Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan - Chương 5
10.
Lúc tan học, bạn cùng phòng như ngày thường về nhà.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và ương Hiểu Thiến.
Vương Hiểu Thiến vô cùng kinh ngạc với việc tôi ở lại trường lần nữa, cô ta nhìn tôi nháy mắt.
Thấy tôi không có ý muốn rời đi, dường như cô ta còn muốn đi đến nói chuyện với tôi.
Nhưng tôi quay người sang hướng khác.
Tôi lấy trong ngăn kéo bị khóa ra một xấp tiền rồi trèo lên giường để xuống gối.
Tôi lại lấy camera phát sóng trực tiếp lắp lên trước màn hình laptop, nhìn qua giống như camera của máy tính.
Sau khi kết nối xong, tôi mở camera lên.
Trong màn hình di động có thể thấy được hết giường tôi.
Tôi thử tắt màn hình, dùng tài khoản phụ vào phát sóng.
Hình ảnh không bị chập chờn, camera phát sóng cũng không xuất hiện gì bất thường.
Mà Vương Hiểu Thiến không biết đã rời phòng ngủ từ lúc nào.
Từ sau chuyện lần trước, quản lí kí túc nữ đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Vương Hiểu Thiến không thể mang Trần Diệp Phong đi cửa chính được nữa.
Nhưng phòng ngủ của chúng tôi ở tầng một.
Vương Hiểu Thiến vừa về đã đi về phía ban công đưa Trần Diệp Phong vào.
“Con bạn ngu xuẩn kia của em đâu rồi?”
Trần Diệp Phong vừa vào đã lập tức chất vấn.
“Ở trên đó, cả ngày ở trên giường ôn tập một mình, làm như sợ thành tích của tụi em vượt qua nó vậy, em ghét nhất là kiểu người giả vờ chăm chỉ này.”
Ánh mắt tôi nhìn về phía điện thoại dự phòng.
Quả nhiên có người bình luận.
[Hình như tôi nghe được tiếng đàn ông?]
[Chủ phòng đang ở phòng ngủ nữ mà, sao lại có đàn ông?]
Tôi không để ý.
Trần Diệp Phong ở bên dưới lại mắng tôi vài câu.
Tôi nhíu mày, tắt màn hình điện thoại đặt lên bàn sách rồi bỏ điện thoại dự phòng vào túi.
Trần Diệp Phong và Vương Hiểu Thiến đang đứng nhìn nhau thì thấy tôi xuống.
Ánh mắt hai người họ nhìn tôi không tốt lành chút nào.
“Nhìn đi, cô bé ngốc cuối cùng cũng xuống rồi.” Trần Diệp Phong cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên tôi nhớ đến lúc học cấp hai, ngoài cổng trường học cũng thường có những người như thế này.
Khi đó còn nhỏ nên còn cảm thấy sợ.
Không ngờ lên đại học rồi còn có thể gặp được.
Trần Diệp Phong không ngừng dùng ngôn từ để công kích tôi, thỉnh thoảng còn nói mình có bao nhiêu anh em, tiếp đó còn nói anh ta căn bản không sợ cảnh sát.
Nghe giọng của anh ta thì dường như anh ta cảm thấy việc vào đồn cảnh sát là một chuyện vô cùng vinh quang.
Toàn bộ quá trình tôi đều giữ yên lặng.
Tôi lấy đồ ngủ và khăn mặt trong tủ quần áo ra, vừa định ra ban công thì Vương Hiểu Thiến đã gọi lại.
“Cậu đi tắm à?”
Tôi “ừ” một tiếng.
Rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tôi mở vòi hoa sen lên đứng sang một bên, nhìn chằm chằm màn hình di động dự phòng.
Bây giờ là mười một giờ đêm.
Trong livestream của tôi lúc này đột nhiên xuất hiện hiệu ứng quà tặng.
Liên tiếp mười cái, cái nào cũng đều là quà tặng có giá trị cao nhất.
Tôi tin mọi nền tảng đều có một quy tắc riêng của mình.
Livestream liên tục nhận được quà, hoặc là khi nhận được quà có giá trị cao nhất định sẽ thông báo đi khắp hệ thống.
Livestream của tôi cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi nhận được món quà thứ mười, livestream đã có gần một vạn người xem.
Khác biệt với ngày trước là những người này vào xem vì họ tò mò.
Nhưng cảnh mà họ thấy lại là Vương Hiểu Thiến bò lên giường tôi tùy tiện lật chăn gối của tôi lên.
Cuối cùng cô ta lấy ra một xấp tiền mặt dưới gối của tôi.
11.
Tôi nhận được tin nhắn “ân cần hỏi thăm” của anh trai.
[Diệp Phỉ, em làm cái quái gì vậy? Livestream bị người ta lấy trộm tiền à?]
Đây là lần đầu tiên Diệp Đạt xem livestream của tôi.
Không phải vì anh ấy quan tâm đến người em gái này là tôi mà là tôi năn nỉ anh ấy tặng quà trên livestream cho mình.
Đúng vậy, tất cả những món quà vừa rồi đều là anh tôi tặng.
Sáng hôm nay tôi đã nói anh ấy đến gần trường chờ, lúc nào cũng có thể đón tôi về được.
Diệp Đạt cảm thấy tôi khó hiểu vì anh không biết tôi đang làm gì, nhưng anh vẫn làm theo ý tôi.
Ai ngờ lần đầu xem live của tôi đã thấy cảnh Vương Hiểu Thiến trộm tiền.
Lúc này bình luận bên dưới vô cùng đặc sắc.
[Người kia đang làm gì? Người này là chủ phòng sao? Sao lại để nhiều tiền dưới gối vậy?]
[Cmn cmn cmn! Chủ phòng mau về đi! Tiền của cô sắp bị người khác trộm rồi kìa!]
[Chắc chắn là kịch bản, vì muốn nổi tiếng mà cái gì cũng làm được!]
[Cmn chứ lá gan lớn thật, nhân lúc người ta không ở đây mà đi trộm tiền như vậy à? Cô ta không thấy đang livestream sao, sao cô ta dám làm ngang nhiên vậy?]
[Đây là bạn cùng phòng của chủ thớt sao? Người mà luôn mồm ra lệnh, có mạch não kì diệu rồi hay hô to gọi nhỏ trong livestream là người này sao?]
[Cmn, không ngờ tôi lại thấy chị gái xã hội như thế này, mau quay lại đi!]
Những phát ngôn nực cười của Vương Hiểu Thiến đều bị tất cả mọi người nghe được.
Lúc này cô ta lại xuất hiện trước màn hình trực tiếp, khu bình luận lập tức rôm rả như pháo hoa.
Không cần Viên Thanh và bạn cùng phòng tôi dẫn dắt chủ đề.
Bọn họ tự động quay lại phát sóng trực tiếp.
Chỉ trong nháy mắt, tài khoản của tôi có hàng ngàn tin nhắn gửi đến.
Tất cả bọn họ đều nhắc nhở “chủ phòng” đang bị bạn cùng phòng trộm tiền.
Tôi gửi cho Diệp Đạt tin nhắn “hai giờ đến đón em” rồi tắt vòi hoa sen, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Nửa người Vương Hiểu Thiến đang vắt vẻo trên thang, một tay cô ta cầm tiền, một tay nắm lan can.
Thấy tôi đi vào, cả khuôn mặt cô ta lập tức tái xanh, hốt hoảng ngã xuống từ thang.
Trần Diệp Phong nhanh chóng đỡ lấy cô ta.
Ánh mắt tôi nhìn về phía cô ta.
“Đưa đây.” Tôi vào thẳng vấn đề.
Ánh mắt Vương Hiểu Thiến chuyển động không ngừng, thấy chỗ dựa của mình vẫn còn ở đây thì lập tức mạnh mẽ trở lại.
“Đưa cái gì cơ?”
“Tiền, trả lại cho tôi.” Tôi đưa tay.
Vương Hiểu Thiến đương nhiên sẽ không đưa cho tôi.
Trộm tiền bị tôi bắt, dựa vào tính cách của cô ta nhất định sẽ cố chống đỡ đến cùng.
Huống hồ cô ta còn nghĩ rằng tôi sợ Trần Diệp Phong.
“Diệp Phỉ, cậu cố ý đúnhg không?”
Dù cho Vương Hiểu Thiến có ngốc đến đâu cũng biết tôi nói đi tắm chỉ vì muốn dụ cô ta trộm tiền.
“Cậu đúng là đồ tâm cơ!”
“Tôi nói cho cậu biết, số tiền này tôi vốn có thể để lại cho cậu một ít, nhưng bây giờ…”
“Cậu lừa gạt tôi, một phân tôi cũng không đưa cho cậu!”
Trình độ vô sỉ của Vương Hiểu Thiến nằm ngoài tưởng tượng của tôi.
Đây là còn ở trước mặt tôi mà cô ta còn trắng trợn như vậy.
“Đây là tiền của tôi.”
Tôi biết cô ta sẽ không đưa tiền cho mình nên giả vờ như sẽ nói đạo lí với cô ta.
Một giây sau Vương Hiểu Thiến trợn to mắt, càng nói càng vô lí.
“Tiền của cậu? Cậu dựa vào đâu mà nói đây là tiền của cậu?”
“Diệp Phỉ, đầu tuần tôi nói cậu dạy tôi kiếm tiền nhưng cậu không dạy.”
“Cậu làm hại tôi mất trắng năm ngàn tệ!”
“Cho nên tiền này cậu phải đền cho tôi!”
Dựa theo logic của Vương Hiểu Thiến, nếu như cô ta tìm tôi vay tiền, tôi không cho vay thì biến thành tôi nợ cô ta.
Bây giờ cũng như vậy.
“Hơn nữa không phải cậu muốn tôi và Diệp Phong ra ngoài ở sao? Vừa đúng, cậu đưa tiền này cho tôi, như vậy chúng tôi sẽ có tiền ở khách sạn, cậu có thể một mình ở phòng.”
“Mọi người đều vui, không phải sao?”
Tôi làm bộ như lại báo cảnh sát, Vương Hiểu Thiến thấy vậy thì nhanh chóng ngăn tôi lại.
Cô ta liên tục nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu báo cảnh sát tôi sẽ tự sát! Một mạng người mà cậu cũng nhẫn tâm nhìn như vậy sao? Thật sự không được…”
“Vậy thì tiền này mỗi người chúng ta một nửa.”
“Tôi đã nhượng bộ rồi, cậu đừng có mà muốn một bước lại lên một bước nữa!”
Cô ta nói không ngừng.
Tôi có cảm giác số tiền kia không phải của mình mà là của Vương Hiểu Thiến vậy.
Nhìn cô ta thế này tôi không khỏi nghi ngờ không biết Vương Hiểu Thiến đã được nuôi dạy kiểu gì?
Chẳng lẽ ăn cơm trăm nhà mặc áo trăm họ mà lớn lên sao?
Nhưng tôi nhìn đồ cô ta mặc và trình độ hoang phí thì đâu thấy cô ta giống người phải sống trong cuộc sống nghèo khổ?
Cô ta căn bản không phải sinh viên nghèo.
Cô ta chỉ muốn chiếm lợi từ người khác thôi.
Quả nhiên càng chiếm được lời thì sẽ càng nghĩ thế giới này là của mình.
Chỉ có bị pháp luật áp chế mới tỉnh ngộ được.
Vương Hiểu Thiến sợ tôi báo cảnh sát.
Nhưng Trần Diệp Phong không sợ.
Trần Diệp Phong tiến lên một bước, khí thế dọa người kéo Vương Hiểu Thiến ra, đứng trước mặt tôi.
“Sợ cái gì? Có bản lĩnh thì để cô ta báo cảnh sát, cô ta có chứng cứ đây là tiền của cô ta sao?”
“Nơi này chỉ có ba chúng ta, nếu cô ta dám báo cảnh sát thì chính là vu khống!”
12.
Tôi không báo cảnh sát.
Bọn họ cho rằng tôi sợ nên không chút kiêng nể ở trong phòng ngủ nói nên tiêu năm ngàn tệ này như thế nào.
Vương Hiểu Thiến nhìn thoáng qua chỗ tôi như có suy nghĩ gì đó.
“Đêm nay chúng ta ở lại phòng ngủ đi, nếu cô ta đã ghen ghét với em như vậy, còn ghen tị việc em có bạn trai thì để cho cô ta tức nổ đom đóm mắt luôn.”
Dường như Vương Hiểu Thiến cho rằng tôi sợ Trần Diệp Phong là vì tôi tự ti.
Vì không có bạn trai nên mới tự ti.
Mà cô ta có.
Cho nên đương nhiên cô ta muốn ở trước mặt tôi khoe khang.
Hành động này của cô ta đúng là chó ngáp phải ruồi.
Càng có lợi cho việc tôi livestream.
Tôi không muốn ảnh hưởng đến chuyện của bọn họ nên đã sớm lên giường bật đèn ngủ lên, cố gắng giữ yên lặng để bọn họ có không gian ở chung.
Cho dù bọn họ ở chung sẽ khiến tôi buồn nôn.
Rạng sáng.
Tôi ở trên giường bất động như núi.
Mà bình luận bên dưới ngày càng sôi động, từng hàng chữ đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn tràn màn hình.
[Mẹ ôi tôi đang nghe thấy cái gì vậy? Tai của tôi!]
[Cứu mạng, chủ phòng đang livestream cho phòng bên cạnh sao?]
[Má ơi đây là trường nào vậy? Không biết xấu hổ à?]
[Bạn cùng phòng vô sỉ kia đúng là… Lại còn trộm tiền nữa, sao trường học không đuổi cô ta đi?]
[Tôi tìm được bạn học rồi…]
[Chủ phòng live thật đáng thương… Nhìn cô ấy đi, uất ức sắp khóc đến nơi rồi, có phải cô ấy bị bạn cùng phòng bắt nạt không?]
Đúng vậy.
Từ khi bắt đầu live đến giờ, tôi vẫn duy trì vẻ mặt tức mà không dám nói.
Nhẫn nhịn một lúc lâu tôi mới giả bộ rơi vài giọt nước mắt, một câu cũng không nói.
Điện thoại điên cuồng rung, Diệp Đạt không ngừng nhắn tin cho tôi.
[Diệp Phỉ em bị điên đấy à? Mau ra ngoài đi, em ở đấy làm gì, bây giờ anh đến đón em nhé?]
[Anh đến cổng trường em rồi.]
[Bây giờ anh có nên vào không?]
[Đừng có ngẩn người nhìn màn hình nữa, đọc tin nhắn đi, bây giờ anh vào đây!]
Màn hình trực tiếp đột nhiên nhấp nháy.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một hàng chữ.
“Hình ảnh phát sóng vi phạm, đã bị khóa.”
Như vậy là đủ rồi.
Tôi cất kĩ đồ, gióng trống khua chiêng xuống giường.
Động tĩnh ở giường bên cạnh dừng lại.
Một giây sau tôi mở hết đèn trong phòng ngủ lên.
Trần Diệp Phong ló đầu từ bên trong màn che giường ra.
“Con mẹ mày, mày bị thần kinh đấy à? Giả vờ ngủ để nghe lén người khác à?”
Cảm thấy mắng tôi như vậy là không đủ.
Anh ta ngay cả đồ cũng không mặc hết đã lao xuống giường.
“Bố mày nhịn mày từ lâu rồi!”
Anh ta nắm lấy cổ áo tôi, hung ác nói.
“Đồ khốn nhà mày, hôm nay ông mày không dạy dỗ mày thì ông mày không mang họ Trần nữa!”
Trần Diệp Phong cầm ghế lên muốn đánh tôi.
May mà Diệp Đạt đến kịp thời, anh ấy còn mang theo cả bảo vệ và quản lí kí túc lên lao vào phòng ngủ.
Vừa mở cửa đã thấy Trần Diệp Phong đang cầm ghế.
Anh ấy không nói lời nào, lập tức xông lên đá một cái vào đầu gối Trần Diệp Phong.
Khiến anh ta quỳ rạp xuống đất.
Diệp Đạt là bác sĩ tâm lí, lúc trước từng bị người bệnh làm tổn thương nên đã cố ý đi rèn luyện sức khỏe, còn học thêm ít võ phòng thân.
Dáng người Trần Diệp Phong gầy gò, cho dù có hai anh ta thì cũng không đánh được Diệp Đạt.
Hơn nữa bảo vệ và quản lí kí túc cũng đến ngăn lại.
Trần Diệp Phong lúc này không khác một con chó là bao.
Anh ta không ngừng sủa loạn lên với Diệp Đạt.
Miệng lưỡi bẩn thỉu vô cùng.
Vương Hiểu Thiến nào đã gặp tình trạng này bao giờ, cô ta co rúm trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.