Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan - Chương 1
1.
Thứ sáu tan học, hai người bạn bản địa cùng phòng đều trở về nhà.
Bố mẹ tôi quanh năm đều ở nước ngoài, anh trai tôi là bác sĩ tâm lí đang hội chẩn ở thành phố khác, nói cuối tuần mới có thể về được.
Trong nhà không có ai, tôi dứt khoát ở lại trường.
Vừa quay về phòng tôi đã thấy bạn cùng phòng Vương Hiểu Thiến ăn mặc xinh đẹp, đang nhìn trái nhìn phải với cái gương trên bàn tôi.
Trong lòng tôi lập tức cảm thấy khó chịu, tôi nhìn xuống mặt bàn.
Chai chai lọ lọ và đồ trang điểm lộn xộn, các loại trang sức xoắn lại với nhau chất trong góc bàn.
Cửa tủ quần áo mở toang, mấy bộ váy và túi xách bị ném lung tung trên bàn.
Làm gì còn chút nào gọn gàng sạch sẽ lúc trước.
Mà trong tay Vương Hiểu Thiến là kem nền dạng lỏng Dior Flower Secret tôi mới mua.
Cô ta lại cầm chai nước hoa trên bàn lên điên cuồng xịt vào người.
Trong phòng ngủ lập tức tràn ngập mùi thơm gay mũi.
Dường như Vương Hiểu Thiến phát hiện ra tôi đã về, cô ta không thèm quay đầu mà nói:
“Diệp Phi tan học rồi sao, mình mượn đồ cậu dùng chút, lát nữa cậu nhớ dọn nhé, lỡ như mất rồi lần sau mình lại không tìm được.”
Tôi đã từng nghe qua tính cách này của Vương Hiểu Thiến, trước khi chuyển vào đây, bạn cùng phòng Viên Thanh đã từng nhắc nhở tôi, chỉ là khi đó tôi không muốn để ý nhiều.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc đầu Vương Hiểu Thiến còn mở lời mượn tôi đồ trang điểm và quần áo, tôi tưởng rằng đó là chuyện bình thường giữa bạn cùng phòng với nhau.
Nhưng sau đó số lần cô ta không hỏi mà lấy của cô ta ngày càng nhiều.
Lần này hành động của cô ta hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, đi về phía trước lấy chai kem nền trong tay cô ta lại.
Cô ta lập tức xoay người lại, hai mắt mở lớn, giọng nói the thé.
“Sao cậu lại lấy kem nền của mình? Mình còn chưa trang điểm xong đâu.”
Nói xong cô ta nhíu mày muốn giật lại chai kem nền trong tay tôi.
Tôi lùi về phía sau khiến cô ta bắt hụt.
Vương Hiểu Thiến ngồi dậy, vẻ mặt khó hiểu.
“Diệp Phỉ, cậu có ý gì vậy? Mình nói mình chưa trang điểm xong, cậu nghe không hiểu à?”
Tôi tiến lên một bước, dùng bả vai hích cô ta ra khỏi chỗ.
“Đây là đồ của tôi, không biết cậu đã nghe câu này chưa.” Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Câu gì?” Sắc mặt cô ta trở nên không kiên nhẫn.
“Không hỏi mà lấy chính là trộm.”
Tôi nhấn mạnh từng chữ một: “Lần sau đừng đụng vào đồ của tôi, còn nữa, lấy như thế nào thì trả về như thế đấy.”
Nét mặt cô ta không có chút xấu hổ nào, ngược lại còn khinh thường cười.
“Mình đâu làm gì? Đều ở trong cùng một phòng, đồ trong phòng mọi người dùng chung nha.”
“Chẳng lẽ điều hòa, máy giặt còn phải chia bốn sao?”
“Cậu đâu cần tính toán chi li như vậy đâu?”
Nghe mấy lời vô sỉ này của cô ta, tôi lập tức biết nói đạo lí với cô ta không có chút tác dụng nào.
Tôi lười nói nhảm, nhìn thẳng vào mắt cô ta mà cảnh cáo: “Bây giờ lập tức dọn cho tôi, đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba.”
Vương Hiểu Thiến cao chưa đến 1m6, tôi cao 1m72.
Lúc đối mặt với cô ta, chỉ so chiều cao thôi cũng đủ giúp tôi có thế mạnh.
Có lẽ thấy tôi thật sự tức giậm, Vương Hiểu Thiến lập tức tỏ thái độ nhăn nhó.
“Ôi chao ~ dùng một chút cũng đâu chết ai.”
“Hơn nữa mình còn là sinh viên nghèo, cố vấn nói phải thương sinh viên nghèo khó, mình chưa từng dùng những thứ này, cậu để mình dùng cũng đâu có sao?”
Dáng vẻ ngay thẳng này khiến tôi tức đến mức bật cười.
Xem như tôi lĩnh ngộ được rồi, tôi cũng hiểu vì sao bạn cùng phòng lại nhắc nhở mình như vậy.
“Được, vậy cậu cứ để chứng cứ y nguyên thế này đi, tôi báo cảnh sát.” Nói rồi tôi lấy điện thoại di động ra gọi 110.
Vương Hiểu Thiến thấy vậy thì lập tức nắm lấy tay tôi, vẻ mặt giận dữ.
“Cậu làm cái gì vậy! Đều là bạn cùng phòng với nhau cả! Chút chuyện nhỏ thôi mà cậu cũng làm đến mức này sao?”
“Có tiền mà ích kỉ, đúng là chưa thấy qua người nào như cậu, giúp cậu dọn là được chứ gì?”
Quả nhiên thấy tôi định báo cảnh sát, Vương Hiểu Thiến nhanh chóng để những thứ kia về vị trí cũ.
Chỉ là cô ta không ngừng lải nhải nói tôi ích kỉ, bắt nạt cô ta là sinh viên nghèo khó đến từ nông thân, nói tôi sợ cô ta làm bẩn đồ của mình nên không muốn cho cô ta dùng.
Sau khi dọn dẹp xong, cô ta quay lưng về phía tôi hừ một tiếng, cầm túi lên muốn rời đi.
Tôi lại lần nữa gọi cô ta lại.
“Quần áo, túi xách, giày, toàn bộ cởi ra cho tôi.”
2.
Sau khi Vương Hiểu Thiến đi, trong phòng ngủ vẫn còn mùi nước hoa gay mũi như cũ.
Tôi nhìn chằm chằm váy và giày cô ta đã từng mặc một lúc.
Rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Tôi thích viết lại về cuộc sống của mình, tôi có tài khoản vlog du lịch trên một mạng xã hội và thường phát sóng trực tiếp để giao lưu với người hâm mộ.
Nhưng gần đây bận rộn với thi cử nên phần lớn thời gian tôi đều ở trường học và tiệm sách.
Nội dung phát sóng trực tiếp đã trở thành chia sẻ cuộc sống trước khi đi ngủ.
Mười giờ tối, lúc tôi từ thư viện quay về thì Vương Hiểu Thiến đã ngồi trước bàn sách tháo trang sức.
Nhìn kĩ thì thấy cô ta lại đang dùng nước tẩy trang của tôi.
Thấy tôi về, cô ta làm như không có việc gì, quay đầu cười thân thiết với tôi.
“Diệp Phỉ, cậu về rồi sao, mình mang đồ ăn khuya về cho cậu đó.”
“Là bạn trai mình mua, cậu ăn thử đi, ăn ngon thì mai mình mua về tiếp cho cậu.”
Vương Hiểu Thiến chắc chắn là ứng cử viên sáng giá cho chốn quan trường, lật mặt nhanh đến mức có thể gọi là kỳ quan thế giới.
Chạng vạng tối chúng tôi mới vạch mặt nhau.
Mà bây giờ cô ta lại có thể trò chuyện với tôi vui vẻ như vậy.
Tôi suy nghĩ mấy giây.
Ngoài tính thích chiếm lợi từ người khác ra thì Vương Hiểu Thiến cũng không quá xấu xa.
Theo lời cô ta nói thì do sống nghèo khổ, do cuộc sống thiếu thốn, nếu không thì cô ta đã không phải xin trợ cấp nghèo.
Bây giờ cô ta lấy lòng tôi, nếu như tôi tiếp tục cố chấp không bỏ qua thì thành ra tôi lại là người bụng dạ hẹp hòi.
Tôi khó chịu nói lời cảm ơn, không truy cứu việc cô ta dùng nước tẩy trang của mình.
Lúc phát trực tiếp, Vương Hiểu Thiến lập tức chạy đến.
“Diệp Phỉ, cậu làm cái này kiếm tiền sao?”
Tài khoản của tôi có gần hai mươi vạn fan hâm mộ nhưng hiệu suất không cao bằng những blog có ngang fan hâm mộ.
Cho đến bây giờ thu nhập hàng tháng nhiều nhất cũng chỉ có năm ngàn tệ.
Một trong những nguyên nhân chính là vì tôi không muốn gặp rủi ro trong quá trình quảng cáo sản phẩm.
Nhưng thu nhập như thế này cũng dư để tiêu vặt lúc học đại học.
Vương Hiểu Thiến không chỉ một lần hỏi thu nhập của tôi.
Nhưng thu nhập trước đó chỉ một hai ngàn, cô ta nghe xong cũng không có hứng thú lắm.
Cho nên lần này tôi cũng trả lời qua loa.
“Không nhiều lắm.”
Vương Hiểu Thiến nhíu mày: “Là khoảng bao nhiêu?”
“Trên dưới năm ngàn.”
“Nhiều như vậy sao? Sao trước đó cậu không nói với mình?”
Nghe cô ta nói xong, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Hình như tôi đâu có nghĩa vụ phải nói cho cô ta biết một tháng thu nhập của mình là bao nhiêu?
Còn chưa kịp nói gì, Vương Hiểu Thiến lại tiếp tục nói.
“Cậu có thể nói cho mình làm thế nào không? Mình cũng muốn làm, cậu biết đó, mình là sinh viên nghèo, tiền sinh hoạt mỗi tháng rất ít.”
“Nếu như mình cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Tôi nhíu mày.
Năm ngàn tệ đối với nhân viên mới đi làm cũng rất hấp hẫn.
Đừng nói đến Vương Hiểu Thiến.
Nhưng đối với Vương Hiểu Thiến cả ngày gán mác sinh viên nghèo lên mà nói, một hai ngàn tệ thì không có sức hút sao?
Tôi không hiểu suy nghĩ của cô ta.
Nhưng cô ta suy nghĩ thế nào không liên quan đến tôi.
Nếu như cô ta có thể kiếm được chút tiền, bỏ cái tính thích chiếm lời từ người khác đi thì cũng xem như tôi làm được được việc tốt.
Tôi tỉ mỉ nói với cô ta quá trình mình tự làm tài khoản từ trước đến giờ.
Lông mày Vương Hiểu Thiến ngày càng nhíu chặt.
Ánh mắt cũng ngày càng chán nản.
Cuối cùng cô ta không kiên nhẫn “hừ” một tiếng.
Tôi kết thúc câu chuyện, nghi ngờ nhìn cô ta.
“Thật là phiền phức!” Vương Hiểu Thiến hờn dỗi nói.
“Hơn nữa vừa rồi cậu mới nói cáu gì…”
“Lúc đầu không có thu nhập? Cậu làm đã gần hai năm rồi mới mỗi tháng kiếm được năm ngàn sao?”
Tôi gật đầu.
“Haiz… Làm gần hai năm mới kiếp được năm ngàn, mình còn tưởng sẽ rất nhiều chứ.”
Cô ta đổi chủ đề, hỏi:
“Nhưng mình nghe nói những blogger kia kiếm được rất nhiều, mỗi tháng mấy chục mấy trăm vạn, thu nhập có thể so với minh tinh đó!”
“Sao cậu lại chỉ kiếm được năm ngàn tệ?”
“Không phải cậu sợ tôi kiếm được nhiều tiền hơn mình nên cố ý lừa tôi, muốn tôi từ bỏ đấy chứ?”
Lời này của cô ta khiến tôi không khỏi mở to mắt.
Chuyện cười diễn ra ngay trước mắt.
Tôi kinh ngạc “hả” một tiếng.
Vương Hiểu Thiến bĩu môi, liếc nhìn tủ quần áo và mặt bàn của tôi, ghen tị nói.
“Quần áo và túi xách của cậu, còn cả đồ trang điểm nữa, cộng lại chắc không ít tiền đâu.”
“Tôi thấy mỗi tháng cậu đều mua gì đó, làm gì cũng phải tốn mấy vạn tệ.”
“Nhưng cậu chỉ kiếm được mấy ngàn tệ…”
Ánh mắt cô ta trở nên khinh thường.
“Cậu được ai bao nuôi đấy à? Hay là mua hàng fake?”