Xuân Khuê Ký - Chương 9
25
Sau khi thánh chỉ đến, bầu không khí trong vương phủ rất náo nhiệt, Từ Hàm Chi cũng tới, hắn ta giật mình khi thấy ta rồi lập tức tránh ta để đi nói chuyện với Cẩn vương.
Cẩn vương rất tốt, di nương vô cùng vui mừng và lặng lẽ hỏi ta chuyện viên phòng.
“Hả, thế là cả hai vẫn chưa viên phòng nữa à, có phải do hắn không khỏe không?” Di nương kinh ngạc nói.
Ta bịt miệng nàng ấy lại.
“Người đừng nói lung tung kẻo người khác nghe được. Tuy nhiên… Cũng có khi là thế thật. Cả hai ngày này ngài ấy đều không chạm vào ta, cũng không có ép buộc ta.”
Nam nhân bình thường chắc không có thái độ như vậy đâu nhỉ?
Cũng không thấy hắn ghét ta.
Di nương lại bắt đầu rầu rĩ: “Vậy con có muốn ta đi tìm phương thuốc cổ truyền dân gian hay không, tóm lại cả hai phải sinh con đi, nếu không sẽ không có ý nghĩa.”
Ta cũng muốn có con, kiếp trước ta không sinh được nên chuyện này đã biến thành một trong những tiếc nuối của ta.
“Quên đi, hắn là Vương gia, nếu ta ăn xong làm hại sức khỏe của hắn thì chúng ta không bồi thường nổi đâu.” Ta nói với di nương: “Không được thì không được đi, ta cảm thấy rất…”
Ta còn chưa nói xong, di nương bỗng nhiên che miệng ta lại, sau đó đứng lên:
“Vương gia, ngài đến rồi, mau vào trong ngồi đi.”
Trong đầu ta ong một tiếng, khi ta chần chờ quay đầu lại lập tức thấy Cẩn vương chẳng biết đã đứng ở ngoài cửa viện từ lúc nào.
“Ngài đến từ lúc nào vậy?” Ta hỏi hắn.
“Vừa đến,” Hắn mỉm cười bước vào trong: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Ta chột dạ, dù sao chúng ta vừa mới lén nghị luận sau lưng hắn.
“Tùy, tùy tiện tán gẫu vài chuyện mà thôi, ngài ngồi đi, ta pha trà cho ngài.”
Cẩn vương tự nhiên ngồi xuống và nói chuyện với di nương của ta. Di nương càng vui mừng hơn, bà ấy rất thích hắn.
“Hoàn toàn không kiêu ngạo, cũng không chê ta có xuất thân thấp, là một nam nhân có thể phó thác.”
“Đúng vậy!” Ta cũng cảm thấy không tệ, đáng tiếc…
“Nếu thật sự không được, có thể nhận con thừa tự không?”
Nhưng hiện tại chuyện này khó nói lắm, chờ thêm vài năm nữa hẵng tính.
Lúc ăn cơm, lần đầu tiên di nương ngồi xuống ghế chủ vị, hơn nữa nàng ấy còn ngồi ở bên cạnh mẫu thân. Lúc Cẩn vương mời rượu, cả di nương cũng được kính.
Sắc mặt mẫu thân rất khó coi, bà cố nén giận đến mức run tay.
Di nương rất vui mừng, khóe mắt ửng đỏ.
Ta cũng rất vui mừng, ta biết chỉ cần một ngày ta vẫn là Cẩn vương phi, sẽ không có ai ở Khương Phủ dám bắt nạt di nương nữa, mẫu thân cũng phải nhường nàng ấy ba phần.
Sau khi về nhà, Cẩn vương nói nhiều hơn trước, thậm chí còn mời ta đến thư phòng của hắn.
Lúc này đây, ta lại kinh ngạc phát hiện ra phương thuốc được hắn kẹp vào trong sách của hắn.
Ta lặng lẽ ghi nhớ tên thuốc, muốn tìm người hỏi thăm.
“Nàng đang nhìn cái gì thế?” Cẩn vương bỗng nhiên đi tới: “Nàng đang nhìn phương thuốc của ta à?”
Ta nhân cơ hội này hỏi hắn: “Vương gia, ngài… sức khỏe của ngài có vấn đề gì sao?”
Hắn dừng một chút rồi nói, giọng điệu rất tùy ý: “Ta mắc bệnh từ nhỏ, tỳ vị* không khỏe, đại phu nói ta nên ăn nhiều hơn.”
*Tỳ vị: Lá lách với dạ dày
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Hóa ra là tỳ vị không khỏe thôi à?
Hắn hơi khó hiểu nhìn ta: “Sao vậy?”
“Không… Không có gì.”
Ta cũng không thể nói bên ngoài đồn rằng ngài sắp bệnh chết, vì sao ngài chỉ bị không khỏe ở tỳ vị thôi vậy?
26
“Vương phi nương nương, người tính sổ sách vừa nhanh vừa giỏi.” Thái công công ngồi ở bên cạnh ta, nhìn ta đang cầm bàn tính: “Người học tính sổ từ nhỏ sao ạ?”
“Di nương của ta dạy cho ta đấy, bà ấy là con gái nhà thương nhân, bà ấy tính sổ sách nhanh và tốt hơn ta nhiều.”
Thái công công bày ra vẻ mặt thì ra là thế, hắn ta lại nghĩ đến cái gì đó: “Vương gia nhà ta giỏi võ công, từ nhỏ đã tập võ…”
Ta dừng lại nhìn Thái công công, Thái công công cũng nhìn ta.
“Nô tài lại nói sai sao ạ?” Hắn ta hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Giỏi võ công? Vậy khi dùng kéo cắt cành hoa thì sẽ bị thương sao?
“Hai người đang nói gì vậy?” Cẩn vương lững thững đi vào, Thái công công chạy nhanh như chớp.
Ta cười nhạt nhìn Cẩn vương:
“Thái công công nói, từ nhỏ ngài đã tập võ, rất giỏi võ công.”
“Ừm.” Hắn ngồi đối diện ta, uống một ngụm trà: “Vậy thì sao?”
Ta không dám tin nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu hỏi ngược lại như vậy để nói chuyện với ta. Ta dứt khoát đâm lao theo lao hỏi thẳng:
“Tại sao tay của Vương gia lại bị thương?”
Ánh mắt Cẩn vương rất sáng, khi hắn cười, đôi mắt ấy càng sáng hơn.
Hắn đưa tay xoa đầu ta, nói một câu hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Cho nên sức khỏe của ta rất tốt, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”
Hắn nói xong lập tức ngồi đối diện đọc sách, ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngẩng đầu trừng hắn một cái.
Ban đêm, ta nghỉ ngơi trước, hắn tự mình lên giường sau. Người ta run lên, hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta…
“Ta rất khỏe.” Hắn ghé sát vào tai ta thấp giọng nói: “Hai ngày trước không dám chạm vào nàng là vì sợ nàng lo sợ, bây giờ nàng đã thân hơn với ta rồi, hẳn là nàng sẽ tự nhiên hơn chút nhỉ?”
Ta không dám nhìn hắn, tim đập thình thịch.
“Khương Thư.” Hắn thấp giọng nói: “Thật ra, ta là người đã nhờ huyện chủ Hồ Dương làm mai cho ta.”
Hắn nói rất nhiều, ta lắng nghe trong sự bối rối.
Hắn nói lần đầu tiên nhìn thấy ta là ở ngoài cửa phủ Tuyên Bình Hầu, hắn nghe ta nói chuyện với Từ Diệu. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy lá gan của ta rất lớn, sau khi điều tra rõ chuyện xảy ra ở Hầu phủ vào ngày hôm đó, hắn lại cảm thấy ta rất thông minh.
Hắn nói rằng sau đó hắn đã gặp ta năm lần và mỗi lần gặp ta, ta đều làm điều gì đó xấu xa.
Hắn nói, nếu phải thành thân, vậy tại sao không cưới một người thông minh và thú vị.
Ta đi theo hắn, không nhớ mình đã nói gì. Chỉ biết là có những chuyện không khiến người ta chán ghét và mâu thuẫn như vậy.
27
Cẩn vương không thường xuyên ra ngoài, nhưng Thái tử thì hay đến phủ Cẩn vương. Ta phát hiện mặc kệ Thái tử có làm chuyện gì cũng sẽ tới hỏi hắn.
Thái tử rất phụ thuộc vào hắn.
Khó trách phụ thân sẽ chọn Cẩn vương, có hắn, rất nhiều chuyện bọn họ sầu muộn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cẩn vương cũng chú ý tới Hoàng trưởng tôn, hắn bảo Thánh Thượng đưa Hoàng trưởng tôn đến chùa Hoàng Giác để giáo dưỡng.
Ta không biết sau này hoàng trưởng tôn có liều mạng trở về cướp đoạt ngôi vị hoàng đế hay không, cho nên ta vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
“Tháng này thái tử mới có thêm đứa con thứ tư, huynh ấy mới nạp thêm thiếp thất.“ Cẩn vương nói với ta: “Thế sự vô thường, không cần lo lắng quá sớm.”
Ta nghĩ đến kiếp trước khi Thái tử đăng cơ, tính cả Hoàng trưởng tôn thì thái tử chỉ mới có ba đứa con trai.
Thế mà đời này đã có bốn người con rồi sao?
Kiếp trước hoàng trưởng tôn không bị đưa đến chùa Hoàng Giác, kiếp này hoàng trưởng tôn bị đưa đi, có khi nào sẽ được nuôi dạy trở nên ôn hòa hơn chút không?
Nửa năm sau, mẫu thân định thân cho Tam tỷ một cử nhân ở môn hộ nhỏ, ta không đồng ý, chê nam tử kia quá ngu dốt và lười biếng.
Nghèo không phải vấn đề, nhà cửa của đối phương quá bẩn, người như vậy vừa lười vừa không có quy củ gì hết, không gả được.
Mẫu thân biết ta cố ý nên tức giận bỏ gánh, còn bảo Khương Phong mau về nhà. Khương Phong hồi âm lại nói bà lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi lấy sức để hưởng thụ hạnh phúc tuổi già đi. Mẫu thân tức đến mức đổ bệnh.
Phụ thân lập tức giao hôn sự của ba vị tỷ muội cho di nương làm.
Ba tỷ muội rất vui mừng, ngày nào cũng đi đánh bài với di nương ta. Bốn người còn cùng nhau chọn chồng, nói nhất định phải chọn người vừa ý.
Ta ngồi trên ghế đu trong vườn rồi ngủ gật, mơ thấy một giấc mơ đẹp. Ta cười tỉnh, thấy Cẩn vương đang ngồi bên cạnh và quạt cho ta.
“Nàng mơ thấy gì mà cười vui quá vậy?”
“Một giấc mơ… rất đẹp, rất đẹp!” Ta nói.
“Có ta không?”
“Có, đương nhiên là có!”
Có con của chúng ta nữa.
-Hết-