Xuân Khuê Ký - Chương 3
06
Từ Hàm Chi muốn bỏ Khương Trí.
Hắn ta chẳng những mời tộc trưởng Từ thị, còn mời phụ thân và mẫu thân đến.
Đương nhiên Khương Trí không muốn, nàng đã gần đất xa trời, sau khi chết nàng nhất định phải lấy thân phận Tuyên Bình Hầu phu nhân để nhập thổ, tiến vào mộ tổ của Từ thị.
Hơn nữa, nàng còn chưa chọn ra được một kế mẫu tốt bụng và ngu ngốc cho con mình, không đời nào có chuyện nàng sẽ rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu.
Khương Trí muốn mang hai đứa con tự sát cùng mình, phủ Tuyên Bình Hầu gà bay chó sủa, trong một chốc chuyện này đã trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Nhưng chê cười thì chê cười, cuối cùng Từ Hàm Chi vẫn không thể bỏ nàng được. Có lẽ bởi vì Khương Trí là chính thê của hắn nên dẫu sao cũng có tình cảm, hoặc bởi vì đích trưởng tử đã đến tuổi có thể ghi nhớ, có lẽ…
Tóm lại, Khương Trí thành công ở lại Hầu phủ.
Nhưng Từ Hàm Chi bắt đầu không về nhà, hàng ngày nếu hắn ta không ở nha môn thì là tìm người uống rượu.
Bà tử trong phòng đích mẫu đi tới rồi vọt vào sân trói ta lại: “Phu nhân nói hôm nay là ngày Ngũ tiểu thư đến phủ Bảo Định Hầu. Nếu Ngũ tiểu thư không chủ động đi, vậy nô tỳ sẽ ra tay đưa tiểu thư đi.”
“Ngũ tiểu thư, dù gì ngài cũng coi như là tiểu thư của chúng ta, đừng làm lớn chuyện lên khiến mọi người khó coi.”
“Cút!” Di nương vung chổi: “Mấy người cút hết cho ta!”
Ta đã ra khỏi góc khi bà tử vào nhà rồi đi thẳng đến Đồng Hương lâu.
Ta biết hôm nay phụ thân ta sẽ ở trong tửu lâu này.
Ta vọt vào nhã gian, quan lớn khắp phòng đều ngẩn ra khi nhìn thấy ta. Sắc mặt phụ thân chợt tái mét như sơn xanh: “Con tới đây làm gì?”
“Phụ thân!” Ta đứng ở cửa: “Xin phụ thân hãy đi ra đây chút, nữ nhi có chuyện muốn nói lại với người.”
Phụ thân đen mặt đi ra, ông tức giận, nhỏ giọng nói: “Ngươi dám chạy tới nơi này để tìm ta, đúng là không biết phép tắc gì hết!”
“Ta có chuyện quan trọng, chuyện gấp không cần để ý quy tắc, đây là điều mà người đã dạy ta.”
Phụ thân và ta đứng ở hành lang, bên này toàn là nhã gian, có gã sai vặt đi qua. Ta kéo ông đi hai bước rồi thấp giọng nói: “Phụ thân, người hồ đồ rồi!”
Sắc mặt phụ thân tối đen, cơn tức giận ở đáy mắt nhanh chóng hóa thành ngọn lửa, có lẽ do ông không ngờ một thứ nữ như ta lại dám mắng ông.
“Ngươi, ngươi đúng là thứ con bất hiếu, ngươi vừa mới nói cái gì đấy!”
“Phụ thân, mẫu thân muốn đưa ta đến phủ Bảo Định Hầu làm thiếp.” Ta ở bên cạnh ông thấp giọng nói: “Nhưng Bảo Định hầu là người của Tam hoàng tử, người để nữ nhi làm thiếp cho hắn, chẳng lẽ người cũng muốn ủng hộ Tam hoàng tử và chống lại Thái tử sao?”
Sắc mặt của phụ thân đột nhiên thay đổi, ông nhìn trái nhìn phải xem có người hay không rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là đồ ngu, đây đâu phải việc ngươi có thể nghi bậy bạ đâu?”
Ta nhìn thẳng vào mắt ông: “Hôn sự của nữ nhi là chuyện nhỏ, nhưng tiền đồ của người, tính mạng của cả tộc rất lớn, kính xin người hãy nghĩ lại.”
Kiếp trước, quả thật phủ Bảo Định Hầu có mối quan hệ với Tam hoàng tử. Tuy nhiên, dựa theo thời gian thì chuyện Tam hoàng tử âm mưu tạo phản phải mất bốn năm sau mới bị lộ, thật ra ta cũng không biết hiện tại phủ Bảo Định Hầu có về phe Tam hoàng tử hay chưa.
Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần là chuyện lớn thì phụ thân sẽ không lỗ mãng.
“Vậy ngươi… ngươi chờ ta về nhà rồi nói.” Trên trán phụ thân đổ mồ hôi lạnh.
Ông sợ rồi.
“Không được, bây giờ người phải theo ta về nhà, nếu không mẫu thân sẽ đưa ta đi, người không thể để cho ta và mẫu thân tranh luận với nhau được.”
“Vậy ngươi muốn tranh luận với ta ư?” Phụ thân chỉ vào ta: “Ngươi xem dáng vẻ cứng đầu của ngươi đi, làm ta tức muốn chết.”
Ông để quản sự bên cạnh mình trở về một chuyến.
Phụ thân chỉ về phía ta rồi quay trở về nhã gian.
“Vậy người nhớ về nhà sớm một chút.” Ta ở cửa nhắc nhở ông.
Ta cười tủm tỉm vuốt lại làn váy, đúng lúc này, cánh cửa nhã gian bên cạnh mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đối mặt với ta.
Ta ngẩn ra, đối phương nở nụ cười ấm áp với ta rồi dẫn người thong thả rời đi.
Người này chính là Diện Thủ của huyện chủ Hồ Dương.
Cuộc sống của Diện Thủ tự tại quá đi, có thể tùy tiện tới tửu lâu xa hoa như thế này.
07
Khương Trí chất vấn phụ thân vì sao ta không bị đưa đến phủ Bảo Định Hầu làm thiếp.
Trong thư phòng, phụ thân nổi trận lôi đình, dù cách một bức tường nhưng ta vẫn nghe được rõ ràng.
Nhất định là do phụ thân đã điều tra ra dấu vết Bảo Định Hầu có qua lại với Tam hoàng tử.
Ông sợ hãi, chỉ vào Khương Trí rồi mắng rất khó nghe: “Ta nói mấy câu vừa rồi với ngươi đúng là đàn gảy tai trâu hết mà, phủ Bảo Định Hầu và Tam hoàng tử… Quên đi, ta không nói lý với người ngu xuẩn như ngươi được.”
Khương Trí không tin chuyện phủ Bảo Định Hầu và Tam hoàng tử, sau đó nàng bắt đầu khóc, mẫu thân chạy tới khuyên phụ thân, trong thư phòng rất ồn ào và náo nhiệt.
Ta khom lưng nhìn Từ Diệu: “Diệu ca nhi, gần đây ngươi có đánh nhau với người khác không?”
Từ Diệu lườm ta một cái rồi cúi đầu, tiếp tục nhìn quyển sổ vừa mới mở ra: “Mẫu thân của ta nói ngươi là nô tỳ thấp kém, bảo ta không cần phải nói chuyện với ngươi, ngươi có thể cút xéo được rồi đấy.”
“À, thế à!” Ta gật đầu: “Xem ra ta không cần chia sẻ cho ngươi bí mật mà ta biết được rồi.”
Từ Diệu ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt.
“Ngươi đứng lại đó!”
“Ta sẽ nói cho ngươi biết, có điều ngươi không thể nói cho người khác.” Ta nhỏ giọng nói: “Ta biết hoàng trưởng tôn sẽ chọn thư đồng vào đầu tháng năm.”
Chuyện này là thật, nhưng kiếp trước Từ Diệu không được chọn nên Khương Trí đã tức giận rất lâu.
Kiếp này, ta muốn giúp Khương Trí hoàn thành giấc mơ còn dang dở ở kiếp trước của nàng.
“Ngươi nói dối, đến cả phụ thân và mẫu thân của ta còn không biết chuyện này, làm sao một thứ nữ như ngươi có thể biết được chứ!”
“Phụ thân ngươi bị bãi quan, hắn không biết là chuyện bình thường. Cho nên ngươi phải cố gắng bảo vệ phủ Tuyên Bình Hầu đó nha!” Ta cười híp mắt rồi vỗ bả vai hắn trước khi rời đi.
Từ Diệu bỏ sách xuống, lập tức chạy đi tìm Khương Trí.
08
Quả nhiên Khương Trí rất quan tâm tới việc này, thậm chí nàng cũng không hoài nghi động cơ của ta khi nói chuyện này cho Từ Diệu nghe.
Vì để con mình làm thư đồng cho hoàng trưởng tôn là chuyện mà nàng đều muốn làm trong cả hai kiếp sống, vả lại chỉ cần có thể thành công thì nàng không quan tâm tin tức này được truyền đến từ đâu.
Giữa tháng năm, có thông báo chỉ có một người được chọn làm thư đồng của hoàng trưởng tôn, đó chính là Từ Diệu.
Khương Trí vừa vui mừng vừa đắc ý.
Nàng về nhà mẹ đẻ khoe khoang Từ Diệu đã làm gì để được Thái tử và Hoàng trưởng tôn nhìn trúng.
Nàng còn gọi ta đến chính viện uống trà, cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện quan trọng: “Ngũ muội cảm thấy chúng ta sẽ không được chọn, nên mới nói cho Diệu ca nhi biết chuyện này để khiến ta cảm thấy xấu hổ sao?”
“Đáng tiếc.” Nàng uống một ngụm trà rồi ung dung nói: “Diệu ca nhi nhà ta được chọn rồi.”
Tất nhiên ta muốn chúc mừng nàng.
“À, đúng rồi.” Khương Trí đưa danh thiếp cho ta: “Ngươi nhìn đi, mẫu thân vừa mới chọn hôn phu cho ngươi đấy, cũng không tệ lắm, là con trai trưởng đó.”
Ta nhìn danh thiếp trên mặt đất, Trình Văn Chính, cử nhân, mười chín tuổi.
Không cần đi điều tra cũng biết mối hôn sự này không tốt đẹp gì cho cam, dù sao Khương Trí sẽ không để ta gả cho người tốt.
Khương Trí buông tách trà xuống, nàng nhướng mày liếc ta: “Không muốn làm tục huyền của Hầu gia thì ngươi chỉ có thể gả cho loại người này mà thôi, xứng đôi vừa lứa với ngươi lắm đấy.”
Khương Trí thấy ta ủ rũ thì rất vui mừng, phất tay đuổi ta đi.
Ta cũng không dây dưa với nàng.
Sau khi trở về, di nương lập tức đi hỏi thăm về Trình Văn Chính, nàng ấy còn dẫn ta đi gặp Trình Văn Chính.
Vừa nhìn vừa mắng.
Người này có rất nhiều việc xấu.
Mười chín tuổi đã là khách quen của kỹ viện, không chỉ như thế, chỉ cần nha hoàn trong hậu viện của gã có hơi đẹp chút là gã đều ngủ với bọn họ một lần.
Nếu không có mẫu thân tài giỏi đi theo giải quyết cục diện rối rắm cho gã, e là gã sẽ có vô số người con.
“Còn xấu xí nữa chứ!” Ta cau mày, nhìn nam tử trẻ tuổi đang ôm mỹ nhân rồi phỉ nhổ tung tóe trong trà lâu đối diện: “Vừa đen vừa lùn.”
Di nương gõ đầu ta: “Xấu hay không, không phải là vấn đề của hắn, quan trọng là hắn bẩn!”
Ta gật đầu nói hùa theo: “Bẩn, rất bẩn, bẩn chết đi được!”
Di nương còn gấp đến độ xoay quanh: “Không được, ta muốn đi tìm lão gia, tuyệt đối không thể gả con cho người này được.”
“Di nương, người đừng nóng vội, ta hiểu rõ chuyện này lắm.” Ta nói.
“Con tính làm gì, ta phải ra tay tìm phụ thân của con giải quyết chuyện này, di nương còn chưa dùng hết mấy chiêu dụ dỗ nam nhân đâu.” Di nương trừng mắt liếc ta một cái rồi cười đắc ý.
Ta dở khóc dở cười, xách váy đuổi theo di nương: “Người đi chậm một chút. Di nương, người dỗ nam nhân bằng cách nào vậy, người dạy ta mấy chiêu với.”
“Di nương, cẩn thận!”
Một chiếc xe ngựa đi sát qua di nương, ta sợ tới mức vội vàng đẩy nàng ấy ra, sau lưng ta đụng phải gì đó khiến cả người lảo đảo một chút, khi ta sắp sửa ngã về phía trước thì bỗng nhiên tay của ta bị người nào đó kéo lại…
Ta đứng vững, bối rối và cảm ơn đối phương.
“Chỉ là tiện tay mà thôi, tiểu thư không cần khách sáo.” Người đỡ ta nói.
Giọng nói này… Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên rồi lập tức ngẩn người.
Nam tử cũng liếc mắt nhìn ta một cái, mặc dù ta đang đội mũ nhưng hình như hắn cũng nhận ra ta, tuy vậy hắn chỉ nhàn nhạt nhếch khóe miệng rồi lập tức rời đi.
“Thư Nhi, con không sao chứ?” Di nương lại đây ôm ta rồi kiểm tra xem ta ổn không.
“Con không sao.” Ta ngẩn người nhìn theo bóng lưng của nam tử.