Xuân Khuê Ký - Chương 5
12
Phụ thân thật sự già rồi, ông cứ ở mãi trong vị trí quan tam phẩm suốt mười năm qua.
Ông cũng thật sự sợ, cho dù không thăng quan tiến chức cũng không sao, chứ tuyệt đối không thể để bản thân bị người ta đá xuống, thậm chí đến già rồi mà còn làm mất mạng, hại toàn tộc.
“Hãy để cho hoàng trưởng tôn gây ra thêm một chuyện nữa đi.” Ta nói.
Phụ thân nhìn ta, đầu ngón tay run rẩy, ông hiểu ý ta rồi gật đầu.
“Có lý, có lý lắm, nếu lại xảy ra thêm một chuyện nữa thì để cho chính hoàng trưởng tôn tự vạch áo cho người xem lưng, Thánh thượng tận mắt nhìn thấy. Thái tử sẽ không trách chúng ta được, cũng không thể hoài nghi là chúng ta nói.”
Phụ thân vội vã muốn rời đi, ta ngăn cản ông:
“Phụ thân, người phải giúp nữ nhi làm chủ cho chuyện hôm nay và hôn sự của nữ nhi.”
Phụ thân nhìn ta thật sâu: “Phụ thân cũng không biết rằng Khương Chí Dũng ta đây có thể sinh ra một đứa con gái tâm tư sâu sắc như con!”
Ông phất tay áo đi ra ngoài, ở trước cửa răn dạy đích mẫu và Khương Trí: “Làm ầm ĩ cái gì đấy, còn ngại trong nhà quá ít chuyện hay sao? Mau đi mời đại phu đến cho Hồ di nương, ngã bể đầu không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Phụ thân!”
“Lão gia!”
“Câm miệng!” Phụ thân vội vã đi tìm phụ tá của mình để bàn biện pháp đối phó.
Mẫu thân và Khương Trí vô cùng tức giận nhưng họ chỉ có thể ngoan ngoãn mời đại phu cho di nương ta.
Ta chặn ở trước mặt Khương Trí, gằn từng chữ: “Ta sẽ bắt ngươi phải trả lại mối thù này.”
Phụ thân đã ra tay trước khi Tam hoàng tử kịp làm gì, thành công vạch trần sở thích khát máu và giết người của Hoàng trưởng tôn.
Ở phía sau học đường, hoàng trưởng tôn đã giết một con chó, lúc treo con chó kia lên đánh, Thánh Thượng được người ta dẫn tới rồi tận mắt nhìn thấy một mặt vô nhân đạo của hoàng trưởng tôn cục cưng nhà mình.
Thánh thượng tức giận muốn nhốt Hoàng trưởng tôn lại, ngài gọi Thái tử qua rồi hung hăng răn dạy một trận.
Việc này không giấu được, Tam hoàng tử nhân cơ hội này châm dầu vào lửa. Cả triều đều buộc tội Thái tử và hoàng trưởng tôn, yêu cầu Thánh thượng phế Thái tử.
Buổi tối khi phụ thân trở về, kiệu của ông đã được khiêng thẳng đến sân trước. Lúc xuống kiệu, ông bị ngã vì đôi chân mất sức rồi được gã sai vặt cõng về thư phòng.
“Ngũ tiểu thư, lão gia gọi người đến thư phòng.” Tùy tùng thân cận của phụ thân gọi ta.
Lúc ta đến thư phòng thì Khương Trí cũng ở đó, nàng dựa vào ghế với sắc mặt trắng bệch, bệnh tình trở nặng và đang cãi nhau với phụ thân.
“Trình Văn Chính có tệ đến đâu thì cũng quá xứng với nàng ta rồi. Phụ thân, rốt cuộc Khương Thư đã cho phụ thân uống canh mê hồn gì vậy hả?”
Phụ thân vỗ bàn: “Ta cho ngươi hết tất cả mọi thứ tốt nhất mà ta có, ta đã đích thân dạy dỗ ngươi từ khi ngươi còn nhỏ, kết quả lại dạy ra một người ngu xuẩn như ngươi.”
“Ngươi vì thù riêng mà gả muội muội mình cho kẻ bất lương, ngươi làm như vậy thì có được danh hay lợi lộc gì? Ngươi chỉ làm thế để xả giận mà thôi!”
“Phụ thân, là nó làm hại ta và Hầu gia xa mặt cách lòng, cũng là nó làm hại Diệu ca nhi phải xa xứ, thanh danh bị hủy hoại. Ngài không cho ta trút hết cơn tức này ra là đang muốn ép ta chết đấy.”
Nếu là trước kia, phụ thân chắc chắn sẽ đau lòng khi thấy nàng như vậy, nhưng hôm nay phụ thân hoàn toàn không đau lòng.
“Không phải mỗi một chuyện đều là do ngươi tự làm tự chịu hay sao? Ngươi muốn trách nó thì cầm gương soi dáng vẻ ngu xuẩn của mình trước đi!”
Khương Trí ho khan kịch liệt.
Ta đi tới, nàng nhìn thấy ta giống như mèo bị giẫm phải đuôi, dùng hết sức lực của mình để nói: “Khương Thư, sao ngươi lại tới đây, ngươi không xứng để tới đây, mau cút đi!”
“Phụ thân gọi ta tới.” Ta không nhìn nàng, hành lễ nói: “Phụ thân, người gọi nữ nhi tới có gì muốn sai bảo không ạ?”
Phụ thân cũng không nhìn Khương Trí mà để cho ta ngồi xuống: “Con nói xem, tiếp theo ta nên làm gì đây?”
“Ngài hỏi nó làm gì, nó chỉ là cái thứ tiện tỳ mà thôi, nó thì biết cái gì!”
“Câm miệng, không nghe nó nói chẳng lẽ nghe ngươi nổi điên à?” Phụ thân chỉ vào Khương Trí: “Ngươi nghe cho rõ để sau này tự biết mình nên làm gì, tránh hành động liều lĩnh rồi hủy hoại chuyện của chúng ta. Nếu ngươi còn muốn nhiều chuyện nữa thì cút ra ngoài cho ta.”
Khương Trí tức giận ngã ngồi trên ghế, vừa vỗ ngực và thở dốc, vừa hung ác trừng mắt nhìn ta.
“Thánh Thượng sẽ không phế bỏ Thái tử, dù sao Thái tử cũng là đích trưởng tử mà ngài ấy đã tự mình nuôi dạy, tình cảm khác xa với các hoàng tử còn lại.” Lúc ta nói, phụ thân nhìn thoáng qua Khương Trí, ánh mắt vừa tức giận vừa chán ghét.
Con đích xuất* của ông chỉ có đại ca Khương Phong và Khương Trí. Đại ca đã dẫn gia đình mình đến Giang Nam làm quan, bên cạnh phụ thân chỉ còn Khương Trí là con đích xuất.
*Con đích xuất: con đích xuất là con do vợ cả sinh ra
Cho nên nói đến câu tự mình nuôi dạy, ông lại cảm thấy tức giận hơn.
“Ừ, chúng ta đã thảo luận và cũng nghĩ như vậy. Mặc dù hoàng trưởng tôn đã bị phế nhưng Thái tử vẫn còn những người con trai khác, không ảnh hưởng đến vị trí Thái tử của hắn.”
“Nhưng nếu Tam hoàng tử đã ra tay thì sẽ không rút tay lại được. Chắc chắn sau này trong triều sẽ có chuyện không hay xảy ra, ngài thân là Binh bộ Thượng thư thì khó có thể chỉ lo cho thân mình được.”
Phụ thân gật đầu.
“Nhưng bây giờ vì chuyện của Diệu ca nhi, Thái tử đã có khúc mắc với hai người, mà Tam hoàng tử cũng không phải người tốt gì…”
“Nếu trái phải đều không phải người tốt, không bằng tìm đường khác. Với sức ảnh hưởng của ngài ở trong triều thì không phải ngài không có năng lực làm chuyện này.”
Phụ thân ngạc nhiên nhìn ta.
“Trong triều còn có hoàng tử nào khác mà ngài để ý tới không?” Ta hỏi.
Theo dòng thời gian của kiếp trước, bốn năm sau Tam hoàng sẽ thất bại trong việc tạo phản rồi bị chém đầu, năm năm sau Thánh thượng băng hà, Thái tử kế vị, nhưng Thái tử chỉ ngồi trên ngai vị được một năm rưỡi. Sau khi hắn đột tử, hoàng trưởng tôn mười tám tuổi giết hai huynh đệ của mình rồi ngồi lên ngai hoàng đế.
Hoàng trưởng tôn mười tám tuổi chẳng những không trở nên tốt hơn mà còn thô bạo và khát máu hơn cả bây giờ, lúc hắn chỉ mới bảy tuổi.
Tóm lại, Hoàng trưởng tôn ở trên ngai vị vài năm, ai nấy trong triều đình cũng cảm thấy bất an. Từ Hàm Chi thường sẽ vịn vào việc bị bệnh để không lên triều, sau đó hắn ta dứt khoát truyền tước vị cho Từ Diệu, bản thân thì đi du sơn ngoạn thủy.
Từ Diệu khéo léo hơn Từ Hàm Chi thanh cao nhiều. Ở trong triều, hắn như cá gặp nước, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, chỉ vừa nhận chức đã trở thành thần tử được hoàng đế tin tưởng.
Nhưng kiếp này, nếu như ta có thể chi phối triều chính, ta hi vọng đế vương đời sau không phải là hoàng trưởng tôn.
Tuy việc ai trở thành hoàng đế không ảnh hưởng đến ta nhưng lại ảnh hưởng đến sinh hoạt của người dân. Bọn họ đã khổ sở nhiều lắm rồi, người cầm quyền không thể giúp bọn họ thì thôi, đừng để họ sống khổ hơn nữa là được.
“Trong triều còn có Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử.” Phụ thân nói.
“Vậy ngài chọn một người, cho dù không thể làm gì thì có chỗ dựa cũng tốt.” Ta nói.
13
Khương Trí tức giận nói: “Khương Thư, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi đúng là cái thứ trời đất bất dung, làm sao ngươi dám!”
Ta liếc Khương Trí một cái.
“Người đâu!” Phụ thân tức giận nói: “Đưa đại tiểu thư về nghỉ ngơi.”
Khương Trí hét lên: “Phụ thân, nó thì biết cái gì? Tại sao ngài có thể thảo luận chuyện lớn như vậy với nó cơ chứ, có phải ngài già rồi nên hồ đồ không?”
Phụ thân tát Khương Trí một bạt tai, chỉ vào nàng:
“Nếu không phải do ngươi giết Diên Thủ làm hại quận chúa Hồ Dương rồi quậy đến trước mặt thiên tử, Hầu gia sẽ bị bãi quan ư? Nếu không phải do ngươi cứ nhất quyết phải để Diệu ca nhi đi làm thư đồng, tương lai của Diệu ca nhi sẽ không bị hủy hoại, sẽ không biến thành cái gai trong lòng Thái tử.”
“Tất cả những khó khăn của chúng ta hiện tại đều do ngươi mà ra đấy.”
“Cái thứ con gái ngu ngốc, ngươi muốn chết thì chết sớm chút đi. Cứ tiếp tục làm bậy là bạ thế này, khéo ngươi lại hại chết mấy trăm người của hai tộc chúng ta đấy.”
Khương Trí không dám tin, phụ thân luôn luôn cưng chiều nàng lại nói muốn nàng chết sớm hơn chút.
Nàng loạng choạng một hồi rồi nhìn về phía ta. Ta còn chưa kịp giấu đi nụ cười trên môi nên dứt khoát cứ cười như thế, cười thật to cho nàng xem.
Khương Trí tức điên lên, nàng nhào tới muốn đánh ta. Ta nhấc chân đạp nàng một cái khiến nàng ngã trên ghế rồi lăn xuống đất.
“Khương Thư, là ngươi hại ta, ta muốn giết ngươi.” Nàng hét lớn.
“Ta không làm gì cả cũng không hiểu ngươi nói gì.” Ta xua tay: “Ngươi hết bảo ta là tiện tỳ thì bảo là ta thứ nữ, ta đã thấp kém thế rồi thì sao có thể hại đích nữ, Hầu phu nhân cao quý như ngươi chứ?”
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.” Khương Trí lặp lại những lời này.
“Khương Trí, tuy ngươi không xem ta là muội muội của ngươi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi rằng, nếu ngươi có thời gian ở nhà mắng ta, không bằng mau chóng trở về Hầu phủ đi.”
Nàng bày ra vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm ta.
“Bây giờ Diệu ca nhi là cái gai trong lòng Thái tử, Hoàng trưởng tôn và thậm chí là Thánh thượng. Ta đoán, một khi Hầu gia trở về, hắn ta khó lòng giữ được tước vị của mình.” Ta nói.
“Ngươi tranh thủ thời gian hưởng thụ chút vinh quang cuối cùng thuộc về Tuyên Bình Hầu phu nhân đi.”
Thánh Thượng tức giận trong lòng, ngài không thể đóng cửa đánh con mình trút giận được, vậy thì phải tìm người khác để trút giận.
Khương Trí sửng sốt, nàng vẫn duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất và ngửa đầu nhìn ta. Một lúc lâu sau, nàng suy nghĩ cẩn thận rồi nói một câu: “Làm sao… Sao có thể như vậy được? Không thể nào!”
Nàng nói xong thì lo đến độ ngất xỉu.
Phụ thân sai người khiêng Khương Trí ra ngoài.