Xé Nát Trà Xanh - Chương 3
7
Tống Phương Lê không tin nổi nhìn bà mẫu ta, lộ vẻ đau lòng và tủi thân.
Bà mẫu mặt không đổi sắc: “Ta sẽ viết thư, để người đưa ngươi về Thiệu Hưng đích thân giao tận tay cho phụ mẫu ngươi.”
Tống Phương Lê khóc lóc bỏ chạy.
Bà mẫu đối mặt với ta, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nguyên Nguyên, dọa con rồi phải không?”
Ta lắc đầu nhẹ.
Bà nói: “Những chuyện nha đầu này làm với con, tối qua Uẩn Chi đều đã nói với ta và cha nó, khiến con phải chịu ấm ức rồi.”
Nói xong, bà bảo nha hoàn lấy một hộp gấm từ phòng trong ra.
Bà nói: “Đây là đồ hồi môn năm xưa của ta, hôm nay tặng cho con.”
Ta vội vàng từ chối: “Mẫu thân, không được đâu.”
Nhưng bà nói: “Bề trên tặng, không thể từ chối. Con là con dâu do ta đích thân chọn, con và Uẩn Chi có thể mãi mãi hòa thuận vui vẻ, trong lòng ta sẽ vui mừng.”
Trong lòng ta cũng rất vui mừng.
Chàng luôn hướng về ta, công bà cũng đối xử tốt với ta, ta rất thích nghi với gia đình này.
Trở về tiểu viện của ta và Triệu Uẩn Chi, ta mở hộp gấm kiểm tra những thứ bên trong.
Trên tấm nhung là một bộ trang sức bằng ngọc bích, lót bên dưới trang sức là giấy tờ nhà đất của một cửa hàng trong thành.
Ta đưa cho Triệu Uẩn Chi xem.
Chàng không quan tâm lắm, nói: “Đã là của mẹ tặng cho nàng thì nàng cứ yên tâm mà nhận lấy.”
Nhận được món quà hậu hĩnh như vậy, ta bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng lại gì.
Ta bảo Triệu Uẩn Chi đi cùng ta mua quà cho công bà.
Chúng ta vừa đến trước cửa phủ thì thấy Tống Phương Lê đang nước mắt lưng tròng nói chuyện với quản gia.
Nàng nhìn thấy chúng ta, lập tức lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn chúng ta một cách dữ tợn.
Triệu Uẩn Chi lạnh lùng nói: “Đừng trừng nữa, cẩn thận trừng mắt ra ngoài, dọa sợ phu nhân của ta.”
Tống Phương Lê tức đến run người, quay người lên xe ngựa.
Người đưa nàng đi cúi chào chúng ta, thúc ngựa rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi.
8
Khi ta và Triệu Uẩn Chi đi dạo Trân Bảo Các thì gặp Từ Văn Kiệt và kỹ nữ nổi tiếng ở Tần Hoài là Tạ Tiểu Ngọc.
Từ Văn Kiệt tiến lên nói: “Triệu huynh, tẩu phu nhân, không hẹn mà gặp, đệ xin làm chủ, đền tội với hai vị về chuyện trên thuyền du ngoạn.”
Triệu Uẩn Chi không trả lời, ta bóp tay chàng, chàng mới gật đầu.
Chúng ta đến tửu lâu nổi tiếng nhất Kim Lăng.
Từ Văn Kiệt và Triệu Uẩn Chi nói chuyện thẳng thắn, dường như đã xóa bỏ hiểu lầm trước đó.
Tạ Tiểu Ngọc lấy trà thay rượu kính ta, trò chuyện với ta.
Quả nhiên nàng là kỹ nữ nổi tiếng ở Tần Hoài, tư duy nhanh nhạy, tiến thoái có độ, đúng là một người tuyệt vời.
Hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc mời ta uống trà.
Vì thân phận của nàng, ta định từ chối.
Nhưng người đưa thiệp của nàng đến còn mang theo một món quà.
Một quả lê.
Ta lập tức nghĩ đến Tống Phương Lê.
Ngay đêm qua, người đưa Tống Phương Lê về Thiệu Hưng đã quay lại nhận tội, họ đã làm mất người.
Ta và Triệu Uẩn Chi bàn bạc, quyết định cùng nhau hành động.
Ta đi gặp Tạ Tiểu Ngọc, Triệu Uẩn Chi đợi ở phòng bên cạnh, sẵn sàng ứng cứu ta.
Tạ Tiểu Ngọc dường như muốn nói thẳng với ta: “Phương Lê cô nương mới đến Kim Lăng, đã khiến nhiều công tử say đắm, chỉ có thiếu gia nhà họ Triệu là không coi trọng nàng, người trong thành Kim Lăng đều nói thiếu phu nhân biết cách thuần phục phu quân.”
Ta cũng không phải dạng vừa, nhướng mày, nhẹ nhàng đáp trả: “Tạ cô nương muốn ta chỉ bảo cách thuần phục phu quân sao?”
Nàng là kỹ nữ lầu xanh, ta là nữ tử lương thiện.
Ý tứ trong lời nói của ta quá lớn.
Tạ Tiểu Ngọc ngẩn người, sau đó tìm cách chữa cháy: “Phu nhân thứ tội, ý của Tiểu Ngọc là khen ngợi phu nhân.”
“Tạ cô nương có gì cứ nói thẳng.”
“Ta cũng không giấu phu nhân nữa, Từ thiếu gia từng có ý định chuộc thân cho ta. Nhưng gần đây, khi ta nhắc đến chuyện này, chàng đều tìm cách thoái thác. Hôm qua, ta nghe những vị khách khác nói, Từ công tử đã giấu mỹ nhân trong nhà.”
Ta hiểu rồi.
Ý của nàng là: “Mỹ nhân” đó chính là Tống Phương Lê.
Nàng muốn ta ra tay, giải quyết Tống Phương Lê.
Ta dùng nắp chén phủi sạch bọt trà, nâng chén trà lên, từ tốn nhấp một ngụm, sau đó mới nói: “Đây là chuyện của Từ công tử, Tạ cô nương nói với ta, ta cũng không giúp được gì.”
Tống Phương Lê cần phải dạy dỗ nhưng dù sao nàng cũng là họ hàng với Triệu gia, còn Tạ Tiểu Ngọc chỉ là người ngoài không liên quan.
Tạ Tiểu Ngọc lại nói: “Phu nhân không biết, vị cô nương mà Từ thiếu gia giấu đi đã âm thầm nói, đợi nàng gả vào Từ gia, sẽ khiến phu nhân và Triệu thiếu gia không thể ngẩng đầu lên được.”
Nghe vậy, lòng ta không khỏi chìm xuống.
Tạ Tiểu Ngọc cười nhẹ: “Ta cũng chỉ nghe người ta nói, không đáng tin.”
Nàng đã nói ra được thì chính là thật.
Huống hồ, Tống Phương Lê nói ra được lời như vậy, cũng làm được ra chuyện như vậy.
Ta từ tốn nói: “Tạ cô nương nói đúng, chuyện nghe người ta nói, không thể tin được.”
Tạ Tiểu Ngọc ngẩn người, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nàng dùng giọng cầu xin nói: “Phu nhân, Tiểu Ngọc tuổi ngày một lớn, nếu còn ở lầu xanh, cả đời này coi như xong.”
Ta không đổi sắc mặt: “Tạ cô nương cầu nhầm người rồi.”
Tạ Tiểu Ngọc thất vọng rời đi.
Triệu Uẩn Chi vội vã đi tới, tức giận nói: “Phu nhân, Tống Phương Lê làm như vậy, chẳng khác nào làm ngoại thất, ta lo nàng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta. Chuyện này, còn phải lập tức về phủ bẩm báo với phụ thân và mẫu thân.”
Ta gật đầu.
Trên đường đi, ta nói với chàng: “Ta từ chối Tạ Tiểu Ngọc, là vì nàng không đáng để ta giúp, chứ không phải ta sắt đá vô tình.”
Triệu Uẩn Chi nắm lấy hai tay ta, đặt vào trong ngực chàng ủ ấm.
“Phu nhân, ta hiểu rõ. Tạ Tiểu Ngọc kia nếu thật sự muốn làm người lương thiện thì nhiều nam nhân tranh nhau chuộc thân cho nàng như vậy. Nhưng nàng cứ nhất quyết bám lấy Từ Văn Kiệt, chẳng qua là nhìn trúng tiền tài của nhà hắn ta.”
Ta phì cười một tiếng: “Đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như Tạ Tiểu Ngọc mà vẫn giữ được tỉnh táo, không tệ, đáng khen thưởng.”
Lập tức, mắt Triệu Uẩn Chi sáng lên.
“Phải thưởng ngay.”
Chàng kéo ta vào trong xe ngựa, lại một trận hoan lạc.
9
Tạ Tiểu Ngọc không đáng giúp nhưng mục đích của chúng ta lại giống nhau.
Đáng để lợi dụng một chút.
Ta bảo người tiết lộ tin tức cho Tạ Tiểu Ngọc.
Từ Văn Kiệt đã định bẩm báo với song thân, chính thức cầu hôn Tống Phương Lê.
Theo tính tình của Tống Phương Lê, Từ Văn Kiệt muốn nạp thiếp hoặc nuôi ngoại thất, chỉ sợ đều là chuyện khó.
Tạ Tiểu Ngọc nghe được tin này, ta không tin nàng có thể ngồi yên.
Hôm đó, ta và Triệu Uẩn Chi cao điệu đi dạo đêm ở Tần Hoài.
Ta tưởng chỉ là mời thêm người đi thuyền, cảnh tượng sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Không ngờ, chúng ta ngồi trong khoang thuyền một lát, Triệu Uẩn Chi liền nắm tay ta đi lên boong.
Chàng che mắt ta, dẫn ta từ từ đi về phía mũi thuyền.
Đợi đến khi chàng bỏ tay ra, đập vào mắt ta chính là những chiếc đèn hoa đăng trải dài bất tận.
Những chiếc thuyền du ngoạn trên sông Tần Hoài đều nhường đường cho những chiếc đèn hoa đăng nhỏ bé, để những chiếc đèn hoa đăng lấp lánh như những vì sao điểm sáng trên mặt sông Tần Hoài, trôi về phương xa mà không gặp trở ngại.
Triệu Uẩn Chi hỏi bên tai ta: “Thích không?”
Thích lắm.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của chàng.
Nhìn thấy tình ý sâu nặng của chàng, cũng thấy được chính mình vui mừng khôn xiết.
Sau khi đèn hoa đăng trôi xa, một chiếc thuyền hoa tiến lại gần thuyền du ngoạn của chúng ta.
Từ Văn Kiệt và Tạ Tiểu Ngọc từ thuyền hoa đi sang thuyền của chúng ta.
Từ Văn Kiệt cười nói: “Ta đang nói tối nay là ai hào phóng như vậy, hóa ra là Triệu huynh.”
Triệu Uẩn Chi cũng không khiêm nhường: “Để thấy phu nhân cười một tiếng, đáng lắm.”
Ánh mắt Tạ Tiểu Ngọc dừng trên người ta, không khỏi ghen tị nói: “Vải áo trên người Triệu phu nhân là vân gấm thượng hạng, kiểu thêu này, thứ lỗi cho Tiểu Ngọc thiển cận, đây là lần đầu tiên thấy.”
Từ Văn Kiệt cũng nhìn sang, mắt mở to, lộ vẻ vui mừng, nịnh nọt Triệu Uẩn Chi vào khoang thuyền uống rượu trò chuyện.
Nói về nghề buôn vân gấm, nhà họ Từ ở Kim Lăng thành là đứng đầu.
Nhưng cách đây không lâu, một chiếc thuyền chở hàng của nhà họ Từ bị lật trên sông, không chỉ tổn thất nặng nề mà còn không kịp giao một lô hàng đã đặt của sĩ tộc phương Bắc.
Còn nhà họ Triệu, vừa vặn có hàng.
Từ Văn Kiệt đề cập chuyện này với Triệu Uẩn Chi, hỏi nhà họ Triệu có thể nhường lại cho hắn một ít vân gấm không.
Triệu Uẩn Chi không trả lời hắn.
10
Lợi ích trước mắt, mỹ sắc xếp sau.
Từ Văn Kiệt đến tận nhà bái phỏng, hạ mình xuống.
Hắn thăm dò nhà họ Triệu, xem nên dùng điều kiện gì để trao đổi.
Thái độ của nhà họ Triệu rất rõ ràng, trước tiên phải đưa Tống Phương Lê về Thiệu Hưng, sau đó mới bàn đến chuyện khác.
Cộng thêm lời nói bên gối của Tạ Tiểu Ngọc, Từ Văn Kiệt đã đưa ra lựa chọn ngay trong ngày.
Hoàng hôn buông xuống, Tống Phương Lê đã gõ cửa Triệu phủ.
Nàng quỳ trước mặt công bà ta, khóc như mưa như gió.
“Cữu cữu, cữu mẫu, cha ta làm ăn thua lỗ rất nhiều tiền, ông ấy muốn đem ta tặng cho chủ nợ để trừ nợ, ta không thể về Thiệu Hưng, hai người đừng đuổi ta đi, được không?”
Ta có phần tin lời này.
Tống Phương Lê thà mạo hiểm làm ngoại thất cũng muốn ở lại Kim Lăng thành, cùng với những lễ vật kém chất lượng mà nhà họ Tống tặng đến, đều có thể giải thích được.
“Những ngày này, ta trốn ở nhà một người bạn mới quen ở Kim Lăng nhưng hắn đã đuổi ta ra ngoài. Cữu cữu, cữu mẫu, ta không còn nơi nào để đi nữa.”
Nàng khóc lóc thảm thiết, trông rất đáng thương.
Cuối cùng, công bà ta cũng mềm lòng với đứa cháu gái này.
Công công ta quyết định: “Có thể ở lại nhưng không được gây chuyện nữa.”
Tống Phương Lê vội vàng đồng ý.
Triệu Uẩn Chi ôm ta rời đi.
Tống Phương Lê đuổi theo, khom người hành lễ: “Biểu ca, biểu tẩu, ta biết lỗi rồi, những ngày này đã gây phiền phức cho hai người.”
Triệu Uẩn Chi trầm giọng nói: “Biết gây phiền phức cho chúng ta, sau này tránh xa chúng ta ra.”
Mặt Tống Phương Lê lại trắng bệch thêm một lần nữa.
Vài ngày sau, phụ mẫu của Tống Phương Lê đến Kim Lăng.
Công bà ta dọn ra một chỗ ở cho họ tạm trú.
Có phụ mẫu ở bên, Tống Phương Lê lại được đà.
Riêng tư, nàng khiêu khích ta:
“Thấy chưa? Mẹ ta và cữu cữu là huynh muội ruột, bất kể xảy ra chuyện gì, ta và biểu ca đều có mối liên hệ chặt chẽ.
“Còn ngươi thì khác, ngươi chỉ là người ngoài, đợi biểu ca chơi chán, bỏ ngươi, ngươi sẽ không còn liên quan gì đến huynh ấy nữa.”
Nàng chọc cho ta không nhịn được cười.
Ta hơi nhướng mày: “Biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và ta là gì không?”
“Là gì?”
Ngươi ngước nhìn biểu ca của ngươi, còn ta thì ngang hàng với hắn.
Tống Phương Lê nhíu mày, dường như không hiểu.
Ta nhếch môi, không thèm để ý đến nàng ta nữa.
Đến trước mặt mọi người, Tống Phương Lê lại trở thành nữ tử hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.
Nàng ta cùng đám công tử uống rượu, nói: “Ta vẫn thích ở cùng các ngươi hơn, đám tiểu thư kia tâm địa hẹp hòi lại nhạy cảm yếu đuối, động một chút là tủi thân khóc lóc, phiền phức lắm.”
Những lời này truyền đến tai ta, cả thành Kim Lăng gần như đều biết.
Nàng ta lấy làm tự hào nhưng lại không biết rằng mình đang tự chặt mất đường lui, khiến những nhà có danh vọng đều tránh xa nàng ta.
Bà mẫu ta mừng rỡ vô cùng, nói: “Khi cô cô và cô phụ của con đến, may mà ta đã thuyết phục lão gia cho họ ở biệt viện, đưa con bé Phương Lê đến đó, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của các con.”
Ta chỉ cười mà không nói.
Tự mình tìm đường chết, ai cũng không cứu được nàng ta.