Xuân Khuê Ký - Chương 6
14
Theo lời đại phu nói, tình trạng của Khương Trí khá tệ, nhất định phải nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nếu không, rất có thể nàng khó sống nổi một năm nữa.
Khương Trí rất sốt ruột, nàng liên tục gửi thư cho Từ Hàm Chi để bảo hắn trở về, nàng phải sắp xếp mọi chuyện mình muốn làm trước khi chết.
Nàng lại bắt đầu để cho tứ tỷ Khương Lam đến hầu hạ mình hàng ngày, nàng muốn Khương Lam làm tục huyền của Từ Hàm Chi.
Ta không lo cho Khương Lam, nàng ấy thông minh, xinh đẹp và giỏi giấu tài, nàng ấy sẽ tự cân nhắc việc mình có muốn gả cho Từ Hàm Chi hay không. Nếu nàng ấy đồng ý, vậy chắc chắn là vì nàng ấy nghĩ rằng Từ Hàm Chi là lựa chọn tốt nhất của mình.
Khương Trí ép Khương Lam phải đồng ý rằng cả đời này nàng ấy phải chăm sóc cho Từ Diệu thay nàng, ép nàng ấy hứa rằng cho dù sau này có sinh con trai thì cũng không được cướp vị trí thế tử của Từ Diệu.
Khương Lam đồng ý.
“Tứ tỷ, sao hôm nay tỷ không đến chính viện nữa vậy ạ?” Ta gặp được Khương Lam đang cắt cành cho hoa ở trong sân. Nàng ấy mặc bối tử đã phai màu, không trang điểm, nếu không để ý kỹ sẽ nghĩ nàng ấy là nha hoàn nào đó.
Nàng ấy cắt một cành hoa rồi cài lên búi tóc của ta, rồi nhìn ta từ bên này sang bên kia: “Ta cảm thấy, trong số tỷ muội nhà chúng ta, muội là người xinh đẹp nhất.”
Ta cười khẽ.
“Tỷ có trà hoa, muội có muốn uống không?” Khương Lam hỏi ta.
“Ta biết ngươi có Minh Tiền Long Tỉnh, vì sao chỉ cho ta uống trà hoa?” Ta cười, tầm mắt rơi vào trên mặt nàng ấy: “Tứ tỷ keo kiệt quá đi.”
Minh Tiền Long Tỉnh là trà Khương Trí tặng cho nàng ấy.
“Trà là trà, chỉ có một mùi hương mà thôi, phân biệt trước rõ sau làm gì, giả vờ giả vịt, ta đã ném cho chó ăn từ lâu rồi.” Khương Lam nắm tay ta: “Uống trà hoa đi, ta tự tay làm đấy.”
Nàng ấy nói xong thì dí dỏm nháy mắt với ta.
Ta tự hỏi Khương Trí rằng nàng thật sự hiểu Khương Lam sao?
Một hộp Minh Tiền Long Tỉnh đã bị bỏ thuốc, Khương Trí nghĩ rằng mình đã ra tay rất cẩn thận, nhưng ở trong mắt Khương Lam nàng đã bị lộ tẩy từ lâu.
15
Buổi tối ta đang ăn cơm với di nương, nha hoàn Khương Lam đột nhiên xông vào, khóc khàn cả giọng:
“Ngũ tiểu thư, cầu xin ngài cứu Tứ tiểu thư… Đại… Đại cô nãi nãi cứ nhất quyết phải ép tiểu thư nhà ta uống thuốc tuyệt tử*.”
*Thuốc tuyệt tử: Thuốc vô sinh, uống vào không sinh được nữa
Di nương trợn mắt há hốc mồm sau khi nghe xong, ta cũng vậy.
Khương Trí bị điên rồi.
Ta đến chính viện. Phụ thân không ở nhà nên đích mẫu sẽ mặc kệ Khương Trí làm khùng làm điên. Cho nên lúc ta vào trong, Khương Lam đang bị hai bà tử đè xuống, rót thuốc vào miệng nàng ấy.
Kiếp trước ta không gặp phải chuyện này bởi vì ta không thông minh bằng Khương Lam, uống hết trà Long Tĩnh mà Khương Trí tặng cho ta, xem nó là tấm lòng của nàng.
Đời này, Khương Lam không uống, Khương Trí ép nàng ấy uống.
Ta xông vào rồi đẩy hai bà tử ra, một người trong số đó không đứng vững nên đụng ngã đích mẫu.
Trong phòng nhất thời loạn hết cả lên.
Ta đỡ Khương Lam dậy, nhìn khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt của nàng ấy, ta bỗng nghĩ đến kiếp trước của đối phương.
Kiếp trước nàng ấy bị đích mẫu gả cho đứa cháu trai ma men, thích cờ bạc và đi dạo hoa lâu ở nhà mẹ đẻ của bà ta. Chưa nói đến chuyện nam nhân kia rất nghèo, hàng ngày đều không chịu làm việc đã đành, quan trọng là mỗi lần uống rượu về hắn ta đều đánh Khương Lam.
Khương Lam mang thai hai lần đều bị hắn ta đánh tới sảy thai.
Lúc chết, nàng ấy mới hai mươi mốt tuổi, chính là tuổi hoa*.
*Tuổi hoa (Hoa niên): hay còn gọi là “tuổi teen”, là khoảng thời gian tươi đẹp, mở đầu cho chuỗi ngày thanh xuân phía trước.
“Ta không sao.” Khương Lam lau khóe miệng, cười khổ một tiếng: “Ta nghiến chặt răng nên không có uống vào.”
Ta đỡ nàng ấy đứng lên, xoay người nhìn đich mẫu và Khương Trí: “Ta đã mời phụ thân và Hầu gia tới đây, lát nữa mọi người ngồi xuống rồi nói về chuyện này với nhau.”
“Ngươi, ngươi dám!” Đích mẫu nói.
“Từ trước đến nay, ta có cái gì không dám làm với các ngươi à.”
Nếu đổi thành kiếp trước thì chắc chắn ta không dám, nhưng kiếp này, ta quả thật dám làm.
Cùng lắm thì chết thôi.
Về phần thanh danh của mình, thanh danh của gia tộc, đều không quan trọng bằng mạng sống.
“Lại quậy cái gì nữa vậy!” Phụ thân đã trở lại, Từ Hàm Chi vừa tới kinh thành đã đi theo phía sau ông và thậm chí còn không trở về Hầu phủ.
“Mẫu thân và Khương Trí ép Tứ tỷ uống thuốc tuyệt tử, nàng nói Tứ tỷ phải làm tục huyền cho tỷ phu nên không thể sinh con cho tỷ phu.” Ta nói xong thì nhìn về phía Từ Hàm Chi: “Nàng nói, đời này tỷ phu chỉ có thể có một đứa con trai là Từ Diệu, tất cả mọi thứ của ngươi đều phải cho Từ Diệu!”
Sắc mặt Từ Hàm Chi lúc xanh lúc trắng, một hồi lâu sau, hắn ta nhìn chằm chằm Khương Trí rồi châm chọc nàng:
“Ngươi không cần phí công phí sức cho gia nghiệp của ta đâu, bởi vì sau này ta không phải Hầu gia nữa, nhi tử của ngươi cũng không còn là thế tử nữa!”
Lời này giống như một cú đấm mãnh liệt, ít nhất đối với Khương Trí thì là thế, nàng giãy dụa ngồi dậy rồi ngơ ngác nhìn hắn ta:
“Tước vị của ngươi đâu?”
“Mất rồi!” Từ Hàm Chi trả lời rất ngắn gọn: “Nếu ngươi quan tâm đến tước vị của ta đến vậy thì ngươi nên chết sớm hơn chút, vậy thì trên bia mộ của ngươi vẫn có thể khắc danh hiệu Tuyên Bình Hầu phu nhân.”
Khương Trí không thở kịp, nàng vịn mép giường rồi phun ra một ngụm máu.
“Sao lại thế được! Thánh Thượng dựa vào cái gì mà thu hồi tước vị của ngươi, chỉ có chút việc nhỏ, ngài ấy không nên làm như vậy.”
Từ Hàm Chi khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của hắn ta nhìn Khương Trí không còn dịu dàng như ngày xưa, chỉ còn lại hận thù:
“Ta và ngươi không có quyền phán xét đó là việc lớn hay việc nhỏ, Thánh Thượng cảm thấy lớn thì đó chính là việc lớn!”
Khương Trí lại phun ra thêm một ngụm máu nữa: “Là Khương Thư, là Khương Thư hại ta!”
Khương Trí kiệt sức ngã quỵ.
Mẫu thân hô một tiếng con ơi, bà đỡ lấy Khương Trí: “Con đừng kích động, hãy nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm tới chuyện khác đâu con.”
Khương Trí tựa vào lòng mẫu thân: “Ta là Tuyên Bình Hầu phu nhân, con trai ta là thế tử Tuyên Bình Hầu… Bất kỳ ai cũng không cướp được, không cướp được!”
“Nương, tại sao, tại sao ta không có gì cả. Trong lòng Hầu gia không có ta, hắn lén trao đổi bát tự với huyện chủ Hồ Dương sau lưng ta, ta cũng không có được những thứ mình muốn…”
Cổ Khương Trí mềm nhũn, ánh mắt nàng dần dại ra, khi nàng nhìn ta thì đôi mắt lập tức sáng lên một chút.
“Ta… tối hôm qua ta nằm mơ, ta mơ thấy rõ ràng ngươi đã hứa với ta, ngươi gả cho Hầu gia. Rõ ràng ngươi đã nuôi nấng Diệu ca nhi của ta rất giỏi, hắn còn trở thành thần tử quan trọng của hoàng đế.”
“Ta biết ngươi có thể làm tốt mọi việc, nên ta mới chọn ngươi. Khương Thư… Khương Thư, ngươi phải giống như trong giấc mơ của ta, nuôi dạy con ta, nếu không, có thành quỷ ta cũng sẽ không tha ngươi đâu.”
Ta hờ hững nhìn nàng, không nhịn được muốn bật cười.
Giấc mơ của nàng đẹp quá, nàng đã đạt được mọi thứ mình muốn.
Đáng tiếc, giấc mơ của nàng sẽ không thành hiện thực ở kiếp này.
16
Khương Trì mất sớm hơn kiếp trước sáu tháng.
Nàng không có gì khi nàng lìa đời cả. Khi còn sống nàng đã khắc bia mộ xinh đẹp xa hoa của Tuyên Bình Hầu phu nhân cho mình nhưng nó đã bị vứt bỏ, Từ Hàm Chi khắc lại một cái khác cho nàng.
Rất bình thường, không có gì nổi bật.
Đích mẫu khóc đứt ruột đứt gan.
Hai tháng sau, phụ thân hỏi Khương Lam có muốn làm tục huyền cho Từ Hàm Chi hay không, Khương Lam từ chối.
Mẫu thân tát nàng ấy một cái, phạt nàng ấy quỳ từ đường suốt ba ngày, nàng ấy vẫn không đồng ý.
Ta hỏi Khương Lam: “Không phải tỷ có ý làm tục huyền rồi sao?
“Nếu là lúc hắn làm Hầu gia thì ta không có ý kiến gì, dù sao chỉ là lập gia đình, đương nhiên ta muốn gả cho người có thân phận cao hơn chút, ít nhất có thể ăn no có thể mặc ấm.”
“Nhưng hắn không phải Hầu gia, ta vội vàng làm gì? Huống chi, sớm muộn gì Diệu ca nhi cũng trở về, ta thấy hắn sẽ cấn lắm.”
Ta nhéo mặt nàng ấy, cười nói: “Tỷ thông minh thật đấy.”
Nàng ấy thông minh thật, kiếp trước có thể ta đã không nghĩ sâu xa như thế, mơ mơ hồ hồ trải qua một kiếp người.
“Ta nghe nói mẫu thân lại bàn chuyện hôn sự của ngươi lần nữa kìa, ngươi phải cẩn thận hơn.” Khương Lam nhắc nhở ta: “Mẫu thân hận ngươi, bà sẽ không để ngươi sống tốt đâu.”
“Cứ để bà ta làm mình làm mẩy đi, mấy ngày tới ta sẽ còn khiến bà ta tức giận hơn nữa.” Ta nói.
Trong nhà còn bốn nữ nhi đang đợi gả, ta, Khương Lam, cùng với tam tỷ và lục muội.
Tình hình trong triều bây giờ rất nguy hiểm, phụ thân không có sự giúp đỡ của Tuyên Bình Hầu nên nhất định sẽ dồn công sức lên trên người tỷ muội chúng ta.
Cho nên, ông sẽ ghi danh tỷ muội chúng ta dưới tên đích mẫu.
“Muội không quan tâm đến hôn sự của mình à?” Khương Lam hỏi ta.
“Tùy theo mẫu thân chọn người nào. Giống như tỷ nói, ta bắt buộc phải lập gia đình, vậy thì nghiêm túc chọn một người. Nói không chừng chọn được người đoản mệnh*, vậy chẳng phải đời này sẽ có số hưởng sao?”
*Đoản mệnh: Người sắp chết, không sống thọ, chết sớm
Khương Lam sửng sốt, lập tức chọc trán ta: “Nha đầu nhà ngươi, nghĩ bậy bạ cái gì đâu không, gả đi để thủ tiết thì may mắn cái kiểu gì”
Ta cười mà không nói gì.
Nàng ấy vẫn còn quá trẻ để trải qua một cuộc hôn nhân. Nếu như giữa vợ chồng không có sự tôn trọng lẫn tình yêu, thì thủ tiết thoải mái nhất.
Quả nhiên nửa tháng sau, phụ thân đã ghi danh bốn tỷ muội chúng ta dưới danh nghĩa của mẫu thân. Mặc dù mẫu thân tức giận đến mức bệnh nặng một hồi nhưng không thể thay đổi quyết định của phụ thân.
Chuyện ông muốn làm rất rõ ràng, ông muốn bốn tỷ muội chúng ta kết hôn.