Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan - Chương 4
8.
Tôi lật góc trên giường ra mấy lần, ngay cả đệm cũng nâng lên nhìn.
Không có gì.
Năm ngàn tệ này là tiền gối mà bà tôi đã cho tôi vào dịp Tết Nguyên đán.
Bà nói tiền này để một tháng mới có thể dùng.
Cho nên tôi vẫn luôn không đụng vào, sau này cũng quên mất, sao lại đi đâu mất rồi?
Tôi nhớ rất rõ.
Vì đề phòng lúc ngủ tôi cựa lung tung khiến phong bao lì xì rơi xuống giường nên tôi còn cố ý dùng băng dính trong suốt dán vào giường.
Tuyệt đối không thể không thấy được.
Tôi ngồi trên giường ngẩn người một lúc, suy nghĩ lên lên xuống xuống.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Cũng không phải tôi muốn nghĩ xấu cho người ta.
Chỉ vì đủ chuyện xảy ra trước đó khiến tôi cảm thấy là như vậy.
Vương Hiểu Thiến là người làm gì cũng không có giới hạn.
Cô ta có thể nói hươu nói vượn trước mặt cảnh sát, có thể đổi trắng thay đên, ỷ vào việc mình nghèo mà làm xằng làm bậy.
Rất khó để khiến người khác không nghi ngờ loại chuyện trộm tiền này có phải cô ta làm ra hay không.
Tôi lại cẩn thận suy nghĩ lại những việc trong hai ngày qua.
Đúng là có một thời gian Vương Hiểu Thiến một mình ở trong phòng ngủ.
Tôi cẩn thận nhích người tìm đồ ở bên giường cô ta.
Sau khi tìm kiếm, tôi phát hiện một chiếc phong bao lì xì ở dưới giường đơn.
Bên trên phong bao lì xì còn viết ngày sinh của tôi.
Quả nhiên là cô ta lấy.
Tôi nhanh chóng mở ra xem ở bên trong có còn gì không.
May mà bùa hộ mệnh bà tôi đưa vẫn còn, tiền trong phong bao cũng còn không ít.
Rõ ràng mới bị trộm cách đây không lâu.
Đêm nay Vương Hiểu Thiến trở về chắc là muốn lấy tiền đi rồi đi phi tang chứng cứ.
Tự tiện dùng đồ của tôi, đem bạn trai về phòng ngủ, khiến váy của tôi dính mấy thứ bẩn thỉu, lấy trộm tiền của tôi.
Đây đều do cô ta làm.
Mấy hành động lúc trước không tạo thành tội, ăn cắp thì có thể.
Nếu như đêm nay không phải tôi phát hiện cô ta trộm tiền thì chỉ sợ tôi sẽ luôn trong trạng thái mơ màng này.
Cho dù đoán được là cô ta làm thì cũng sẽ vì không có chứng cứ mà không làm được gì, cứ như vậy mà bỏ qua!
Mà tôi, còn vì cô ta có hoàn cảnh khó khăn mà phải chịu đựng nhường nhịn, dung túng cho hành động của cô ta!
Dựa vào đâu chứ?
Tôi cúi đầu suy nghĩ.
Cô ta không thể vì cuộc sống mình không tốt đẹp mà ép mọi người cũng như vậy được.
Tôi lấy tiền và bùa bên trong phong bao ra.
Tôi lại lấy thêm mấy tờ giấy ra nhét vào trong phong bao, làm cho phong bao phồng lên rồi lại bỏ xuống dưới giường Vương Hiểu Thiến.
Lúc đầu nhận phong bao từ tay bà, lớp keo được dính rất chắc chắn.
Nhưng bây giờ lại nửa đóng nửa mở.
Rõ ràng là Vương Hiểu Thiến mở ra.
Nếu cô ta phát hiện tiền trong phong bao đều biến mất thì nhất định sẽ nghi ngờ tôi.
Nếu như hỏi tôi để đòi thì chính là không đánh đã khai.
Huống hồ số tiền này là của ai, trong lòng cô ta biết rất rõ.
Chỉ cần cô ta có chút thông minh thì sẽ không đi tìm tôi.
Nhưng cô ta đã có thể làm lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Lúc Vương Hiểu Thiến quay về, Trần Diệp Phong cũng không đi cùng.
Đầu tiên cô ta hung dữ trừng mắt với tôi, giày cũng không thay mà bò luôn lên giường.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Nửa người cô ta chui vào trong màn không cựa quậy.
Cô ta nhanh chóng hốt hoảng xuống giường, như có như không nhìn về phía tôi.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Tôi biết rõ còn cố hỏi.
“Không, không có gì…” Cô ta chột dạ chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Dường như có chút bất ngờ, vậy mà tôi lại không nói đến vấn đề tiền bạc.
Lúc này chắc cô ta đang nghi ngờ mình đang nhớ nhầm.
Lúc mở phong bao ra cô ta vẫn thấy tiền.
Bây giờ nhìn lại, tất cả bên trong đều là giấy.
Mà chủ nhân của phong bao lại không tìm cô ta tính sổ.
“Diệp Phỉ, chuyện tối nay… thật xin lỗi.”
9.
Cô ta chột dạ, chủ động nói xin lỗi tôi.
Tôi có thể thấy được là cô ta đang lo lắng vì chuyện trộm tiền bị phát hiện.
Nhưng sao tôi có thể để lộ được.
Nếu như không ở trước mặt cô ta thể hiện mình là một quả hồng mềm thì cô ta sẽ phòng bị tôi.
Đầu tiên tôi thể hiện bản thân rất bất mãn với những chuyện cô ta làm ra đêm nay.
Sau đó lại chuyển chủ đề nói tôi sợ Trần Diệp Phong.
Tôi hi vọng sau này cô ta đừng đưa Trần Diệp Phong về phòng ngủ nữa.
Vương Hiểu Thiến nghe xong thì mỉm cười.
Dường như cô ta cảm thấy bản thân đã nắm được thứ để uy hiếp tôi, cô ta bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Cô ta làm như khó xử, dùng giọng điệu kì quái trả lời tôi.
“Ôi ~ Nhưng cuối tuần Diệp Phong còn đến tìm mình nữa thì làm sao bây giờ?”
“Tháng này mình hết tiền rồi, không ở nổi khách sạn, chỉ còn lại hai mươi lăm tệ nhưng cũng đưa Diệp Phong đi xe bus rồi.”
Cho nên?
Định tìm tôi đòi à?
Tôi cảm thấy kì lạ.
Người yêu yêu đương thuê phòng, vì sao đều do nhà gái bỏ tiền vậy?
Hơn nữa tiền đi xe bus cũng là từ Vương Hiểu Thiến mà ra.
Móc cả người Trần Diệp Phong ra chẳng lẽ không được đến hai mươi lăm tệ à?
Nói đến đây, sắc mặt Vương Hiểu Thiến trở nên khó coi.
“Xe của Diệp Phong tối qua bị giữ, nếu không anh ấy đã có thể đi xe về rồi.”
?
Đi xe máy?
Lúc trước Vương Hiểu Thiến đã nói Trần Diệp Phong học ở trường dạy nghề.
Trường dạy nghề kia cách trường chúng tôi hơn bốn mươi cây số.
Nói cách khác, Trần Diệp Phong đi xe máy hơn bốn mươi cây số đến trường chúng tôi tìm Vương Hiểu Thiến?
Tất cả đều khó tin, nhưng cũng có chút hợp lí.
Chẳng trách Trần Diệp Phong cho tôi cảm giác giống mấy thằng nhãi lăn lộn ngoài xã hội.
Hóa ra là thật.
Tôi làm như nghe không hiểu cô ta đang nói gì, chỉ nói mấy chữ ồ à.
Vương Hiểu Thiến thấy tôi không đồng ý thì lập tức lật mặt, bắt đầu cảnh cáo tôi.
“Cho nên, cậu nhịn một chút đi, cuối tuần anh ấy sẽ còn tới, nếu không thì cậu về nhà mình mà ở.”
“Tôi bị bệnh trầm cảm, tốt nhất cậu đừng có báo cảnh sát nữa.”
“Nếu tôi mà phát bệnh thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Tôi giả vờ lo sợ, liên tục đồng ý.
Trong đêm tôi lập tức đặt mua một chiếc camera quay livestream, ngày hôm sau thì đi mua thêm một chiếc điện thoại nữa.
Đêm đó, tôi ở trên giường livestream.
Vì không có bàn và camera nên tôi chỉ có thể sử dụng giá đỡ.
Số người xem live không khác ngày thường là bao.
Hơn một ngàn fan hâm mộ đều xem tôi ôn bài.
Thỉnh thoảng sẽ có người hỏi vì sao tôi không nói gì.
Tôi đăng nhập vào tài khoản phụ ở điện thoại khác, làm như quản lí phòng live trả lời bình luận.
“Hôm nay cô ấy live ở phòng ngủ nha ~ Không nói lời nào vì sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng.”
“Mọi người có thể cùng chủ phòng ôn bài nha.”
Từ khi nội dung live của tôi biến thành ôn tập, số lượng sinh viên xem live cũng nhiều hơn.
Có câu ăn cơm cần thức ăn, đi tiểu cần bạn.
Ngày nay ôn tập cũng cần dựa vào hoàn cảnh, nhiều người cùng ôn tập thì mọi người mới có động lực học.
Lúc trước khi livestream tôi đều sẽ tắt mic.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi mở mic, kéo Viên Thanh và một bạn cùng phòng vào một nhóm, nhắc nhở các cô ấy cố gắng nói càng ít càng tốt.
Thật ra tôi không cần nhắc thì ba người chúng tôi cũng rất ít nói chuyện.
Vì trong phòng ngủ có một người gào rất to, là Vương Hiểu Thiến.
Cô ta phát huy tính thích chiếm lợi từ người khác đến đỉnh cao.
Bây giờ biết tôi dễ bắt nạt thì càng không kiêng nể gì.
Trong phòng ngủ thường vang lên mệnh lệnh của cô ta.
“Diệp Phỉ, son cậu nhiều như vậy dùng không hết đâu, mình lấy mấy thỏi nhé.”
“Diệp Phỉ, hôm nay vì sao đi học cậu không điểm danh cho mình? Nếu vậy thì tiền cơm đêm đó mình không trả nữa.”
“Diệp Phỉ, những túi này mình dùng rồi, lần sau cậu lại mua mấy cái mới nữa đi, như vậy chúng ta có thể luân phiên nhau đeo rồi.”
…
Đừng nói là bạn cùng phòng nghe không vào tai.
Ngay cả những người đang xem live của tôi nghe xong cũng cảm thấy cạn lời.
Viên Thanh lập tài khoản phụ, bắt đầu dẫn dắt câu chuyện trong live của tôi.
[Tôi có một giả thiết hơi to gan một chút, người nói chuyện chắc là bạn cùng phòng của chủ live nhỉ? Sao bạn cùng phòng nói chuyện như chị em xã hội vậy? Hơn nữa còn có cảm giác thích chiếm hời của người khác nữa…]
Cô ấy nói xong lập tức có người tiếp lời.
[Kiên định lên, thay thành chắc chắn đi, cô gái kia đúng là không biết xấu hổ.]
[Trong phòng ngủ không có ai dám phản kháng sao?]
[Chủ phòng là bạn học của tôi, người này trong phòng các cô ấy bị bệnh trầm cảm, không dám chọc đâu.]
[Bệnh trầm cảm? Nghe ngữ điệu nói chuyện của cô ta thì rõ ràng giống chứng nóng nảy hơn đấy, đừng có chụp mũ cho người bị bệnh trầm cảm!]
Tôi dùng tài khoản phụ xem qua tài khoản của bọn họ.
Có rất nhiều người cùng thành phụ.
Thậm chí còn có kha khá bạn học, có người thậm chí còn nhận ra tôi.
Tôi cũng không chú ý những chuyện này.
Tôi chỉ cần yên lặng livestream cho tốt là được rồi.
Trong ngày thứ sáu, chuyển phát nhanh đến trường học, tôi trực tiếp ở bên ngoài lấy đồ ra rồi lén nhét camera vào trong túi sau.
Rồi gọi điện thoại cho anh tôi.