Xuân Khuê Ký - Chương 2
04
Khương Trí làm lớn chuyện này đến mức phụ thân và mẫu thân phải đến Hầu phủ ngay trong đêm, nghe nói Khương Trí còn cào rách mặt Từ Hàm Chi.
Từ Hàm Chi ném ly trà, tối hôm đó hắn ta ngủ ở nha môn.
Khương Trí tiếp tục im lặng. Ta sốt ruột nên kêu di nương sử dụng bà tử* bên ngoài, kêu đối phương cố ý đến phủ Bảo Định Hầu ở sát vách tìm Chu di nương và nói thêm về chuyện này.
*Bà tử: giống như người làm thuê, chuyên làm việc nặng
Hai ngày sau, một trai lơ đột nhiên chết trong phủ huyện chủ Hồ Dương.
Huynh trưởng của người đó lập tức tới phủ nha để kiện cáo, nói rằng người mất không phải thứ dân mà là người đọc sách có công danh. Vì thế việc này lập tức được đưa thẳng lên triều đình, huyện chủ Hồ Dương chẳng những bị tước thực ấp* mà còn bị Hoàng hậu nương nương lấy danh nghĩa cầu phúc để cấm túc trăm ngày, phạt sao chép kinh Phật trăm lần.
*thực ấp: đất phong, đất được hoàng đế ban tặng
Điều khiến cho ta ngạc nhiên chính là huyện chủ Hồ Dương đưa cho ta một quyển kinh trống không.
Ta không dám nghĩ nhiều về ý của nàng ta nên giả vờ mình không nhận được.
“Khương Trí quả thật đã điên lên vì chịu đả kích từ chuyện của huyện chủ Hồ Dương, không ngờ nàng ta dám giết người!” Lúc di nương nói những lời này, giọng nói của nàng ấy run lên: “Nếu biết nàng ta sẽ giết tên trai lơ đó thì ta tuyệt đối sẽ không đồng ý kêu bà tử đi truyền lời giúp con.”
“Di nương, người cứ cẩn thận ngoáy lỗ tai cho con đi.” Ta gối đầu lên trên đùi di nương để di nương ngoáy lỗ tai cho ta.
“Di nương biết chừng mực.” Bà ấy làm cẩn thận từng li từng tí.
Ta híp mắt cười nói: “Vậy tên trai lơ kia chết cũng không đáng tiếc, hắn đã giết hai người rồi mà. Nếu không, tại sao hắn lại không tham gia kỳ thi để có được công danh mà lại trốn vào trong phủ của huyện chủ làm trai lơ cơ chứ?”
Di nương dừng lại rồi hỏi ta: “Sao cái gì con cũng biết hết vậy?”
Ta biết chuyện này vì kiếp trước người tú tài trai lơ đó cũng đã chết, tuy nhiên sự việc không bị làm lớn mà đã được huyện chủ Hồ Dương đè xuống.
“Hình như Thư Nhi của ta đã thật sự trưởng thành rồi.” Di nương thở dài nói.
Ta nén nước mắt, việc ta trưởng thành không phải chỉ mới hai ba ngày, mà là dùng ba mươi ba năm ngu dốt và thất bại để đổi lấy.
“Vậy con không lớn lên nữa, con sẽ ở bên cạnh người cả đời, làm nữ nhi của người.”
“Không được, con nên lập gia đình, di nương vẫn muốn hưởng niềm vui con cháu quây quần dưới gối đó.”
Ta ôm eo di nương rồi cười: “Vậy con nhất định sẽ tìm một phu quân siêu tốt, sinh thêm mấy đứa nhỏ để di nương tận hưởng niềm vui có con cháu kề cạnh.”
Kiếp trước ta không có con nối dõi, chẳng rõ ta đã uống bao nhiêu thuốc bổ nhưng đến lúc cuối đời vẫn không thể có một mụn con.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, có khả năng cao việc ta không thể sinh là vì Khương Trí đã cho ta uống thuốc, nếu không thì tại sao ta lại không thể mang thai được cơ chứ.
Ta nói về chuyện của tú tài, vòng vo vài vòng cho Từ Hàm Chi biết.
Hắn ta nhất định phải biết được chuyện này, nếu không thì làm sao vợ chồng bọn họ có thể cách lòng được cơ chứ?
Như ta mong muốn, Từ Hàm Chi nổi giận đùng đùng trở về nhà, còn rút kiếm ra chỉa vào người Khương Trí:
“Ngươi đúng là to gan lớn mật, chẳng những dám giết người vì chuyện nữ nhân tranh giành người tình, còn dám làm lớn chuyện đến trước mặt Thánh thượng.”
“Ngươi làm như thế chính là lợi dụng Thánh Thượng, là khi quân phạm thượng, ngươi hiểu đây là tội gì đúng không!”
Hôm nay mọi chuyện thành ra thế này, Từ Hàm Chi biết rõ hậu quả sẽ là gì.
Trước giờ Từ Hàm Chi luôn dung túng cho Khương Trí, nhưng ngày đó hắn ta chẳng những cầm kiếm chỉa về phía nàng, còn tát nàng một bạt tai.
Vợ chồng bọn họ chung sống mười năm và luôn có tình cảm tốt với nhau, đây là lần đầu tiên Từ Hàm Chi ra tay đánh nàng.
Khương Trí nôn ra máu ngay tại chỗ.
Vợ chồng bọn họ chính thức cách lòng.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, thánh thượng thờ ơ nói một câu với Từ Hàm Chi: “Trẫm nghe nói dạo gần đây Từ ái khanh bận việc nhà, có muốn trẫm phái mấy người theo ngươi về nhà làm tham mưu cho ngươi hay không?”
Từ Hàm Chi vừa về nhà lập tức đổ bệnh.
Gia đình chúng ta sang thăm Từ Hàm Chi nhưng bị ngăn ở bên ngoài thư phòng. Ngay cả Khương Trí được nha hoàn đỡ đến cũng phải đứng ở ngoài cửa chứ không được cho vào.
“Hầu gia nói bản thân là vãn bối, không gánh nổi việc được Khương lão gia và phu nhân cố ý đi một chuyến đến thăm mình. Các người quay về hết đi.” Gã sai vặt của Từ Hàm Chi chặn cửa bảo.
Trên mặt phụ thân tràn đầy tức giận, ông chỉ vào Khương Trí: “Đồ ngu, sớm muộn gì chúng ta cũng rơi đầu vì ngươi.” Nói xong ông phất tay áo rời đi.
Sắc mặt đích mẫu trắng bệch, bà để cho chúng ta đi theo phụ thân còn bản thân thì ở lại Hầu phủ.
Ta đoán, bà muốn bày mưu đặt kế cho Khương Trí.
05
Tâm trạng ta rất tốt, cố ý trốn ra khỏi phủ để đi đến chùa Pháp Hoa ăn món chay mà ta ngày nhớ đêm mong.
Nhưng không ngờ mới vừa ngồi xuống, ta lại gặp được huyện chủ Hồ Dương và nam tử trẻ tuổi lần trước đã đi chung với nàng ta.
Huyện chủ Hồ Dương cũng nhìn thấy ta, nàng ta nhíu mày.
Ta và nàng ta khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Cũng may huyện chủ Hồ Dương không có ý định tìm ta nói chuyện, nàng ta và nam tử đối diện chậm rãi ăn cơm. Ta không khỏi nhìn nam tử trẻ tuổi đó thêm vài lần.
Hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, ngón tay thon dài cầm muỗng, bàn tay trắng mịn như nước canh, có một vẻ đẹp yếu ớt.
Cấp bậc của người tên Diện Thủ kia thật sự rất ghê gớm, không ngờ nhân vật xinh đẹp như trích tiên cũng phải khuất phục trước hắn.
Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên nam tử kia cũng nhìn về phía ta, ta ngẩn ra rồi gật đầu với đối phương.
Đối phương cũng mỉm cười với ta.
“Cô nương.” Tiểu sa di mang vài món ăn đến cho ta. Ta giật mình bảo: “Ta không gọi những thứ này.”
Tiểu sa di chỉ về phía bàn của huyện chủ Hồ Dương và nam tử kia: “Là huyện chủ mời ngài.”
Ta ngước mắt nhìn lên, cả hai người huyện chủ Hồ Dương cũng nhìn về phía ta, ta đứng dậy hành lễ với họ.
Đây là bữa cơm chay ta chờ mong đã lâu, nhưng bây giờ ta lại có cảm giác như đang nhai sáp, ta ăn cho xong nhanh rồi vội vã rời đi.
Mới vừa vào cửa nhà, bà tử lập tức đi tới đón ta: “Ngũ tiểu thư, di nương đã xảy ra chuyện rồi!”
Ta giật mình rồi xách váy chạy tới chính viện, lập tức nhìn thấy di nương đang quỳ dưới ánh mặt trời chói chang.
Không biết nàng ấy đã quỳ bao lâu, lúc bấy giờ cơ thể nàng ấy đang lung lay sắp ngã.
“Di nương, đã xảy ra chuyện gì vậy, ai bảo người quỳ ở chỗ này?”
Di nương trì độn quay đầu lại nhìn ta, nàng ấy cầm tay ta rồi thấp giọng nói:
“Bọn họ là chủ ta là nô, mặc kệ bọn họ có phạt ta như thế nào đều là chuyện ta phải làm, con không thể làm gì được đâu!”
Ta đang muốn đỡ di nương đứng lên, Khương Trí từ trong phòng đích mẫu đi ra: “Bây giờ ngũ muội đúng là tự do tự tại quá, muốn ra ngoài thì ra ngoài, thậm chí có mẫu thân ở đây mà không thèm nói năng gì luôn nhỉ?”
Ta chờ nàng nói xong.
Nàng đi tới trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta: “Tuy nhiên, mẫu thân không phạt bà ta, là ta phạt bà ta đấy.”
“Khương Trí, ngươi có ý gì?” Ta hỏi.
“Di nương không tuân thủ quy củ, có qua lại với Chu di nương của phủ Bảo Định Hầu ở sát vách. Sáng nay Chu di nương bỏ trốn với người ta bị bắt về rồi dùng gậy đánh chết, ngươi có biết chuyện này không?” Khương Trí nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm ta như rắn độc nhìn mồi.
Nàng đang nói cho ta biết rằng nàng đã điều tra ra được là di nương sai người nói chuyện của tú tài kia cho Chu di nương. Chuyện được đồn đãi tam sao thất bản rồi truyền đến tai nàng, lúc này nàng mới ra tay giết chết đối phương để hãm hại huyện chủ Hồ Dương, cuối cùng khiến cho nàng và Từ Hàm Chi cách lòng nhau…
“Ta không biết những chuyện lộn xộn này!” Ta nói.
Khương Trí bỗng nhiên kề sát lại gần ta: “Khương Thư, ta cho ngươi làm Hầu phu nhân là đã đề cao ngươi rồi đấy. Ngươi đã không biết điều, còn chẳng sợ chết, không ngờ ngươi dám gài bẫy ta!”
“Người chỉ là thứ nữ mà thôi, đúng là gan to bằng trời mà!”
Khương Trí cười lạnh một tiếng: “Không phải các người thích qua lại với phủ Bảo Định Hầu sao? Ta đã nói với phụ thân sẽ đưa ngươi đi làm thiếp của Bảo Định hầu vào mười ngày sau, cho vừa lòng ngươi.”
“Ngươi luôn quan tâm đến chuyện của người khác, ngươi nên suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn đấy,” Ta cười khẽ, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ à, tỷ phu bị bãi quan* rồi, ngươi có biết không?”
*Bãi quan: giống bị cắt chức không được làm quan nữa
Khương Trí lảo đảo một chút, lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì!”
“Tỷ tỷ không biết sao? Mặc dù chuyện vừa mới xảy ra nhưng bên ngoài đã đồn đãi khắp nơi rồi.”
“Ngươi nói bậy, không thể nào có chuyện đó được. Hầu gia nhà ta luôn cẩn trọng, rất được Thánh thượng yêu thích.”
“Thánh thượng không thể vì một chuyện nhỏ mà bãi bỏ chức quan của hắn được.”
“Vậy sao, ngươi lợi dụng Thánh thượng, chuyện khi quân là chuyện nhỏ ư?”
“Ngươi!” Khương Trí muốn đánh ta, nhưng trong lòng lại nóng nảy: “Khương Thư, chuyện của ta và ngươi chưa xong đâu.”