Xuân Khuê Ký - Chương 4
09
Mẫu thân vốn đã hẹn sẽ nghị thân với Trình gia, nhưng xem ra ông trời muốn hủy hoại mối hôn sự này, bởi vì Trình Văn Chính đã bị người ta đánh gãy chân.
Hơn nữa đối phương bị người ta đánh vì dám giành người tình trong thanh lâu.
Đúng là có người làm người tốt việc tốt, làm giùm chuyện ta muốn làm.
Mẫu thân rất tức giận, bà bèn gọi ta qua để răn dạy nhằm trút giận. Nhưng khi bà mới vừa nói vài câu thì bỗng nhiên có người ở Hầu phủ tới đây thì thầm bên tai bà.
Đích mẫu vội vã dẫn người đi đến Hầu phủ.
Buổi chiều cả kinh thành rộ lên tin đồn Từ Diệu giết người.
Hắn đã chém chết một tiểu thái giám trong học đường, còn lột da của thái giám kia. Nghe nói lúc bị phát hiện, cả người và tay Từ Diệu dính đầy máu, hai tròng mắt đỏ tươi giống như thú hoang ăn thịt người.
“Tuy nói Diệu ca nhi khá ngang ngược, nhưng đứa nhỏ này chắc chắn không phải là người đã làm ra loại chuyện đó.” Di nương thở dài.
Ta đồng ý với lời của di nương.
Ta đoán hoàng trưởng tôn là người làm chuyện này, hẳn là Từ Diệu chỉ nghe theo rồi phối hợp mà thôi. Bởi vì hắn không dám phản đối trước sự tàn bạo của hoàng trưởng tôn.
Nhưng một khi việc này bị lộ ra, Từ Diệu sẽ gánh vác thay hoàng trưởng tôn. Dù sao đối phương đường đường là hoàng trưởng tôn, không thể là loại súc sinh mất đi tính người như thế được.
“Thư nhi, con đoán Thánh Thượng sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?” Di nương hỏi ta.
“Với phong cách làm việc của thánh thượng, có lẽ thánh thượng sẽ không trách, dù sao đối phương cũng là một đứa trẻ bảy tuổi. Nhưng bên Thái tử thì rất khó nói.”
Thái tử sẽ không ngồi yên chờ chết mà sẽ bảo vệ hoàng trưởng tôn.
“Thái tử… Thái tử sẽ không giết người bịt miệng đó chứ?” Di nương thay đổi sắc mặt.
“Không đến mức đó đâu, dù sao Từ Diệu cũng là Tuyên Bình Hầu thế tử, không phải loại người ngài ấy muốn giết là có thể giết.” Ta nói.
Ta đoán, Thái tử sẽ bảo Từ Hàm Chi đưa Từ Diệu rời khỏi kinh thành.
Quả nhiên hai ngày sau, Từ Hàm Chi tự mình lái xe, hắn ta trói Từ Diệu lại rồi rời đi trong ánh mắt hoảng sợ và lảng tránh của người dân khắp kinh thành.
Từ Diệu đã không còn tương lai nữa. Bất kể là đương kim thánh thượng, hay là sau khi Thái tử kế vị, thậm chí lúc giang sơn rơi vào trong tay hoàng trưởng tôn, cả ba đời hoàng thất đều sẽ không trọng dụng hắn.
Ta đội mũ che đứng ở ven đường, nhìn xe ngựa của Từ Diệu.
Đứa nhỏ này rất vinh quang ở kiếp trước, lúc cho ta uống rượu độc, hắn rất lạnh lùng và khoa trương. Xem ra kiếp này hắn không có cuộc sống tốt đẹp như trước nữa.
Tâm trạng của ta rất vui vẻ, ta mua hai miếng đậu phụ vàng ở ven đường, vừa đi vừa ăn.
Bỗng nhiên, có người chặn đường ta: “Khương Ngũ tiểu thư, huyện chủ nhà ta cho mời.”
“Khương Ngũ tiểu thư?” Ta lắc đầu: “Không phải ta đâu, ngươi nhận lầm người rồi.”
Dù sao cách một lớp màn che, đối phương cũng không thể xác định ta có phải hay không.
Gã sai vặt đối diện ngây ngẩn cả người, gã vừa định nói tiếp thì ta đã vội vàng đi vào đám đông, sau đó ta bỏ chạy.
Ta không muốn nói chuyện với huyện chủ Hồ Dương, nàng ta có thân phận cao quý, nếu như nàng ta có thành kiến với ta thì bản thân cũng không phải ngồi tù dù có giết chết ta.
Tránh được ngày nào hay ngày ấy.
10
Khương Trí nổi giận đùng đùng trở về nhà, vừa vào cửa đã lập tức vọt tới trong sân của ta. Ta đang học tính sổ sách với di nương, nàng không nói hai lời lập tức lật bàn rồi giơ tay tát ta.
Ta chặn tay nàng lại, hỏi: “Khương Trí, ngươi làm thế là có ý gì?”
“Ngươi biết Hoàng trưởng tôn là người như vậy, cho nên ngươi mới cố ý dụ Diệu ca nhi đi làm thư đồng của ngài ấy đúng không?”
Ta nở nụ cười: “Khương Trí, ta chỉ nói một câu mà thôi, ngươi mới chính là người làm mọi việc đấy.”
Khương Trí sửng sốt.
“Là ngươi nhờ những mối quan hệ ngươi có để tìm người, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở khi Hầu gia tìm đến sự giúp đỡ của huyện chủ Hồ Dương.”
“Diệu ca nhi làm thư đồng cho hoàng trưởng tôn, ngươi vui đến mức mất ngủ, hôm nay xảy ra chuyện thì là lỗi của ta, chứ không phải bởi vì con trai ngươi quá ưu tú và người mẹ như ngươi giỏi tính kế à?”
Khương Trí thẹn quá hóa giận, cầm lấy bàn tính ở trên kháng rồi trở tay đập vào đầu di nương đang ra sức khuyên can.
Trong nháy mắt, di nương bị đập chảy máu đầu.
“Di nương!” Ta đỡ di nương, trừng mắt nhìn Khương Trí.
Khương Trí chỉ vào ta: “Ngươi hại con ta, làm ta và Hầu gia cách lòng nhau, chỉ một vết thương thì hoàn toàn không đủ, ta muốn các ngươi phải chết!”
Ta lạnh lùng nói: “Vậy phải xem rốt cuộc ngươi có năng lực tới đâu.”
Khương Trí cười lạnh, bỗng nhiên nàng ngồi dưới đất, bà tử bên cạnh nàng đảo mắt, hô to:
“Không xong rồi, Hồ di nương đánh đại tiểu thư, người đâu, mau đến đây đi.”
Bên ngoài sân nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Khương Trí nhìn ta rồi khiêu khích nói:
“Hồ di nương vẫn còn đẹp, bán nàng ấy đến Câu Lan viện cũng đáng giá mấy đồng tiền đấy!”
Đích mẫu dẫn nha hoàn và bà tử xông vào, để bà tử trói di nương của ta.
Mẫu thân nói: “Lôi cái thứ không biết phép tắc này ra ngoài bán cho ta!”
Ta chặn ở phía trước di nương, đứng ở trên kháng và nhìn thẳng vào mẫu thân:
“Người không biết phép tắc chính là mẫu thân, di nương của ta là lương thiếp*!”
*lương thiếp: để phân biệt với tiện thiếp, là người có hộ tịch, có căn cước công dân, nếu giết hay mua bán sẽ bị quan xử phạt, còn tiện thiếp muốn chém muốn giết đều được.
Mẫu thân nở nụ cười. “Cảm ơn Ngũ cô nương đã nhắc nhở ta, nàng là lương thiếp nên không bán được.” Bà dừng một chút, nhìn chằm chằm vào ta rồi nói với bà tử: “Vậy lôi nàng ra ngoài, phạt năm mươi trượng. Ngũ cô nương bất kính với mẫu thân, vả miệng ba mươi cái, phạt quỳ trong từ đường.”
Bà tử xông lên, ta cầm dao gọt hoa quả rồi chỉa vào các nàng:
“Ai dám!”
“Khương Thư!” Mẫu thân tức giận nói: “Ngươi còn dám giết người nữa, đúng là gan to bằng trời mà!”
“Cho dù cái nhà này có trời, cũng sẽ không phải là ngươi.” Ta gằn từng chữ: “Ta muốn gặp phụ thân, nếu phụ thân muốn phạt ta và di nương thì ta không còn gì để nói, nếu không, hôm nay ai tới thì ta sẽ lập tức giết người đó.”
Mẫu thân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Khương Trí ở bên cạnh nói: “Nương, người nghe nàng nói nhảm làm gì, để ta xem nàng có dám vung dao thật hay không.”
Khương Trí đẩy một bà tử đi lên. Khi bà tử đó xông tới, ta vung dao, cắt đứt tay của bà tử đó. Tay của đối phương lập tức chảy máu, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Mọi người đều sợ hãi, bấy giờ họ mới hiểu ta thật sự dám giết người.
Mẫu thân tức giận nói: “Đi mời lão gia về đây, đánh chết hai mẹ con này đi!”
11
Khi phụ thân trở về, chúng ta vẫn giằng co với nhau như trước.
Tâm trạng của ông rất tệ, thấy trong nhà hỗn loạn như vậy, ông vừa vào cửa lập tức quát ta: “Còn không mau buông dao xuống rồi cút tới từ đường quỳ cho ta.”
“Phụ thân, người muốn phạt con cũng được, nhưng con cũng có chuyện muốn nói.” Ta nói.
Ông hét lên, để ta nói.
“Ta chỉ có thể nói với một mình ngài.”
Vốn dĩ phụ thân muốn mắng ta, nhưng ông nghĩ tới chuyện lần trước ta đã nhắc nhở ông về phủ Bảo Định Hầu, bỗng nhiên ông nhịn xuống rồi khoát tay áo bảo: “Để Khương Thư ở lại, những người khác đi ra ngoài hết cho ta.”
Mẫu thân và Khương Trí không cam lòng dẫn người ra ngoài.
Ta giao di nương cho bà tử đáng tin cậy, đóng cửa phòng lại: “Phụ thân, người và Hầu gia đang gặp nguy hiểm đấy ạ.”
Phụ thân sửng sốt, kinh ngạc nhìn ta.
“Diệu ca nhi không thể làm chuyện giết người lột da, tất nhiên hoàng trưởng tôn mới là người làm việc đó. Ta nghĩ, chắc chắn Diệu ca nhi đã nói cho ngài và Hầu gia biết.”
Phụ thân siết chặt nắm tay, đè thấp giọng nói: “Ngươi nghe chuyện này ở đâu mà dám nói bậy bạ cái gì thế hả?!”
“Phụ thân có thể chặn miệng nữ nhi, nhưng không chặn miệng của Tam hoàng tử được.” Ta thấp giọng nói: “Hiện tại Thánh Thượng không biết sở thích của hoàng trưởng tôn, nhưng nếu ngày mai Thánh Thượng và thậm chí toàn bộ người trong kinh thành đều biết thì sao?”
“Cho dù đó là lời đồn thì cũng là do các ngươi truyền ra. Ngài và Hầu gia có gánh vác nổi không?”
Phụ thân ta run rẩy, ông biết mức độ nghiêm trọng của những gì ta nói.
Thái tử sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Tam hoàng tử một lòng muốn lật đổ Thái tử, một người thông minh như hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Bây giờ ngài phải tự cứu mình trước khi Tam hoàng tử ra tay.”
Phụ thân đổ mồ hôi lạnh, ông ngã ngồi trên ghế, ngẩn ra như người mất hồn.
Có lẽ ông đã nghĩ tới từ lâu, cũng có lẽ ông không nghĩ tới, nhưng giờ phút này, ông sợ.
“Phụ thân, nữ nhi có biện pháp để ngài tự cứu thân mình, ngài có muốn nghe không?” Ta hỏi ông.
Phụ thân đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt là sóng to gió lớn cuồn cuộn dâng lên, một hồi lâu sau ông chán nản hỏi:
“Ngươi có biện pháp gì, nói ta nghe.”