Vượt Qua Sóng Dữ - Chương 5
17
“Lý Tịnh Hi, tại sao cậu cứ phải khiến tôi khó chịu vậy?”
Hạ Nhu đứng đối diện tôi trong căn phòng múa rộng lớn.
Vòng sơ tuyển kết thúc, chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Khiến cậu khó chịu? Hình như tôi chẳng làm gì cả.”
Tôi khiêu khích giơ tay lên, cười khinh bỉ.
Không ngạc nhiên, Hạ Nhu bị tôi chọc giận, tiến tới gầm lên: “Loại người như mày, dựa vào đâu mà c//ướp đi ánh hào quang của tao, mày có tư cách gì để so sánh với tao? Một kẻ hèn hạ thấp kém như mày, chỉ nên giống như mẹ của mày, mục nát dưới bùn lầy, cả đời không ngóc đầu lên được.”
“Hạ Nhu, tôi khuyên cậu nên giữ mồm miệng sạch sẽ.”
Tôi túm lấy tay Hạ Nhu đang định vung lên, lạnh giọng nói.
“Hừ, tôi thật sự muốn cậu biến mất khỏi thế giới này.”
“Vậy nên, để khiến tôi không dám thi đỗ hạng nhất nữa, cậu đã thuê người gửi email đe dọa, gửi ảnh bạo lực, và cả những gói hàng ghê rợn dẫn m/á/u?”
Hạ Nhu tiếp tục nói với cơn giận dữ: “Không chỉ là không muốn mày thi đỗ hạng nhất, tao còn muốn mày không dám thi vào đại học. Mày thử nghĩ mà xem, nếu mày đỗ đại học, mẹ mày sẽ bị quấy rối, bị đe dọa suốt ngày, sống trong lo sợ. Còn bố mày, khi ra tù, ai biết ông ta có mất trí mà giet chet mẹ mày không chứ?”
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Nhu vì kích động mà đỏ bừng, trông cô ta thật dữ tợn.
“Những đoạn tin nhắn cậu mắng tôi, những lời nói sến súa cậu quấy rối Cố Vi, tất cả đều là do cậu giả mạo, đúng không?”
So với Hạ Nhu, tôi tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Bằng cách xem qua email, tôi biết Lý Tịnh Hi chưa bao giờ thích Cố Vi, cô ấy chỉ trò chuyện nhiều với Lục Sơ Vi.
Và những đoạn tin nhắn bắt nạt cô ấy cũng không phải do cô ấy tự nói.
“Đúng vậy, tất cả đều do tao giả mạo. Tao chỉ muốn tất cả mọi người ghét mày, khiến mày sống còn khổ hơn chet.”
Hạ Nhu run rẩy, khẽ bật cười.
“Chắc mọi người đều đã nghe thấy rồi nhỉ.”
Tôi ngẩng đầu, hét về phía sau lưng Hạ Nhu. Hạ Nhu hoảng hốt quay đầu nhìn.
“Không phải ở đó, mà ở kia.”
Tôi chỉ vào chiếc camera nhỏ ở góc phòng múa.
“Cuộc trò chuyện của chúng ta đã được ghi lại hết rồi. À đúng rồi, tôi còn cho cậu biết thêm một điều, vừa nãy mọi thứ đã được phát trực tiếp toàn trường.”
“Không thể nào, làm sao mày có thể kiểm soát được hệ thống đa phương tiện của toàn trường chứ?”
Tôi, với tư cách là Lý Tịnh Hi, tất nhiên không thể. Nhưng chủ tịch Tô Ngôn, người vừa quyên góp tiền vừa xây tòa nhà cho trường thì không chắc.
Dù sao thì hiệu trưởng cũng chỉ nhận được thông báo là mở hệ thống đa phương tiện, còn việc phát gì, đến khi họ phát hiện ra thì có lẽ cũng không kịp tắt rồi.
“Hạ Nhu à, chưa bao giờ có ai muốn c//ướp đi ánh hào quang của cậu, và cũng không ai có quyền ngăn cản người khác tỏa sáng. Cậu thích hành hạ người khác như vậy, thì hãy tận hưởng cảm giác bị dư luận dìm chet đi. Sau này, tự lo lấy thân nhé.”
Tôi tiến sát khuôn mặt thất thần của Hạ Nhu, thì thầm một câu.
18
Vào ngày diễn ra buổi tiệc, Hạ Nhu không đến.
Sau buổi phát trực tiếp hôm đó, Hạ Nhu đã bị đuổi học.
Công ty của gia đình cô ta cũng mất đi vài khách hàng lớn vì sự can thiệp của Tô Ngôn.
Từ khi biết toàn bộ sự việc, Lục Sơ Vi vừa ôm tôi vừa khóc và xin lỗi, mỗi ngày đều cố gắng bù đắp cho tôi.
Những người ở trường trước đây từng nói những lời khó nghe với tôi giờ cũng trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn.
“Tịnh Hi, sắp đến lượt cậu lên sân khấu rồi, mau chuẩn bị đi.”
Một bạn phụ trách chạy chương trình cầm danh sách đến nhắc nhở.
“Tôi đến ngay đây.”
Đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu lên người tôi, âm nhạc vang lên, chiếc váy xoay theo từng bước nhảy, như đôi cánh của những con bướm bay lượn, xoay tròn, nhảy bật lên, thể hiện sự mềm mại nhẹ nhàng như một đóa hoa nở rộ, nhưng cũng tràn đầy nhiệt huyết của sự sống, huyền ảo như một giấc mơ.
Cú nhảy cuối cùng hạ cánh ổn định, âm nhạc kết thúc, tôi từ từ cúi chào.
Giữa tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, tôi nhìn về phía Tô Ngôn, người được mời tham dự.
Khi trở lại hậu trường, tôi phát hiện Lục Sơ Vi, lẽ ra đang xem buổi diễn, giờ lại đang ngồi ở chỗ của tôi.
“Sao cậu lại ở hậu trường?”
“Xem xong điệu nhảy của cậu, tôi qua đây luôn. Đi thôi, tôi mời cậu đi ăn đêm, dù sao lát nữa cũng không phải tập hợp nữa.”
Lục Sơ Vi kéo tay tôi định rời đi.
“Tôi phải thay đồ, đổi giày đã.”
Tôi rút tay ra, cầm theo đồ và giày đi vào phòng thay đồ.
Ngồi trong quán ăn đêm, ngay khoảnh khắc được cắn miếng xiên nướng, tôi cảm thấy cả người mình như được thăng hoa.
“Vì buổi tiệc này mà cậu cả ngày chẳng ăn gì cả, ăn nhiều vào, còn muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời.”
Nhìn bàn đầy thức ăn, tôi vội giơ tay ngăn không cho Lục Sơ Vi gọi thêm món nữa. Ăn uống no nê xong, tôi và Lục Sơ Vi đi bộ trên con đường nhỏ về nhà.
“Cậu có gì muốn nói thì nói đi, cả đường cứ liếc mắt trộm nhìn mấy chục lần rồi, có thôi đi không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Sơ Vi ngượng ngùng gãi đầu: “Buổi tiệc kết thúc, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, tôi muốn hỏi cậu xem kỳ nghỉ đông cậu có kế hoạch gì không, chúng ta cùng đi công viên giải trí nhé.”
Ngay khi tôi định đồng ý, một nhóm người chặn chúng tôi lại.
19
“Tịnh Hi, còn nhớ tao không, lâu quá không gặp nhỉ?”
Vương Chi? Là người trước đây nhờ tôi làm hộ bài tập sao?
“Cậu không phải đã chuyển trường rồi à?”
Nhìn nhóm người trước mặt hơn chục người, trong lòng tôi dấy lên cảnh báo.
“Chuyển trường? Không phải tại mày sao? Không biết mày đã dùng thủ đoạn gì mà bám được một ‘chỗ dựa’, không chỉ làm cho bố tao mất vài vụ làm ăn lớn, còn bắt ông ấy phải chuyển trường cho tao ngay trong đêm.”
Vương Chi sờ lên quả đầu tròn của mình, nghiến răng nói.
“Cậu chuyển trường là vì chuyện bắt nạt bạn học bị phơi bày, cậu không oan uổng gì đâu.”
Tôi không để lộ dấu vết, kéo Lục Sơ Vi về phía mình.
“Hôm nay tao không muốn nói nhiều với mày nữa, đánh cho tao!”
Vương Chi rõ ràng bị chạm đến nỗi đau, lớn tiếng ra lệnh.
“Chạy!”
Tôi nói trong hơi thở gấp gáp, rồi nắm lấy tay Lục Sơ Vi chạy ngay.
“Chạy đi! Chạy nữa đi!”
Vương Chi cầm gậy bóng chày đuổi theo.
Nhìn những người đang vây quanh, tôi và Lục Sơ Vi lập tức vào tư thế phòng thủ.
“Đ/á/nh!”
Vương Chi vừa hét lên, hơn chục người vung gậy bóng chày xông tới. Lục Sơ Vi vừa chống đỡ vừa che chắn cho tôi. Tôi vừa né tránh vừa đ/á/nh trả.
Không biết ai đã đánh một gậy vào lưng tôi, cơn đau khiến tôi quỳ xuống đất, khi cây gậy thứ hai giáng xuống, Lục Sơ Vi xông đến che chắn cho tôi.
Rồi sau đó, tôi mất ý thức.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện, Tô Ngôn ngồi bên cạnh.
“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi lắc đầu, hỏi về tình hình của Lục Sơ Vi.
“Cậu ấy không sao, nằm ở phòng bệnh kế bên, vài ngày nữa là xuất viện.”
Nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tô Ngôn, tôi lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Ngôn im lặng hồi lâu, dường như đã quyết định: “Đêm qua, khi tôi đến nơi, Lục Sơ Vi đã ôm chặt lấy cậu trong lòng, toàn thân đầy thương tích, cậu còn khóc lóc cầu xin tôi cứu cậu ấy.”
Khoan đã, khi Tô Ngôn đến nơi, tôi đã cầu xin cậu ấy cứu Lục Sơ Vi? Nhưng tôi hoàn toàn không có ký ức về đoạn đó, lúc đó tôi đáng lẽ đã mất ý thức rồi.
Chẳng lẽ?!
“Đúng vậy, linh hồn của Lý Tịnh Hi vẫn còn trong cơ thể này, đêm qua cô ấy đã xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn.”
Tô Ngôn xác nhận suy đoán của tôi.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Một cơ thể có đến hai linh hồn.
20
Từ lần linh hồn của Lý Tịnh Hi xuất hiện, đã hơn hai tuần trôi qua mà không có thêm bất kỳ động tĩnh nào.
Trong khi đó, tin tức về tình trạng nguy kịch của cơ thể tôi liên tục được lan truyền.
Ngày thi cuối kỳ kết thúc, trời đổ tuyết. Trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Tôi đã đồng ý lời mời đi công viên giải trí của Lục Sơ Vi. Ngồi trên vòng đu quay, tôi phóng tầm mắt nhìn xuống muôn vàn ánh đèn bên dưới, những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống.
Không biết vì sao, khoảnh khắc này, tôi chợt muốn gặp Tô Ngôn.
“Lý Tịnh Hi.”
Lục Sơ Vi ngồi cạnh tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm gọi một tiếng.
“Hử?”
Tôi không hiểu, quay đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy cũng quay lại nhìn tôi, đột nhiên cười, mang theo chút buồn bã khó nhận ra: “Có lẽ tôi nên gọi cậu bằng một cái tên khác.”
“Cậu nói gì?” Giọng tôi hơi run lên.
“Cậu không phải là Lý Tịnh Hi, đúng không?”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, nhưng dường như ánh mắt lại đang nhìn ai đó khác.
Tôi khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra. Nụ cười của cậu ấy nhuốm màu cay đắng.
“Cậu đã phát hiện ra từ khi nào?”
“Từ lần đầu gặp, tôi đã biết cậu không phải là cậu ấy rồi.”
Lục Sơ Vi không bận tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của tôi, tiếp tục thì thầm: “Lý Tịnh Hi, trên khuôn mặt cậu ấy sẽ không bao giờ thể hiện những cảm xúc rõ ràng như vậy. Cậu ấy luôn trầm lặng, dù là vui hay buồn, khi nói cũng rất cẩn trọng.”
“Trước đây cậu ấy theo mẹ bán hoành thánh. Khi tôi bỏ nhà đi vào trung học, bị mất tr//ộm tiền, đói đến mức không chịu nổi, tôi đứng trước quầy hoành thánh của nhà cậu ấy rất lâu. Cậu ấy đã đến hỏi tôi có muốn ăn hoành thánh không, và nói rằng không cần trả tiền, giọng nói run rẩy.”
“Tôi chưa từng thấy cô gái nào nhút nhát như vậy. Sau đó tôi thường xuyên đến ăn hoành thánh, cho đến khi tôi sang nước ngoài vào năm cuối trung học. Ở nước ngoài, tôi luôn nhớ đến bát hoành thánh đó. Nhưng rồi tôi nhận ra, thứ mà tôi nhớ không phải là hoành thánh, mà chính là cậu ấy.”
“Cậu ấy trong email luôn nói về những chuyện vui, về món ăn ngon, về những đám mây đẹp. Chưa bao giờ cậu ấy nói về những mối đe dọa hay nỗi buồn. Nếu tôi trở về sớm hơn, nếu tôi biết sớm hơn, liệu cậu ấy có thôi sợ hãi và không cần phải trốn tránh nữa không?”
“Ban đầu tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy vẫn còn ở đây. Những điều tôi nói với cậu, có lẽ cậu ấy sẽ nghe thấy. Nhưng sau đó tôi lại bắt đầu lo sợ rằng cậu ấy sẽ không còn nữa. May mắn thay… may mắn thay…”
Lục Sơ Vi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, hình bóng cậu phản chiếu trên kính, trông giống như một đứa trẻ lạc lõng giữa màn tuyết mờ mịt.
“Tôi thực sự rất nhớ cậu ấy….”
Giọng cậu khẽ run, như những chiếc lông vũ bị gió cuốn đi, mong manh như thể sắp tan biến bất cứ lúc nào.
“Cậu ấy sẽ trở lại.” Tôi vỗ nhẹ lên vai Lục Sơ Vi.
Sau khi từ công viên giải trí về nhà, mẹ Lý đã đang hâm lại đồ ăn cho tôi.
“Hôm nay đi chơi với bạn vui không?”
Tôi vừa ăn vừa nở một nụ cười, gật đầu.
“Vui là tốt rồi.” Mẹ Lý nhìn tôi.
Khi ăn xong và chuẩn bị vào phòng, mẹ Lý bất ngờ gọi tôi lại: “Hi Hi à.”
“Dạ?”
“Vui thì tốt, nhưng nhớ về nhà nhé, mẹ sẽ rất nhớ con, biết không.”
Nói đến đây, khóe mắt mẹ đã đỏ hoe.
“Yên tâm đi, mẹ, con chắc chắn sẽ trở về mà.”
Tôi giả vờ như không biết, đáp lời.