Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan - Chương 2
3.
Tư duy kì diệu của Vương Hiểu Thiến khiến tôi hoàn toàn kinh ngạc.
Ở trong mắt cô ta, hàng giả, hoặc là đồ kim chủ tặng trở thành con đường tắt cho tất cả món đồ hiệu mà tôi có.
Nhưng những thứ này rõ ràng đều là người nhà và bạn bè tặng tôi.
Tôi khoanh tay lại, đang định mắng cô ta.
Cô ta lại nhanh chóng cười ha ha với tôi.
“Chỉ đùa chút thôi mà, cậu nhìn kia, sắc mặt cũng thay đổi luôn rồi!”
Tôi chớp mắt, ánh mắt nhìn cô ta dần lạnh xuống.
“Cậu cảm thấy buồn cười sao?”
Vương Hiểu Thiến nhún vai.
“Đừng chuyện bé xé ra to như vậy, làm như không biết đùa vậy.”
“Được rồi được rồi, mình biết sai rồi, sau này mình sẽ không nói vậy nữa.”
“Cậu nhanh dạy mình cách kiếm tiền đi!”
Tôi quay lại và úp ngược màn hình khóa của điện thoại xuống bàn.
“Dạy xong rồi.”
Vương Hiểu Thiến lại không bỏ qua.
Cô ta cảm thấy tôi chỉ mới dạy cô ta các thao tác cơ bản chứ chưa nói cho cô ta làm thế nào để phát triển tài khoản.
Nói nhảm.
Nếu như tôi biết làm thế nào để phát triển tài khoản thì fan hâm mộ bây giờ đã không phải hai mươi vạn.
Huống hồ tôi cũng không phải blogger chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp cũng không có dự định đi theo nghề này.
Dự tính ban đầu cũng chỉ là quay lại cuộc sống hàng ngày mà thôi.
Một blogger như tôi muốn kiếm tiền không chỉ cần kiên nhẫn mà còn cần cả may mắn.
Nếu không gặp may thì mười năm hay năm mươi năm sau cũng chưa chắc đã kiếm được đồng nào.
Vương Hiểu Thiến cũng không tin.
Thấy tôi không phản ứng lại, cô ta cũng thẳng thắn chuyển kế hoạch của mình lên tôi.
“Vậy đi, cậu đưa tài khoản của cậu cho mình.”
“Hoặc là cậu dùng tài khoản của cậu giúp mình nổi, thế nào?”
“Vậy thì mình cũng có thể nhanh chóng thu hút fan hâm mộ, không cần tốn thời gian như cậu mới kiếm được năm ngàn tệ.”
Tôi lại lần nữa bị ngữ điệu đương nhiên của cô ta làm sốc.
“Tôi có ý kiến này cho cậu đây, đảm bảo một đêm là cậu hot toàn mạng.”
Tôi ngồi trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Ánh mắt cô ta sáng lên, cô ta giục tôi mau nói.
“Cậu có thể ở trước cư dân mạng thể hiện sự không biết xấu hổ của mình mà.”
“Dù sao nổi từ tai tiếng cũng là nổi mà.”
Nói xong tôi kéo màn che giường của mình lại.
Vương Hiểu Thiến ở ngoài tấm che yên lặng mấy giây.
Sau đó gào lên.
“Diệp Phỉ! Cậu có ý gì?”
“Cũng vì tôi nghèo nên cậu xem thường tôi sao?”
“Chẳng qua tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, dựa vào đâu mà cậu xem thường tôi?”
“Tôi không biết xấu hổ? Tôi thấy cậu mới là người không biết xấu hổ!”
“Không biết chia sẻ, không biết hỗ trợ bạn học chung lớp, còn xem thường sinh viên nghèo khó như tôi! Đúng là đồ xấu xa!”
Mắng xong Vương Hiểu Thiến bắt đầu ầm ĩ khóc lóc.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng, nếu như ai không rõ chân tướng nghe được còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô ta đó.
Sáng hôm sau tỉnh lại Vương Hiểu Thiến đã không còn ở trong phòng.
Không hiểu sao tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cầm sách đến thư viện.
Mãi đến đêm khuya, khi tôi đang tắm trong phòng.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng xột xoạt.
Lúc đầu tôi đoán là Vương Hiểu Thiến về.
Chưa được bao lâu.
Lẫn với tiếng nước chảy, tôi nghe được giọng đàn ông nói chuyện.
Trong lòng không khỏi giật mình.
Không phải Vương Hiểu Thiến sao?
Tôi tắt vòi hoa sen đi, cảnh giác đặt tai lên mặt tường.
Giọng của người đàn ông cùng với tiếng cười vui vẻ của cô gái cách tôi rất gần.
Nhưng cách một bức tường lại giống như cách tôi rất xa.
Phòng vệ sinh trong phòng ngủ ở ban công.
Tôi rất khó phân biệt âm thanh này đến từ phòng ngủ bên cạnh hay là phòng ngủ của mình.
Điện thoại tôi đang để trên bàn sạc pin, không thể nào hỏi bạn cùng phòng và Vương Hiểu Thiến.
May sao âm thanh này đã biến mất.
Tôi thở dài một hơi, nhanh chóng lau khô nước trên người rồi mặc đồ vào.
Vừa mở cửa nhà vệ sinh tôi đã thấy một người đàn ông ở bên ngoài!
Mùi khói nồng nặc lập tức tiến vào khoang mũi, tôi sợ đến mức đứng im tại chỗ.
Người đàn ông trước mặt mặc áo thun đen bó sát, quần jean màu khói cũng bó sát vào chân.
Mắt cá chân thon gầy lộ ra, trên chân còn đi đôi giày Canvans dính đầy vết bẩn.
Đôi mắt anh ta vừa dài vừa nhỏ.
Khói bay khắp nơi che đi nửa khuôn mặt của anh ta.
Nhưng tôi biết.
Ánh mắt anh ta không chút kiêng nể nhìn về phía đùi tôi!
4.
Trong phòng ngủ nữ, trạng thái đồ ngủ đều vô cùng bình thường, về cơ bản đều là một chiếc áo thun dài che mông, mặc rộng rãi, cũng rất dễ chịu.
Trong phòng ngủ cũng không cần phải mặc quần gì dài.
Huống hồ tôi còn vừa tắm xong, áo lót cũng chưa mặc.
Kết quả lại có một người đàn ông đột ngột xông vào phfong mình thế này.
Cho dù anh ta có ác ý với tôi hay không.
Cho dù có đang ăn mặc thoải mái hay không.
Chuyện này tôi đều không thể chấp nhận được!
Tôi lập tức lùi về sau hai bước, dùng tay che ngực, hỏi anh ta là ai.
Người đàn ông rít thêm hai hơi rồi phun khói về phía tôi.
Anh ta không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta.
Vương Hiểu Thiến đang đứng trước tủ quần áo của tôi tìm quần áo.
Tôi lập tức hiểu ra, cơn giận cũng lập tức xuất hiện.
“Vương Hiểu Thiến!”
Tôi bước vào trong phòng ngủ, một tay đẩy cô ta ra.
Sau đó lấy một chiếc áo khoác trong tủ khoác lên.
“Đó là người cậu mang về?”
Tôi chỉ vào người đàn ông ở ban công hỏi cô ta.
“Đúng nha, bạn trai mình Trần Diệp Phong.”
Vương Hiểu Thiến hiểu một đạo lí.
Đưa tay không đánh người mặt cười.
Có lẽ cô ta cho rằng lúc đụng vào lợi ích của đối phương thì chỉ cần cười một cái là đối phương sẽ nhường nhịn mình.
“Diệp Phỉ, mình là sinh viên nghèo, không có nhiều tiền sinh hoạt.”
“Diệp Phong đến tìm mình, lúc đầu đã ở khách sạn năm sao nhưng tối qua ở rồi nên mình hết tiền.”
“Bây giờ tiền để ở khách sạn bình dân cũng không có.”
“Hết cách, anh ấy chỉ có thể ở tạm phòng của chúng mình, cậu sẽ hiểu cho mình, đúng không?”
?
Chuyện này đâu liên quan đến tôi?
Vẻ mặt cô ta vô cùng thản nhiên.
Dường như đang nói một chuyện nhỏ như “Tôi muốn đi vệ sinh, cậu có thể chờ tôi đi xong rồi vào tắm không” vậy.
Cô ta nói xong thì ra hiệu cho tôi tránh ra.
“Cậu tránh ra chút đi, mình đang tìm đồ ngủ.”
Tôi ngẩn người.
Tìm đồ ngủ?
Tìm đồ ngủ trong tủ quần áo của tôi?
Còn nói tôi tránh ra?
Tôi đột nhiên đóng mạnh cửa tủ lại.
“Nói anh ta ra ngoài, đây là phòng ngủ nữ.”
Đối với sự tức giận của tôi, Vương Hiểu Thiến vô cùng kinh ngạc.
Dường như cô ta không thể hiểu vì sao tôi lại nổi giận.
Hai mắt mở lớn, ngạc nhiên nhìn tôi.
“Diệp Phỉ, sao cậu lại tức giận?”
“Mình đắc tội cậu lúc nào chứ?”
Tôi cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
Ngón tay chỉ Trần Diệp Phong ở ngoài ban công, lại lần nữa lặp lại.
Vương Hiểu Thiến chống nạnh, vẻ mặt khó hiểu.
“Anh ấy là bạn trai mình, tại sao lại để anh ấy ra ngoài?”
“Phòng ngủ cũng không phải của mình cậu.”
“Dựa vào đâu cậu nói không được thì không được? Anh ấy là bạn trai mình, mình ở chỗ này thì đương nhiên anh ấy cũng có thể.”
“Hơn nữa tối hôm qua cậu còn ăn đồ anh ấy mua, sao lại đột nhiên trở mặt vậy?”
?
Hai chuyện này có liên quan gì sao?
Hay là nói Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong xem đồ ăn tối qua là vé vào phòng ngủ nữ?
Nhưng cho dù có như vậy, thì món hôm qua căn bản cũng không phải mang về cho tôi.
Tôi mở ra nhìn qua.
Trong nước dùng nổi lềnh phềnh vài miếng rau xanh, dùng đũa khuấy lên chỉ có thể vớt được mấy sợi mì nát.
Ngay cả đồ ăn để thừa cũng không bằng.
Tôi thậm chí còn nghe ngờ đây có phải là đồ bọn họ nhặt ở thùng rác rồi mang về không.
Cho nên tôi căn bản không ăn.
Không ngờ cô ta lại lấy chuyện này ra để trả treo với tôi.
Tôi nhìn cô ta, lấy điện thoại chuyển khoản cho cô ta năm mươi tệ.
“Tôi vừa chuyển năm mươi tệ cho cậu, cậu đưa bạn trai cậu ra ngoài đi.”
Vương Hiểu Thiến nhìn chằm chằm tin chuyển khoản.
Sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu quát tôi: “Có ý gì? Cậu xem thường chúng tôi à?”
“Cậu xem thường tôi cũng được, nhưng cậu không thể xem thường bạn trai tôi!”
Nghe tôi và Vương Hiểu Thiến cãi nhau, Trần Diệp Phong đứng ở ban công không vui.
Anh ta xông vào phòng ngủ, hung hăng đẩy tôi một cái.
Tôi lảo đảo mấy bước, không đứng vững được.
Trần Diệp Phong bày ra tư thế xã hội đen đánh nhau, chỉ thẳng vào tôi mắng.
“Cmn cô hét cái gì với bạn gái tôi vậy?”
“Đây là nơi cho cô nói sao?”
“Cô là cái thá gì chứ?”
“Còn dám nói tôi ra ngoài? Đây là phòng ngủ của bạn gái tôi, tôi là bạn trai cô ấy!”
“Nếu không muốn nhìn thì cô cút ra ngoài!”