Xiềng Xích - Chương 2
06
Sáu rưỡi tối, tôi rời khỏi quán trà của anh ta.
Rồi rẽ hướng đến nơi khác, mua chút trà.
Tám giờ, tôi mang đến cho mẹ.
Nghe bà càm ràm nửa tiếng đồng hồ.
Không gì khác ngoài việc giục cưới.
Bà cảnh cáo tôi, nếu năm nay Chu Kỳ Xuyên vẫn không chịu cưới tôi, thì bảo tôi chia tay anh ta.
Tôi và Chu Kỳ Xuyên yêu nhau bảy năm.
Lời này đã nghe bốn năm rồi.
Lúc đầu rất bực bội, sau đó rất tức giận, rồi còn cãi nhau với bà.
Nhưng không biết từ lúc nào, tôi đã trở nên chai lì.
Cho đến bây giờ thì tâm đã lặng như nước.
Vì vậy tôi ngắt lời bà.
“Chia tay rồi.”
“Cái gì?”
“Con và Chu Kỳ Xuyên, chia tay rồi!”
Mẹ tôi vốn dĩ om sòm, bỗng dưng im bặt.
Sững sờ nhìn tôi.
Chốc lát sau liền chạy vào bếp.
Tôi vội vàng kéo bà lại: “Mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ sẽ xử lý nó! Có phải nó nghĩ nhà chúng ta không có ai? Quen nhau bảy năm rồi nói chia tay, nó đây là đang chà đạp người khác sao?”
Bà càng lúc càng lớn tiếng mắng Chu Kỳ Xuyên.
Cuối cùng thì bật khóc.
“Con phải làm sao? Đào Chi, sau này con phải làm sao?”
Con phải làm sao?
“Con sẽ làm việc thật tốt, sống thật tốt, con chỉ là chia tay thôi, chứ có phải ngày mai sẽ chết đâu. Mẹ ơi, con không sao đâu mà!”
Tuy có chút áp lực, có chút buồn bã.
Nhưng đó đều không phải chuyện gì to tát.
Cho dù là chuyện to tát thì nó rồi cũng sẽ qua thôi.
Huống chi chỉ là những chuyện nhỏ nhặt này.
Ở bên mẹ bày vẽ một hồi, gần mười giờ tôi mới về đến nhà.
Khoảng thời gian này, Chu Kỳ Xuyên gọi cho tôi hai cuộc.
Một cuộc lúc bảy giờ hai mươi.
Một cuộc lúc tám giờ.
Tôi đều không nghe, trực tiếp cúp máy.
Anh ta cũng không gọi lại nữa.
Tôi có thể tưởng tượng ra sự thiếu kiên nhẫn và tức giận của anh ta.
Dùng lời của anh ta mà nói: “Đào Chi, không phải chỉ có em mới có tính khí, anh cũng sẽ không vui. Không có lý nào lần nào cũng là anh dỗ dành em!”
Nhưng trên thực tế, anh ta thật sự đã dỗ dành tôi mấy lần rồi?
Chu Kỳ Xuyên không được coi là bạn trai hoàn hảo.
Nhưng anh ta lại là một người thầy khá tốt.
Anh ta dạy tôi độc lập, bình tĩnh, lý trí, tự mình tiêu hóa cảm xúc của mình.
Đến nỗi bây giờ, thật sự chia tay rồi, tôi thế mà chẳng hề mất ngủ.
07
Một tuần sau.
Đây là ngày thứ bảy kể từ khi tôi và Chu Kỳ Xuyên nói lời chia tay.
Anh ta xuất hiện ở dưới lầu công ty tôi.
Tôi sững sờ vài giây, không nghĩ tới là anh ta.
Anh ta ngồi trong xe hạ cửa kính xe xuống, nói: “Kim Nhai mới khai trương một quán lẩu, anh đưa em đi ăn.”
Tôi bỗng nhiên thấy có chút buồn cười.
Hóa ra anh ta chẳng hề xem lời chia tay tôi nói là thật.
Anh ta chỉ coi chúng tôi như trước đây, cãi nhau rồi chiến tranh lạnh.
Chỉ cần anh ta đưa bậc thang rồi tôi bước xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Không cần giải thích, không cần giải quyết, sau này không được nhắc lại nữa.
Nhưng mà…
“Chu Kỳ Xuyên, việc chia tay là tôi nghiêm túc!”
Nói xong tôi đi về phía bãi đậu xe.
Rất nhanh, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chu Kỳ Xuyên nắm lấy tay tôi.
“Em còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ?”
Trong lòng có chút bực bội, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh nói chuyện với anh ta.
“Chu Kỳ Xuyên, tôi không làm ầm ĩ, không làm loạn. Với tôi mà nói, chúng ta đã chia tay một tuần rồi.”
“Anh không đồng ý.”
“Chỉ là chia tay thôi, không cần anh đồng ý!”
Anh ta mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chỉ vì Lý Duy Nhất, chỉ vì bản hợp đồng bao nuôi đó? Anh đã giải thích với em rồi…”
“Không cần! Anh không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy, tôi cũng không muốn nghe. Chia tay chính là chia tay. Chu Kỳ Xuyên, giữa ban ngày ban mặt, đừng làm loạn với tôi!”
Nói rồi tôi lái xe rời đi.
Anh ta bám theo suốt dọc đường.
“Em rốt cuộc muốn thế nào?
“Chúng ta nói chuyện!”
08
Hừ!
Khá mỉa mai.
Bảy năm yêu nhau, vô số lần tôi muốn nói chuyện với anh ta thế nhưng anh ta chưa bao giờ bằng lòng.
Vậy mà khi tôi không muốn nói nữa, anh ta lại nhất quyết không buông tha.
Chu Kỳ Xuyên nói: “Là vì bản hợp đồng bao nuôi đó sao?”
Tôi cúi đầu, nắm lấy cốc nước, không nói gì.
“Anh cứ tưởng em có thể hiểu.” Anh ta tiếp tục nói, “Đó chỉ là trò Lý Duy Nhất nghịch ngợm. Chẳng lẽ anh thật sự vì đã ký bản hợp đồng đó mà sẽ xảy ra chuyện gì với cô ta? Em cũng nghe thấy rồi, anh không ký thì cô ta sẽ đi tìm người khác. Cô ta mà nổi cơn điên lên, cái gì cũng dám làm. Cô ta mới mười chín tuổi, anh không thể trơ mắt nhìn cô ta làm chuyện sai trái mà không ngăn cản.”
Mười chín!
Tôi có chút sững sờ.
Lúc tôi và Chu Kỳ Xuyên ở bên nhau, cũng là mười chín.
Bảy năm trôi qua, anh ta lại thích một cô gái mười chín tuổi.
“Anh còn nhớ chuyện của lão Tạ trước đây không?”
Anh ta có chút mơ hồ: “Lão Tạ?”
“Lão Tạ gặp lại mối tình đầu, anh ta ngày nào cũng dẫn cô ta theo, ăn cơm uống rượu giao thiệp, đều dẫn theo. Có lần chúng ta gặp phải, anh còn dặn dò tôi, bảo tôi đừng nói với vợ anh ta. Tôi căn bản không quen vợ anh ta, càng không thể nói hay không nói. Chỉ là tôi rất nghi ngờ, lão Tạ không phải nói đó là bạn của anh ta sao?
“Anh còn nhớ, anh đã trả lời thế nào không?”
Chu Kỳ Xuyên sững người.
Tôi giúp anh ta trả lời: “Anh ta nói: ‘Bạn gì chứ? Không nói rõ ra thôi, người ngoài ai mà chẳng hiểu? Người nào có người yêu rồi, mà lại ngày nào cũng dẫn theo người phụ nữ khác bên cạnh?’”
“Anh xem, Chu Kỳ Xuyên, thực ra anh cái gì cũng biết. Anh dung túng Lý Duy Nhất vây quanh anh, ký với cô ta cái gọi là hợp đồng bao nuôi, quá mức quan tâm đến chuyện của cô ta, những điều này có ý nghĩa gì, chúng ta đều trong lòng biết rõ, người sáng suốt thì đừng nói chuyện hồ đồ nữa!”
Chu Kỳ Xuyên cụp mắt xuống.
Tôi thấy anh ta nửa ngày không nói gì thì hạ lệnh đuổi khách.
“Không có chuyện gì thì anh đi đi, tôi…”
“Nhưng, anh thật sự chưa từng làm gì với cô ta.”
Trong lòng tôi có chút nghẹn ứ.
“Cần phải làm gì? Cần phải có gì? Nắm tay, ôm ấp, hôn, lên giường? Phải đợi đến khi anh phát triển đến bước này, tôi mới có thể nói chia tay? Hay là đến bước này rồi, anh còn muốn tiếp tục nói, anh chỉ là phạm phải một sai lầm?”
“Chu Kỳ Xuyên, anh có phải là không muốn để người ngoài nghĩ rằng anh sai?”
Tôi bừng tỉnh gật đầu.
“Vậy được, anh không sai, anh chẳng làm sai chuyện gì cả. Tôi chỉ đơn thuần muốn chia tay, được không?”
09
Chu Kỳ Xuyên đập cửa rời đi.
Sắc mặt anh ta khó coi, vội vàng bỏ chạy.
Tôi ngồi trong phòng khách rất lâu.
Tôi nghĩ, may mà tôi và Chu Kỳ Xuyên chưa kết hôn, nếu không thì thật sự là tổn thương nghiêm trọng rồi!
10
Tôi và Chu Kỳ Xuyên yêu nhau bảy năm, lại bị kẹt ở bước kết hôn.
Tại sao không kết hôn?
Rõ ràng tình cảm ổn định, cũng không có ý định chia tay.
Kết hôn chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Đây là vấn đề rất nhiều người đã hỏi chúng tôi.
Câu trả lời của Chu Kỳ Xuyên là: “Còn sớm, không vội!”
Anh ta không vội, tôi lại từng vội vàng trong một khoảng thời gian.
Tôi cũng không hiểu.
Tại sao?
Tại sao anh ta cứ không chịu kết hôn?
Khoảng thời gian đó, quan hệ của chúng tôi rất căng thẳng.
Căng thẳng đến mức chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến chúng tôi cãi nhau một trận lớn.
Chúng tôi cãi vã rồi chiến tranh lạnh.
Nhưng vẫn luôn né tránh chủ đề kết hôn.
Đó là một nút thắt chết.
Chạm vào có thể sẽ phải chia tay.
Sau đó, anh ta đã nói một câu.
“Anh với em lại không phải vợ chồng, tại sao mua xe còn nhất định phải dẫn em theo?”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai.
Lúc đó tôi như bị người ta tát một cái.
Vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Chia tay đi!”
Tôi xoay người bỏ đi, chuyển ra khỏi căn hộ của anh ta.
Về sau, cho dù chúng tôi đã làm lành, tôi cũng không dọn về đó nữa.
Lần chia tay đó khiến tôi rất đau lòng, nhưng đồng thời lại âm thầm có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng dù sao cũng là tình cảm bảy năm.
Anh ta đưa bậc thang, tôi vẫn bước xuống.
Mọi chuyện bị chúng tôi lướt qua một cách nhẹ nhàng.
Tất cả dường như như lúc ban đầu.
Chỉ là, ý nghĩ kết hôn với Chu Kỳ Xuyên, bỗng dưng phai nhạt.
Chu Kỳ Xuyên tại sao không muốn kết hôn?
Tôi từng nghi ngờ, cũng từng chất vấn.
Tôi nghĩ ngợi lung tung, cũng âm thầm điều tra.
Nhưng thực ra đến bây giờ, cho dù lý do là gì cũng chẳng sao cả.
Nhưng có người cứ nhất định muốn nói cho tôi biết.
Mà sự thật cô ta nói cho tôi biết, lại còn khiến tôi xấu hổ hơn tất cả những gì tôi tưởng tượng!