, lúc đó chỉ cho là chuyện thường.”
Khi ta lật đến trang này, hắn đã ăn ý đọc trước.
Hắn dùng hai tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên búi tóc ta.
“Tĩnh Thư, ta chưa từng coi cảnh tượng ngày hôm nay là chuyện thường. Cả nhà ta chết trong chiến loạn, ta may mắn sống sót đến bây giờ, không còn nhà, cũng giống như không còn hồn.”
“Cha nàng từng đỡ một mũi tên tẩm độc cho ta trên chiến trường, cứu mạng ta. Lúc đó ta muốn đưa nàng đi, vốn là muốn tìm cho nàng một nhà tử tế để sống yên ổn, báo đáp ân tình của cha nàng.”
“Nhưng ta nhìn nàng và đứa bé sơ sinh nhiều ngày, nhìn hai người ngủ say bên ta trong xe ngựa, giống như thê nữ của ta vậy, ta cuối cùng cũng nảy sinh lòng riêng.”
Ta ôm chặt lấy hắn, giống như dỗ dành Thanh Uyển, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
“Tĩnh Thư, ta nghĩ, ta lẻ loi một mình, sớm muộn gì cũng chết trên chiến trường. Ai ngờ trời thương, đưa nàngvà muội muội đến bên ta, là ta có phúc.”
Ta dùng ngón tay viết từng nét chữ sau lưng hắn: “Ta cũng vậy.”
Ta đỡ hắn dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp.
Thấy hắn mặt đầy vẻ bối rối, ta nhẹ nhàng nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
“Tĩnh Thư…” Giọng hắn hơi khàn, ánh mắt nồng cháy.
Ta vội thẹn thùng chạy đi, quay lưng ngồi bên mép giường, bế Thanh Uyển lên, che giấu nhịp tim đập thình thịch của mình.
Nhưng Bùi Xuân Sơn còn hoảng loạn hơn ta, mãi mà vẫn không đặt được quyển sách xuống, ngược lại còn làm rơi cả mấy quyển sách bên cạnh.
“Ta, ta sẽ dọn dẹp ngay.” rõ ràng ta không nói gì nhưng hắn lại như bị hãn thê quả trách: “Chờ ta quét sạch viện tử, rồi xách mấy thùng nước vào.”
Nhìn bóng hắn bận rộn ra vào, Thanh Uyển cười lớn mấy tiếng, ta cũng cười đầy mặt, hôn lên má mềm mại của Thanh Uyển.
Đêm đó, tuyết phủ đầy sân, hương thơm thoang thoảng trong ánh trăng hoa.
Ta lấy hết can đảm, đẩy Bùi Xuân Sơn xuống giường, quần áo trên người hắn đều do ta may, ta dễ dàng cởi bỏ hơn nửa.
Bùi Xuân Sơn sợ hãi quấn chăn chạy đến chân giường.
Hắn thấy ta vừa thẹn vừa giận, sắp khóc đến nơi, vội vàng lắp bắp giải thích: “Tĩnh Thư, nàng đừng nghĩ lung tung, vốn là do Trịnh đại thẩm nói, nói rằng thân thể nàng bây giờ quá yếu, sợ rằng sinh con sẽ để lại bệnh căn.”
“Chờ chúng ta nuôi muội muội lớn thêm chút nữa, chờ ta nuôi nàng khỏe mạnh hơn chút nữa, được không?”
Ta bình tĩnh lại đôi chút, nhớ lại cảnh mẹ ta khó sinh mà chết.
Ta cũng sợ, tiến lại gần, kéo góc áo hắn.
Hắn còn muốn trốn, bị ta hung dữ trừng mắt, lúc này mới để mặc ta giúp hắn mặc áo trong.
Trên ngực hắn có một vết sẹo mờ, ta không nhịn được dùng ngón trỏ khẽ vuốt ve.
Hắn vội nắm lấy, thở hổn hển: “Tĩnh Thư, ngứa…”
Ta đau lòng nhìn hắn, hắn cụp mắt xuống, cười nhẹ nhàng: “Ta da dày thịt chắc lắm, nàng đừng coi thường ta.”
Ta giơ nắm đấm dọa hắn, hắn ngược lại cố tình đưa mặt lại gần, ra vẻ mặc cho ta đánh đập cũng không sợ.