Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ - Chương 1
1.
Hôm nay tôi kết hôn, tôi đã đặt hoa ở thành phố biển nổi tiếng nhất. Hoa cưới đều được vận chuyển từ nước ngoài với chi phí rất lớn.
Váy cưới cũng vậy, vô cùng hoa lệ.
Nhưng tôi lại không vui nổi, cho đến khi mẹ tôi đi vào, đưa cho tôi một ly trà sữa.
“Con gái yêu, dù lấy chồng cũng phải uống cốc trà sữa đầu tiên vào mùa thu này.”
Tôi nhìn mẹ tôi, bà chưa bao giờ đối xử với tôi dịu dàng như vậy.
Tôi nhận lấy chậm rãi uống, kết quả vừa trang điểm xong tôi lại cảm giác bụng mình đau quặn.
Tôi ôm bụng và nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy bụng đau quá, tôi muốn đi vệ sinh, mọi người chờ một chút.”
Nói xong, tôi chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng vừa đi, mẹ tôi đã cúi đầu nở nụ cười. Chắc hẳn mẹ tôi và em gái tôi sẽ tận dụng cơ hội này.
Ngồi xổm trong nhà vệ sinh thật lâu, ôm bụng đi ra lại bị ép đi vào.
Ngồi suốt một giờ, lúc đi ra phát hiện trong khách sạn đã không còn một bóng người.
Cũng may, mẹ tôi còn đang hướng dẫn người khác thu dọn đồ đạc mang về nhà, trong đó bao gồm cả túi xách của tôi.
Tôi đi lên giật lấy cái túi, sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi nói: “Mẹ, người đâu hết rồi?”
Mẹ tôi còn oán giận tôi nói: “Con nói xem sao con đi toilet lâu như vậy, nhà trai cũng không chờ được nữa. Cho nên, mẹ nhờ em gái con gả đi thay con rồi.”
Bà nói đơn giản giống như đang ăn cơm uống nước vậy.
“Mẹ, sao hai người có thể làm như vậy, hơn nữa em gái và con mặc dù là song sinh, nhưng cũng không giống nhau hoàn toàn, con cảm thấy Dương Tùng hẳn là có thể nhìn ra được. Không được, để Dương gia không tìm nhà chúng ta gây phiền toái, con nhất định phải đi đổi lại.”
Tôi trông rất lo lắng, định bước ra ngoài. Nhưng cơ thể tôi quá yếu, phải vịn vào ghế mới đứng vững được.
2.
Mẹ tôi thấy bốn phía không có ai, sau đó nói: “Không cần, em gái con đã đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ thành hình dáng của con, người khác sẽ không nhận ra. Chỉ cần con không xuất hiện nữa, tới thành phố khác phát triển. Còn nữa, chứng minh thư của con, còn có giấy tờ khác mẹ đều đưa cho em gái con rồi.”
Tôi trực tiếp ngã khuỵa xuống, che lại nụ cười trên khóe miệng, khóc lớn: “Từ nhỏ mẹ đã thiên vị em gái, con khó khắn mới tìm được một người đàn ông yêu con, kết quả mẹ lại dùng biện pháp ác độc này để con rút lui. Mẹ đã bỏ gì trong ly trà sữa đó phải không?”
“Vậy thì sao? Em gái con sức khỏe không tốt, nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền, nếu nó không cưới một người đàn ông giàu có thì làm sao có thể sống tốt được. Được rồi, đừng nói nữa, con lập tức rời đi cho mẹ, về sau dùng tên em gái con mà sống.”
“Mẹ, đó là chồng con, con làm sao có thể tặng cho em gái, con sẽ đi…”
Mẹ tôi lập tức kéo tôi lại, tát tôi một bạt tai, lớn tiếng nói: “Nếu con dám đi, mẹ sẽ b óp cổ con cho đến chet. Lẽ ra con không nên sống, rõ ràng cùng sinh ra nhưng lại hấp thu dinh dưỡng của em gái con khiến thân thể nó không tốt, sao con không chet đi, thà chet đi còn hơn.”
Tôi bị bà ấy làm cho ức chế đến mức không đứng dậy được, đành lớn tiếng nói: “Được rồi, mẹ giet con đi, sau đó chúng ta cùng chet.”
Mẹ tôi đứng lên, sau đó nói: “Vậy rốt cuộc con muốn làm gì?”
3.
“Nếu muốn con rời đi, vậy thì cho con ít tiền. Một trăm vạn, nếu không con sẽ không dùng thân phận em gái mà rời đi.”
“Được, trong thẻ đã chuẩn bị xong một trăm vạn, cầm lấy thứ này rồi cút đi.”
Tôi nhận lấy tấm thẻ kia, thì ra bà ấy đã sớm chuẩn bị xong.
“Lấy tiền và rời khỏi đây, càng xa càng tốt.”
Mẹ tôi tuyệt nhiên không hề lưu luyến, nhưng tôi lại nói: “Đã như vậy, mẹ có thể viết giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ với con, để con làm bằng chứng hay không.”
“Tốt, nói rất hay, tôi cũng đang có ý định này.”
Mẹ tôi hình như sợ tôi lại gây rắc rối nên quyết cắt đứt mọi quan hệ với tôi.
Vì vậy, chúng tôi đã đi và viết một hợp đồng chấm dứt tất cả các mối quan hệ. Tôi đưa túi xách của mình cho mẹ, sau đó cầm tiền xoay người rời đi.
Mặc dù hợp đồng này có thể không có hiệu lực pháp lý, nhưng tôi sẽ không cần chịu trách nhiệm về nghĩa vụ chu cấp dưỡng dục mẹ tôi nữa.
Đồng thời, tất cả tài sản sau này của tôi sẽ không liên quan gì đến bà ấy, cái này chẳng khác nào tôi hoàn toàn không có bất kỳ dây dưa nào với người trong nhà, như vậy là đủ rồi.
Trước tiên đi mua điện thoại di động mới cùng đồ dùng cá nhân, sau đó suốt đêm ngồi máy bay chạy trốn tới thành phố khác, cách nơi này càng xa càng tốt.
Đợi đến khi ngồi lên máy bay, tôi mới lộ ra nụ cười, thậm chí còn chạy vào trong phòng vệ sinh cười không ngừng.
Tôi đã được giải thoát, rốt cuộc có thể tự do tự tại rồi.
Mang tâm tình tốt đẹp, tôi mua nhà ở một thành phố nhỏ, tìm một công việc.
Cuộc sống thật sự rất tốt đẹp, tôi thậm chí quyết định yêu đương kết hôn, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Thật không ngờ lại xui xẻo như vậy, lúc cưỡi con lừa nhỏ về nhà thì bị ngã phải nhập viện.
Tình cờ gặp được người chồng suýt chút nữa đã kết hôn cùng tôi, anh ta lôi kéo em gái của tôi đến bệnh viện này.
Tôi lập tức quay lưng lại, sau đó vội vàng tìm một cái khẩu trang và đeo kính vào.
Lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, nhìn hai người này đến khu VIP của bệnh viện.
Mặc dù chỉ là một thành phố nhỏ nhưng chi phí cho khu VIP này là hơn 1000 tệ mỗi ngày.
4.
Thực sự có quá ít người có đủ khả năng chi trả nên tôi gần như đã đoán được người này là ai.
Ánh trăng sáng của Dương Tùng, bạch nguyệt quang Liên Nhi kia.
Cô ta yếu ớt nằm trên giường, ôm Dương Tùng khóc lớn: “Anh Dương Tùng, em không biết tại sao đột nhiên có người từ phía sau tới, đụng vào em. Không ngờ lại chảy máu và làm liên luỵ đến anh.”
Tôi rùng mình đứng ngoài cửa. Bạch nguyệt quang này vẫn ghê tởm như trước.
Người ghê tởm hơn đương nhiên là Dương Tùng, hắn ôm chặt Liên Nhi, sờ đầu cô ta nói: “Không sao, không phiền. Bây giờ anh sẽ để cô ta truyền máu cho em, em sẽ không sao đâu.”
Em gái tôi lúc này đang đứng ở phía sau bọn họ, tức giận đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt lại không dám nói một tiếng.
Chỉ có thể yếu ớt nói: “Ông xã, thân thể em cũng không tốt, tuần trước cô ấy bị thương chảy máu mũi, em đã truyền máu một lần. Lần này lại bị rút máu, thân thể em chỉ sợ chịu không nổi.”
5.
Dương Tùng lập tức quay đầu lại tát vào mặt nó, quát: “Lúc trước kết hôn với cô, mỗi ngày cung phụng cho người mẹ tham lam vô đáy của cô ăn uống vui chơi cần bao nhiêu tiền biết không? Một tháng 500 vạn. Bản thân cô một tháng cũng phải hơn 500 vạn nữa, nếu như các người không muốn có nhiều tiền như vậy thì có thể không cần truyền máu cho Liên Nhi của tôi nữa.”
Sắc mặt em gái tôi càng không tốt, che mặt lại nói: “Chẳng lẽ anh chưa từng yêu em sao, anh cưới em chính là vì làm ngân hàng máu cho cô ấy à?”
Dương Tùng cười chế nhạo nói: “Lúc trước trước khi kết hôn đã nói rồi, tôi chẳng qua chỉ cho cô một cái danh phận mà thôi. Công dụng của cô chính là làm ngân hàng máu cho Liên Nhi, cô mất trí nhớ rồi à?”
“Không, không thể nào. Rõ ràng là anh đối xử với em rất tốt.”
Em gái tôi ôm tim, trông thật đáng thương. Đáng tiếc, nó lại đang đối mặt với một người đàn ông hoàn toàn không yêu mình.
Nhìn thấy Dương Tùng sai người kéo mình đi lấy máu, nó không cam lòng, nhục nhã, hét to: “Không đúng, tại sao lại như vậy.”
Tôi âm thầm rút lui, cười điên cuồng trong lòng vì hả hê, thật khó để tôi tìm được người giỏi nhất như Dương Tùng trong đám đông.
Tôi hy vọng em gái tôi, người từ nhỏ thân thể vốn đã không tốt, có thể tồn tại lâu hơn một chút.
6.
Tôi từ nhỏ chính là “con nhà người ta” trong mắt mọi người, tôi thông minh chăm học, luôn đứng nhất lớp.
Nhưng tôi phát hiện, bất kể làm cái gì mẹ tôi đều vĩnh viễn thiên vị em gái của tôi.
Đơn giản vì bố tôi qua đời do tai nạn xe cộ, trong lúc đi mua thuốc khi tôi bị sốt.
Từ đó về sau, mẹ và em gái tôi coi tôi như kẻ thù.
Trong ngôi nhà đó, họ luôn không ngừng tính kế tôi, thậm chí còn muốn bán tôi, một học sinh ngoan, cho một ông già để làm vợ.
Chỉ vì đối phương muốn tìm một người phụ nữ có chỉ số IQ tốt sinh cho mình một đứa con, mà người bạn trai đầu tiên của tôi cũng bị em gái tôi cướp mất.
Tôi hận!
Tại sao lại không hận chứ?
Rõ ràng, lúc bố tôi mua thuốc vốn có thể về sớm, là em gái nói muốn ăn bánh ngọt yêu thích ông mới đi chỗ khác mua.
Kết quả xảy ra tai nạn xe cộ trước cửa tiệm bánh ngọt kia, lúc ấy em gái chỉ vào tôi khóc lớn, nói tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi.
Sau đó tôi đã biết được một đạo lý, người làm ầm ĩ sẽ luôn là người có lý.
Nhưng khi tôi muốn thay đổi đã không còn kịp, bởi vì mẹ tôi từ lúc đó đã hận tôi.
Một khi đã như vậy, tôi đây cũng không thèm để ý cái thân tình này làm gì.
Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau khi tôi tốt nghiệp đại học, họ lại muốn bán tôi để biểu diễn trong một chương trình Crazy Horse bí mật nào đó.
Ngày đó, tôi đã nói mình có một người bạn trai giàu có, cũng tìm được Dương Tùng.
Sau khi hắn biết tôi có nhóm máu gấu trúc có thể làm ngân hàng máu di động cho bạch nguyệt quang của hắn, liền quăng cho tôi một khoản tiền, tùy ý gọi đến.
Nhưng tôi đã nói rằng tôi không quan tâm đến tiền bạc mà tôi đặc biệt quan tâm đến hắn.
Từ đó, tôi trở thành con chó liếm của hắn.
Liếm một năm, tôi mới đưa hắn về nhà, nhìn thấy ánh mắt tham lam của mẹ và em gái, tôi mỉm cười.
7.
Bây giờ họ đã mắc bẫy, em gái tôi sẽ không bao giờ dám tiết lộ danh tính thật của mình vì tiền.
Trừ khi nó thực sự không thể chịu đựng được nữa. Dường như tôi phải tiếp tục sống cuộc sống của một người vô hình.
Tôi đang định rời đi nhưng không hề biết rằng em gái tôi đã ngất đi sau khi lấy máu.
Trong bệnh viện hỗn loạn, tôi kéo khăn quàng cổ lên nhìn vào Dương Tùng, người đang bị các bác sĩ và y tá chỉ trỏ, mắng mỏ.
“Anh thực sự đã nhờ một phụ nữ mang thai truyền máu cho người khác? Vừa rồi cô ấy gặp phải nguy hiểm, nếu y tá không phát hiện kịp thời thì vợ anh đã chết rồi. Là một người chồng, anh không thể truyền máu từ máu của bệnh viện sao? Anh không thể bỏ ra số tiền đó à?”
Ha, có vẻ như mọi người đều biết rõ.
Cũng không nhất định phải tìm một người tùy tiện nhổ lông cừu, trên đời này còn có máu của bệnh viện.
Cho dù máu gấu trúc ít, nhưng cũng không phải không có.
Nhưng Dương Tùng là một tên kỳ quặc, nếu không tôi cũng không cách nào lợi dụng hắn.
Bởi vì hắn từng tự tin nói trước mặt mọi người trong bệnh viện: “Tôi đương nhiên có tiền, nhưng máu trong bệnh viện không sạch sẽ, chỉ có máu của vợ tôi mới sạch sẽ, mới có tư cách truyền máu cho Liên Nhi. Máu của người khác lỡ đâu có bệnh truyền nhiễm, vậy Liên Nhi có chuyện gì các người có thể chịu trách nhiệm sao?”
Suy nghĩ này của hắn làm cho các bác sĩ và y tá không nói nên lời, ngay cả người già không có kiến thức y học gì cũng chỉ trỏ hắn.