Xuân Khuê Ký - Chương 1
01
Khi tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta chính là khuôn mặt ốm yếu của tỷ tỷ Khương Trí, nàng đang nắm tay ta và tỷ phu:
“Làm sao ta có thể trách muội vì muội thích tỷ phu được chứ. Ta và muội là tỷ muội của nhau, có muội chăm sóc cho Hầu gia, ta cảm thấy vui mừng còn không kịp nữa là.”
“Trong số các tỷ muội trong nhà, từ nhỏ ta đã thân với muội nhất.” Nàng nói xong còn lấy khăn tay ra lau khóe mắt không có nước mắt.
“Sau này khi ta chết rồi, ta cũng có thể yên tâm nhắm mắt vì bọn nhỏ đã có muội.”
Lời nói và cảnh tượng quen thuộc, ta hoảng hốt một lúc mới hiểu ra mình đã sống lại.
Kiếp trước cũng là cảnh tượng như vậy, Khương Trí dẫn rất nhiều người đến để bắt gian ta và tỷ phu. Ta tự cảm thấy thanh danh của mình đã bị hủy, không có đường lui nên chỉ có thể đồng ý.
Một năm sau, Khương Trí qua đời và ta làm tục huyền của tỷ phu. Đúng như đã hứa, ta giúp nàng bảo vệ vị trí trưởng tử thế tử, dùng tiền của ta để nuôi hắn thành tài, từ đó mở đường cho sự thành công của hắn.
Ta đã nghĩ rằng mặc dù cuộc đời này của ta không hạnh phúc nhưng cũng viên mãn, ngờ đâu cuối cùng ta lại nhận được một ly rượu độc của con riêng.
“Ngươi chỉ là một thứ nữ ti tiện, là kế thất đến từ bên ngoài, ngươi không xứng để ta gọi ngươi là mẫu thân và giữ tròn đạo hiếu tiễn đưa ngươi.”
Thì ra năm ấy Khương Trí không phải tình cờ bắt gặp cảnh ta xông nhầm vào thư phòng của tỷ phu, tất cả đều là âm mưu của nàng.
Nàng nhìn trúng tính tình ta nhân hậu, hiền lành cùng với số tiền lớn mà di nương cho ta, vì vậy nàng đã chọn ta trong số các tỷ muội khác rồi lên kế hoạch hại ta.
Ta bị nàng khống chế, vất vả cả đời vì con của nàng, mãi cho đến khi chết đi, tất cả giống như một giấc mơ dài, mọi thứ đều trở nên vô ích.
Ta đưa mắt nhìn về phía Khương Trí. Nàng thấy ta không bị hù dọa thì bèn chuyển đề tài, nhắc tới thanh danh mà nữ tử quan tâm nhất:
“Muội và Hầu gia cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì cuộc đời này của muội sẽ kết thúc.”
“Tuy nhiên muội đừng sợ, ở đây không có người ngoài nên sẽ không có ai nói lung tung gì đâu. Muội muội tốt của ta, trước khi ta chết, muội cứ yên tâm đợi gả đi, tỷ tỷ sẽ giúp muội sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.”
Nhìn đám người xa lạ ở trong phòng đang nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, ta thầm cười lạnh trong lòng.
Khương Trí, tỷ tỷ tốt của ta, không phải ngươi vất vả thiết kế mọi chuyện vì muốn ta thay ngươi trông coi gia nghiệp Hầu phủ, bảo vệ vị trí thế tử, nuôi dạy nhi tử của ngươi thành tài hay sao?
Vậy thì ngay tại lúc này đây, ta sẽ phá hủy tất cả, từng thứ một ở trước mặt ngươi.
02
Khương phủ có rất nhiều thứ nữ, quy củ cũng nghiêm ngặt, ta đứng hàng thứ năm nên vốn không nổi bật gì.
Nhưng di nương của ta là con gái thương gia, nàng ấy đã chuẩn bị cho ta một số tiền lớn làm của hồi môn, vì vậy ta là một tồn tại đặc biệt ở Khương gia.
Vốn dĩ ta tưởng rằng chờ mình đến tuổi rồi tìm một người bình thường ưa nhìn để gả đi, cho dù đối phương không có bản lĩnh gì và chỉ dựa vào tiền của ta, cả hai cũng có thể sống cuộc đời cơm no áo ấm.
Có thế nào ta cũng không ngờ mình sẽ gả cho tỷ phu làm tục huyền.
Tỷ phu lớn hơn ta mười tuổi, ta tôn trọng hắn ta, xem hắn ta như trưởng bối và không hề có tình yêu nam nữ gì cả.
Kiếp trước ta chấp nhận số phận, ai bảo ta đã sơ ý đổ ly trà làm ướt váy mình trong yến hội, ai bảo ta lỗ mãng đi nhầm vào thư phòng của tỷ phu, ai bảo ta thay quần áo trước mà không chịu kiểm tra xem phía sau bức bình phong còn có một nam nhân.
Tất cả là số phận, ta chấp nhận.
Nhưng giờ đây ta biết đó không phải là số phận, mọi thứ đã được sắp đặt sẵn, ta đã rơi vào bẫy của nàng.
Ta quay đầu nhìn về phía Tuyên Bình Hầu Từ Hàm Chi.
Hắn ta luôn bình tĩnh từ nãy đến giờ, vẫn không định nói gì.
Ta dời mắt đi nhìn về phía tỷ tỷ, hơi nghiêng đầu bảo: “Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì thế, ta nghe không hiểu.”
Khương Trí nhíu mày, nàng nắm chặt tay ta: “Ngũ muội, ta nói ta không trách muội vì muội thích Hầu gia…”
Ta ngắt lời nàng: “Sao có thể như thế? Ta không thích tỷ phu, ta đến thư phòng là vì chuyện khác.”
Phía sau Khương Trí có người cười nhạo một tiếng: “Cô nam quả nữ, còn có thể có chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén của Khương Trí nhìn chằm chằm vào ta, bây giờ ta có thể không gật đầu đồng ý ngay, nhưng nàng phải chứng thực chuyện hôm nay ta và tỷ phu có gian tình với nhau, như vậy thì ta sẽ không còn đường lui nào nữa.
Sau này, người và tiền của ta đều sẽ được sử dụng cho con trai của nàng.
“Không! Ta tới thư phòng vì muốn tìm tỷ phu để lấy lá thư thay người khác.” Ta vươn tay về phía Từ Hàm Chi, “Tỷ phu, xin hãy đưa thư trả lời từ huyện chủ Hồ Dương cho ta.”
Từ Hàm Chi vẫn luôn im lặng nãy giờ chợt kinh ngạc nhìn sang, hắn ta không ngờ tới chuyện này, đáy mắt chứa đầy vẻ bối rối.
“Cái gì?” Hắn ta nói.
“Tỷ phu không biết ư? Nhưng huyện chủ Hồ Dương nói hôm nay ngươi phải đưa bát tự cho nàng ấy để mời cao tăng tác hợp nhân duyên. Nếu không một khi cao tăng rời kinh thì không biết sau này phải đợi đến lúc nào nữa.”
Từ Hàm Chi cau mày, chắc chắn hắn ta đang thắc mắc tại sao ta biết chuyện của hắn ta và huyện chủ Hồ Dương.
Bởi vì hắn ta giấu rất kỹ, kiếp trước mãi cho đến lúc bọn họ cắt đứt với nhau thì người đời cũng không biết chuyện giữa hắn ta và huyện chủ Hồ Dương.
“Ngũ muội, ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy hả?” Sắc mặt của Khương Trí khó coi hơn cả vừa rồi.
“Khương Trí tỷ tỷ không biết sao ạ? Chuyện của tỷ phu và huyện chủ Hồ Dương ấy.” Ta ấn bả vai của Khương Trí: “Tỷ tỷ à, tỷ tỷ chỉ cần quan tâm đến sức khỏe của mình là được rồi.”
“Tỷ hoàn toàn không cần phải quan tâm chuyện tỷ phu sẽ đi thêm bước nữa sau khi tỷ mất đâu, tỷ phu đã chọn xong từ lâu rồi.”
Song, ta chắp tay chào hai người: “Chúc mừng tỷ tỷ và tỷ phu nha.”
Trong phòng, không biết là ai hít vào một hơi khí lạnh.
Gương mặt của Khương Trí trắng bệch như được quét một lớp sơn màu trắng, nàng nhìn tỷ phu rồi gằn từng chữ một: “Thiếp thân còn chưa chết, vậy mà Hầu gia đã nóng lòng tìm người đến vậy ư?”
“Khương thị!” Từ Hàm Chi bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Nàng đừng có mà nói hươu nói vượn.”
Từ Hàm Chi sợ Khương Trí khóc lóc om sòm nên đã chủ động tránh ra ngoài trước.
Khương Trí ôm ngực, nàng cố gắng nhịn cơn tức xuống, không cho mình nổi nóng ở đây.
Buổi tiệc sinh nhật của nàng tan rã không vui. Mãi cho đến khi ta rời đi, mọi người chỉ bàn tán về chuyện của Từ Hàm Chi và huyện chủ Hồ Dương, không ai nhắc tới thứ nữ tầm thường như ta.
Lúc ta thu dọn đồ đạc trở về nhà, chính viện Hầu phủ đã náo loạn.
Khương Trí là người ương ngạnh và đạo đức giả nhất, nàng có thể hiền lành, rộng lượng đến mức tìm tục huyền cho Từ Hàm Chi, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép Từ Hàm Chi tự mình đi tìm.
Huống chi, huyện chủ Hồ Dương là ai, một khi nàng ta vào cửa thì con trai của Khương Trí làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp?
Lúc này Khương Trí giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa vội vừa đau.
03
Ta rời khỏi Hầu phủ và gặp được Từ Diệu ở đầu hẻm, hắn đang cầm kiếm gỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn và non nớt có vẻ tức giận.
Thấy ta, hắn liếc ta một cái: “Tránh ra!”
Hắn vung vẩy kiếm gỗ, ý bảo nếu ta không tránh ra thì hắn sẽ ra tay đánh ta.
Tính tình của hắn luôn nóng nảy, cố chấp và ngang ngược như vậy.
Kiếp trước, ta đã làm rất nhiều chuyện vì muốn khiến hắn trở nên hiền lành hơn. Bởi vì ta cảm thấy nếu muốn làm người nối nghiệp thủ thành, có tính cách khéo léo và bộc lộ tài năng sẽ giúp hắn thuận buồm xuôi gió hơn, phát triển lâu dài và ổn định.
Mười năm, hắn học được những gì ta dạy cho hắn, hơn nữa còn học rất tốt, dù sao hắn cũng đã áp dụng với ta rất giỏi.
Ta khom lưng nhìn hắn rồi nhướng mày nói:
“Diệu ca nhi, phụ thân và mẫu thân của ngươi đang đánh nhau đấy.”
Từ Diệu nhíu mày nhìn ta.
“Ngươi sắp có mẫu thân mới rồi, ngươi biết đó là ai không? Là huyện chủ Hồ Dương đấy nhé.” Ta ra vẻ hâm mộ nói tiếp: “Huyện chủ Hồ Dương cao quý lắm đó nha, ta cũng muốn có một mẫu thân cao quý như vậy, ngươi may mắn ghê.”
Từ Diệu giật mình nhìn ta, hắn tức giận nói: “Ta có mẫu thân đàng hoàng, ngươi nói bậy bạ cái gì đó, tránh ra đi.”
Nói xong, hắn chạy về nhà.
Ta lau tay rồi chống nạnh, ngửa đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng trước cửa phủ Tuyên Bình Hầu, cánh cửa rất quen thuộc, mọi chuyện của kiếp trước giống như là một giấc mơ.
Có thể bắt đầu lại thật tốt.
Ta quay người đi, bỗng nhiên ta nhìn thấy có một nam một nữ đang đứng đối diện cửa phủ. Nữ tử rất xinh đẹp, ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nam tử mảnh khảnh cao quý, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Hai người họ cũng đang nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ta không biết bọn họ đứng ở bên kia từ lúc nào, có nghe thấy những lời ta nói với Từ Diệu hay không.
Ta vội vàng cúi người hành lễ rồi leo lên xe ngựa.
Trong lòng ta vô cùng lo lắng, bởi vì nữ tử kia chính là huyện chủ Hồ Dương mà ta vừa nhắc tới. Nàng ta thủ tiết* nhiều năm nên cách làm việc tương đối tùy ý, tuy nhiên đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng ta.
* Thủ tiết: người đã có chồng, chồng mất rồi vẫn ở một mình và không lấy ai nữa.
Hẳn là huyện chủ Hồ Dương không nghe thấy ta nói chuyện về nàng ta đâu nhỉ?
Tuy nhiên ta không bịa đặt, chuyện của nàng ta và Từ Hàm Chi là thật.