Xuân Khuê Ký - Chương 7
17
Di nương lại bắt đầu lo lắng không biết phụ thân sẽ chọn tấm chồng nào cho ta.
“Đừng cho ngài ấy chọn, để ta tự chọn cho!” Ta đặt đũa xuống: “Di nương, ta đến cửa hàng đây. Hôm nay có một mẻ lương thực mới tới, ta đi xem chất lượng thế nào đã.”
Di nương thở dài nhìn ta: “Sao con không sốt ruột gì hết vậy?”
Ta làm mặt quỷ với nàng ấy rồi rời khỏi Khương phủ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ta đã đi dạo một vòng dọc theo con phố dài. Khi đến cửa hàng thì hàng mới đã đến. Ta đội mũ có màn che ở cửa rồi vội vàng chọn hàng, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhìn thấy Từ Hàm Chi ở quán trà đối diện.
Từ Hàm Chi vẫn nhận ra ta dù cách một tấm vải lụa, hắn ta gật đầu với ta.
Chờ ta xử lý xong chuyện trong cửa hàng, lúc đi ra lại không ngờ xe ngựa của Từ Hàm Chi đang ở đầu phố. Hắn ta vén rèm cửa sổ nhìn ta, ý bảo ta qua đó nói chuyện.
Ta ngửa đầu nhìn hắn ta, không biết nên gọi hắn ta là gì, hắn ta không hàm quan cũng chẳng có tước vị, càng không phải tỷ phu của ta.
Từ Hàm Chi im lặng một chút, bỗng nhiên hỏi ta: “Vừa rồi ta và Ngũ hoàng tử đã uống trà với nhau.”
Ta sửng sốt.
Xem ra trong mấy vị hoàng tử, phụ thân đã chọn Ngũ hoàng tử.
Tuy nhiên, kiếp trước Ngũ hoàng tử được phong hào Tấn Vương và không làm gì cả. Mãi cho đến khi Thái tử đăng cơ rồi đột ngột băng hà, sau khi Hoàng trưởng tôn kế vị thì hắn mới xuất hiện trong triều. Cũng chính bởi vì có hắn nên triều đình mới không bị hoàng trưởng tôn làm cho nghiêng trời lệch đất.
“Phụ thân… Khương đại nhân đã nói với ta rằng ngươi là người đã nhắc ông tìm đường khác, cho nên ta muốn xin ý kiến từ ngươi.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu ý của hắn ta.
Đầu tiên, hắn ta tán gẫu chuyện triều đình với ta chắc chắn không ổn. Tiếp đến, hắn ta nói chuyện với nhau ở trên đường cái, càng không ổn.
Từ Hàm Chi nhìn xuyên qua rèm và thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt ta, hắn ta nở nụ cười khi nhận ra vấn đề:
“Ta đường đột quá. Buổi tối ta về nhà rồi sẽ nói với ngươi về chuyện hôm nay.”
Ta lùi lại một bước, ý bảo hắn ta có thể rời đi.
18
Buổi tối Từ Hàm Chi thật sự đến, ta được mời tới thư phòng của phụ thân.
Bọn họ nói về Ngũ hoàng tử, ta ở bên cạnh nghe.
Năm nay Ngũ hoàng tử hai mươi hai tuổi, lúc trước đã đính hôn với hai nhà nhưng không biết là trùng hợp hay là vì gì đó, hai vị tiểu thư ấy đều mất khi chưa kết hôn.
Thật ra xuất thân của Ngũ hoàng tử không tệ, mẫu phi của hắn là Đoan phi trước kia. Sau đó bởi vì tội danh mưu hại con nối dõi nên Đoan phi đã bị tống vào lãnh cung, nàng mất ở trong lãnh cung khi Ngũ hoàng tử bảy tuổi.
Cuộc sống của Ngũ hoàng tử cũng không tệ, hắn được nuôi ở trong cung hoàng hậu trước khi lên mười, bởi vì ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên hoàng hậu đối xử với hắn khá tốt.
Mặt khác còn có một nhân tố rất quan trọng, quan hệ giữa hắn và Thái tử rất tốt, không thua gì huynh đệ đồng bào*.
*Đồng bào: Cùng chung một mẹ sinh ra
“Phụ thân, ngài đã có một sự lựa chọn tuyệt vời lắm đấy.” Ta nói.
Đôi mắt phụ thân sáng lên, dường như ông rất hưởng thụ lời khen ngợi của ta: “Con nói xem, nó tuyệt vời ở chỗ nào?”
Từ Hàm Chi cũng hăng hái chờ ta nói.
“Nếu Ngũ hoàng tử có hứng thú với ngai vàng thì chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Nếu không, nếu ngài theo phe Ngũ hoàng tử thì không khác gì có thêm một chỗ dựa, lá bùa hộ mệnh ở trước mặt Thái tử.” Ta nói.
Phụ thân và Từ Hàm Chi liếc nhau, cả hai đều nở nụ cười.
“Mặt khác còn có một chuyện nữa, Ngũ hoàng tử vẫn chưa thành thân.” Phụ thân nhìn về phía ta rồi không nói gì thêm.
Từ Hàm Chi ngẩn người, hắn ta nhíu mày.
Ta nghe hiểu nên hỏi thẳng ông:
“Ngài muốn ta làm vương phi của Ngũ hoàng tử? Không nói đến chuyện khác, ngài cảm thấy ta có thể làm vương phi bằng vào thân phận của mình ư?”
Phụ thân rất hài lòng với sự thông minh của ta:
“Có được hay không cũng phải hỏi mới biết được. Huống chi, trước đó có hai người sắp thành thân với Ngũ hoàng tử nhưng đã lìa đời trước rồi, cho dù ngài ấy có muốn tái hôn với tiểu thư của gia tộc cao quý thì người khác cũng không dám gả.”
Từ Hàm Chi ngắt lời phụ thân:
“Nhạc phụ, Ngũ muội còn nhỏ, làm vậy không ổn lắm.”
Phụ thân nghi hoặc nhìn Từ Hàm Chi: “Qua tháng sáu Khương Thư đã mười sáu tuổi rồi.”
Từ Hàm Chi đột nhiên xấu hổ, hắn ta vội ho khan một tiếng rồi biện hộ cho mình:
“Nếu chúng ta muốn làm thân với Ngũ hoàng tử thì thông gia không phải là con đường duy nhất.”
Phụ thân xua tay: “Không có bất kỳ thủ đoạn nào bền chắc hơn thông gia đâu.”
Nói rồi, ông nhìn về phía ta: “Trong số nhi nữ trong nhà, phụ thân cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất. Chỉ cần ngươi gật đầu, còn lại cứ để phụ thân lo.”
Từ Hàm Chi nhìn ta với vẻ mặt hơi lo lắng: “Ngũ muội, muội phải suy nghĩ cẩn thận, chớ nên võ đoán*.”
*Võ đoán: đưa ra quyết định một cách vội vàng tùy tiện, thiếu suy nghĩ
Ta cũng nghi hoặc nhìn thoáng qua Từ Hàm Chi.
19
Sau khi biết ý của phụ thân, di nương rất sầu lo.
“Không biết Ngũ hoàng tử là người như thế nào mà hai vương phi đều mất, có phải hắn có số khắc thê* không…”
*Khắc thê: Kiểu số không nên có vợ, cưới ai làm vợ thì người đó hẻo
Nàng ấy lo đến mức mất ngủ, nghĩ cách để kéo phụ thân vào trong phòng mình. Ban đêm nàng ấy dùng hết thủ đoạn mình có để dỗ dành phụ thân đừng gả ta cho Ngũ hoàng tử.
Lần này nàng ấy thất bại, phụ thân thay quần áo bỏ đi vào lúc nửa đêm.
Ngày hôm sau nàng ấy lại ân cần hỏi han rồi tặng phụ thân một bức tranh chữ tiền triều, tốn hai ngàn lượng. Phụ thân như nhặt được chí bảo, nhưng vẫn không đồng ý.
Di nương ỉu xìu, nàng ấy thở dài: “Lão gia như bị ma ám ấy, không chịu nghe ta nói gì cả.”
Nàng ấy lại nhìn ta, hốc mắt đỏ lên và vẻ mặt tự trách: “Dù sao con cũng không phải đích xuất. Nếu như con được sinh ra từ trong bụng của đích mẫu thì hắn sẽ không tùy tiện với hôn sự của con như thế.”
Ta dở khóc dở cười, lau nước mắt cho nàng ấy: “Ở trong mắt phụ thân, chỉ cần hôn sự của nữ nhi có ích cho mình thì ngài ấy không phân biệt đích thứ đâu.”
“Vậy rốt cuộc con nghĩ sao vậy? Lão gia nói hắn đang chờ con đồng ý.” Di nương nói.
Ta không muốn gả, nhưng nhất định phải có một lý do khiến phụ thân không thể từ chối.
Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì thiệp mời của huyện chủ Hồ Dương đã tới. Ta vốn định viện lý do mình bệnh để không đi, nhưng khi lật ra xem, nàng ta còn dặn dò ta bằng một hàng chữ nhỏ:
[Ngũ tiểu thư, lần này chắc là không nhận lầm đâu nhỉ?]
Ta đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cất thiệp mời rồi đến phủ của huyện chủ Hồ Dương.
Phủ của huyện chủ Hồ Dương ở đối diện phủ Tuyên Bình Hầu, lần trước ta còn gặp nàng ta và Diện Thủ ở trước cửa phủ.
Vừa bước vào, huyện chủ Hồ Dương mặc trang phục cung đình màu đỏ tươi, hoa lệ và cao quý ngồi ở trên giường. Nàng ta lập tức nở nụ cười sâu xa khi nhìn thấy ta:
“Chúng ta đã gặp nhau hai lần, hôm nay là lần thứ ba, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau, Ngũ tiểu thư, ngồi đi.”
“Tạ ơn huyện chủ.” Ta ngồi ở ghế tròn trước mặt nàng ta.
Huyện chủ Hồ Dương hỏi chuyện trong nhà ta rồi hỏi về Từ Diệu, ta trả lời từng câu một. Nàng ta uống một ngụm trà rồi đổi đề tài:
“Làm sao Ngũ tiểu thư biết chuyện ta và Tuyên Bình Hầu có qua lại với nhau?”
Rốt cục cũng hỏi câu này rồi, trái tim ta vẫn luôn bị treo lên từ nãy đến giờ, lúc này mới có thể thả lỏng, ta cúi đầu cung kính nói:
“Chỉ là có lần ta tình cờ nhìn thấy Hầu gia đi ra từ quý phủ của người.” Ta nhìn nàng ta một cái, lộ ra vẻ hoảng hốt và chột dạ: “Ngày đó ta muốn tự cứu thân mình nên đã… Đã lập tức không biết giữ mồm giữ miệng, thuận miệng bịa chuyện.”
Huyện chủ Hồ Dương nhìn ta rồi nở nụ cười sâu xa, khiến người ta không đoán được nguyên nhân.
Bỗng nhiên, nàng ta hỏi ta:
“Ngũ tiểu thư mười sáu tuổi rồi nhỉ? Gia đình vẫn chưa bàn về chuyện cưới gả cho ngươi ư?”
Ta nói: “Chị ta vừa mất, phụ thân luyến tiếc tỷ muội chúng ta nên muốn chúng ta ở lại thêm vài năm nữa.”
“Khương đại nhân hồ đồ quá. Nữ nhi mười sáu tuổi nên tìm mối để gả từ lâu mới phải.” Huyện chủ Hồ Dương dừng lại, nàng ta bỗng nói: “Như này đi, ta bảo bà mai mai mối cho ngươi, ngươi thấy ổn không?”
20
Rời khỏi phủ huyện chủ Hồ Dương, ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Không phải ta không hiểu nàng ta nói gì, ta chỉ không hiểu lý do nàng ta làm như vậy.
Nàng ta muốn làm mai cho ta và Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử đồng ý à?
Vừa rồi ta thật sự đã muốn hỏi nàng ta câu này, nhưng ta không dám. Tuy rằng nàng ta không thể làm gì ta, nhưng từ trước đến nay nàng ta rất tùy hứng, ta không đoán được nàng ta sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi ta về đến nhà, hạ nhân trong nhà đều nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ.
Ngay cả lúc đang đi trên đường gặp được Khương Lam, nàng ấy cũng có dáng vẻ muốn nói lại thôi. Ta ngăn nàng ấy lại: “Có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ thế?”
“Muội không biết ư?” Khương Lam hỏi ta.
“Ta thật sự không biết, tỷ đừng thừa nước đục thả câu với ta.”
Khương Lam nhìn ta rồi phì cười: “Nhìn vẻ mặt ngươi nghiêm túc quá, muốn hù chết ta à.” Nàng ấy dừng chút, nói: “Hầu gia cầu hôn với phụ thân, ngài ấy muốn cưới ngươi.”
Ta choáng váng, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau ta mới như một món đồ cũ chuyển động vài cái vang lên tiếng kẽo kẹt.
Từ Hàm Chi muốn cưới ta?
Hắn ta bị điên à?
“Ta đi tìm phụ thân.” Ta quay đầu đi đến thư phòng của phụ thân. Ông không ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, vẫy tay bảo ta ngồi xuống. Còn chưa đợi ông bảo gì, ta đã nói: “Ngài thăng quan chưa?”
Phụ thân sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười, nếp nhăn khóe mắt trông giống như đóa hoa.
“Con thông minh thật đấy!”
“Ngài vào Nội các rồi à?”
Phụ thân rít một tiếng: “Nhờ phúc của Ngũ hoàng tử nên chỉ cần mấy ngày nữa là vào được rồi.”
Thì ra là thế, ta đã nói sức hút của ta không lớn như vậy, chỉ mới có một ngày mà vừa có người mai mối cho ta, vừa có người cầu hôn ta.
“Con không cần để ý tới chuyện Từ Hầu gia cầu hôn. Ta nói nếu hắn muốn tuân theo nguyện vọng của đại tỷ con, cưới nữ nhi nhà ta làm tục huyền thì cứ chọn tam tỷ hoặc tứ tỷ của con, đừng nghĩ đến việc chọn con.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn lập tức rời đi.” Phụ thân nở nụ cười, nhìn ta: “Huyện chủ tìm con để làm gì vậy?”
Ta nói cho phụ thân nghe huyện chủ Hồ Dương đã bảo gì, đôi mắt ông sáng ngời sau khi nghe xong: “Con của ta ơi, coi như việc này ổn rồi đấy.”
Ta sụp vai: “Ta không muốn gả cho hoàng thân quốc thích. Ta có tiền, phụ thân còn là Các lão, ta không thể gả cho một người bình thường ư?”
Sắc mặt phụ thân tối sầm: “Huyện chủ Hồ Dương đã lên tiếng thì chứng tỏ Ngũ hoàng tử cũng có ý với con. Nếu con từ chối thì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ.”