Vương Vấn Không Nguôi - Chương 3
6
Chuyến leo núi kéo dài hai ngày một đêm, sáng sớm thứ Bảy và Thẩm Thư Duyệt xe của Chu Kỳ Niên.
Anh : “Đến nơi mất ba tiếng, hai đứa cứ ngủ thêm một chút .”
Thẩm Thư Duyệt gật đầu rụt rè.
“Vâng, .” Tôi định giữ chút hình tượng, nhưng chống nổi cơn buồn ngủ nên chợp mắt luôn.
Qua kính chiếu hậu, thấy đã ngủ, Chu Kỳ Niên sang với Thẩm Thư Duyệt: “Cô Thẩm, ở ghế một cái túi, trong đó một cái chăn nhỏ, phiền cô lấy đắp cho cô , cảm ơn.”
Dưới chân núi mấy chiếc xe nhỏ đỗ , tính cả thảy cũng hơn chục , nam nữ đều đủ, bạn bè của . Một vài trong số đó còn từng gặp trong những buổi tiệc xa hoa.
Dĩ nhiên, ngay lập tức nhận cô gái là đối tượng xem mắt của .
Tôi huých khuỷu tay Thẩm Thư Duyệt: “Thấy ? Chính là chị đó, do đích thân tớ chọn từ cả đống ảnh đấy. Tớ đối xử với tớ ghê ?”
Thẩm Thư Duyệt: “…” Tốt đến mức ngoài cứ tưởng là con trai ruột nhỉ.
Lúc leo núi, cố hết sức tạo cơ hội cho và chị cùng .
Anh chủ động, thì chủ động hộ, cố ý gọi tên hai liên tục để họ cơ hội chuyện.
Cuối cùng mở chiếc bình giữ nhiệt đưa cho : “Em gái, khát , uống chút nước .”
Tôi nháy mắt hiệu, bảo đưa nước cho chị chứ!
Anh vẫn bình thản như khúc gỗ, bằng ánh mắt vô cùng hờ hững. Tôi giận đến mức nghiến răng. lúc , Thẩm Thư Duyệt kéo qua một bên, thì thầm: “Rốt cuộc là ai xem mắt ? Sao thấy chỉ mỗi chuyện với chị thôi…”
Tôi nghẹn lời, quyết định thay đổi chiến lược, chen giữa hai họ nữa mà kéo Thẩm Thư Duyệt lên , hì hục leo núi.
dù thế, vẫn nhịn mà xem tình hình . Ai ngờ đầu đã thấy Chu Kỳ Niên im lặng theo ngay .
Có lẽ vì đột ngột , làm giật trượt chân, bước hụt một bậc thang.
Không nghĩ ngợi nhiều, nhanh tay chộp lấy : “Cẩn thận!”
Anh vững , định rút tay nhưng tài nào rút vì nắm chặt quá. Thảm hơn nữa là đúng lúc đó, chị đang về phía chúng .
Tôi cuống lên, giọng mất kiên nhẫn: “Chu Kỳ Niên, buông tay !”
Anh hai giây hỏi: “Sao gọi là nữa?”
Tôi: “???”
Thẩm Thư Duyệt bên cạnh với ánh mắt đầy tò mò: *Wow, thú vị ghê nha~*
Cuối cùng cũng rời mắt khỏi , buông tay .
Leo đến đỉnh núi, mọi chuẩn dựng lều cắm trại. Chu Kỳ Niên qua giúp , nhưng gạt : “Anh , cần phiền , qua giúp chị .”
Tôi nghiến răng, quyết tâm đẩy về phía chị .
Chu Kỳ Niên: “…”
Đừng ngây như thế chứ, với cái dáng vẻ khúc gỗ , tìm vợ mới lạ đó!
Chị nhạt, vẻ chê bai: “Thiếu gia nhà họ Chu biết dựng lều thì chỗ khác .”
Tôi thầm gào lên trong lòng, Chu Kỳ Niên ưu tú như thì gì là biết chứ!
Chỉ là một cái lều thôi mà, dựng chứ, nhanh lên!
Thẩm Thư Duyệt vẫy tay mặt : “Này , ? Ánh mắt như thể đang nhập vai Dung Ma Ma .”
Tôi thở dài: “… Rõ ràng Chu Kỳ Niên mạng thế .”
Thẩm Thư Duyệt Chu Kỳ Niên ở cách đó xa, phát hiện đang lặng lẽ về phía , còn cô em gái ngốc nghếch thì biết.
Thẩm Thư Duyệt: *Có gì đó thú vị thật đấy~*
Buổi tối, mọi cùng nướng đồ ăn dã ngoại. Tôi cầm xiên thịt nướng mà Chu Kỳ Niên đưa, chạy thẳng đến cạnh chị .
Chu Kỳ Niên xa xa sang: “…”
Bắt gặp ánh mắt của , cổ vũ tinh thần, cắn răng chịu đói, đưa xiên thịt cho chị : “Chị ơi, đây là thịt em đặc biệt nướng cho chị đấy.”
Thẩm Thư Duyệt bên hóng hớt: “… Này bạn hiền, thiếu não hả?”
Chị nhận xiên thịt, ăn một miếng buông một câu: “Chẳng ngon gì cả.”
“Giống như con của Chu Kỳ Niên , già khô khan, chẳng chút thú vị nào.”
Gì chứ, ăn miếng thịt thôi mà còn lên cả nhân cách công kích thế ?
Chu Kỳ Niên mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đang thời trai trẻ, già?
Tôi cắn một miếng thịt, thấy rõ ràng là ngon mà, thịt mềm ngọt, vỏ ngoài giòn thơm, mùi vị hảo.
“Chị ơi, chị thế là đúng . Chu Kỳ Niên rõ ràng là tuổi trẻ tài cao, phong thái xuất chúng, thì đàm phán thương mại, thì biết nấu ăn nướng thịt… Người ưu tú giỏi giang như , khối thích nhé.”
Nếu là trong game, ai dám như , chắc chắn sẽ đấu đến khi đối phương biết trời nam đất bắc luôn.
Chị liếc qua chỗ xiên thịt hỏi ngược: “Ồ, thế em thích ?”
Tôi nổi cáu: “Tất nhiên là thích , chỉ mù mới thích thôi.”
Chị một cách chân thành: “Em biết cận tám độ ? Hôm nay leo núi nên đeo kính áp tròng.”
Tôi: “….”
Chu Kỳ Niên bước chậm rãi về phía , khéo thấy câu cuối cùng, nhịn bật . Tôi trừng mắt , cái gì mà , vợ sắp mất đấy!
07
Buổi xem mắt đầu tiên của Chu Kỳ Niên kết thúc thất bại, và buổi thứ hai… buổi thứ hai nào cả.
Ba thở dài buồn bã: “Bố biết ngay là thằng bé Kỳ Niên quá nặng tình, chắc chắn vẫn quên bạn gái quen qua mạng của nó.”
Là bạn gái quen qua mạng , cúi đầu đầy chột .
Ba Chu tiếp: “Thôi, quan tâm nó nữa. À đúng , Tiểu Tống, bố phòng nhân sự con đã nộp hồ sơ công ty, với ba một tiếng?”
Tôi ngại ngùng đáp: “Con nộp đại thôi, nghĩ là nhận.”
Ba Chu cho rằng vị trí ứng tuyển nhiều cơ hội thăng tiến, nên sắp xếp cho một chức quản lý gì đó. mới nghiệp, làm dám nhận trọng trách lớn như .
Cuối cùng vẫn là Chu Kỳ Niên chủ động đề nghị: “Nếu em gái chê, thể đến làm trợ lý cho .”
Thế là điều sang chỗ .
Công việc trợ lý tổng giám đốc đúng là thử thách, nhưng học hỏi nhiều điều. Dù , Chu Kỳ Niên cũng đưa theo, kể cả khi bàn thảo những dự án lớn, đều cạnh ghi chép.
Lần là một dự án lớn, do chính Chu Kỳ Niên đàm phán, kéo dài suốt một tháng. Tin tức về việc giành dự án lan truyền nhanh khắp công ty, nhưng đồng thời cũng một tin khác lan truyền kém phần nhanh chóng – đó là việc đối tác nữ ráo riết theo đuổi Chu thiếu gia.
Đối tác là một nữ tổng giám đốc sắc sảo, mạnh mẽ cuốn hút. Ngay khi ký xong hợp đồng, cô lập tức hỏi thẳng: “Chu tổng hiện tại còn độc thân chứ?”
Chu Kỳ Niên đáp ngắn gọn: “Độc thân.”
Chị mỉm : “Tôi biết ngay lời đồn là sai sự thật. Gần đây tin đồn vô lý rằng Chu tổng vợ nhưng cô đã mất.”
Dù đã qua lâu, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện , vẫn thấy hoảng hốt.
Chu Kỳ Niên thở dài: “ là tin đồn nhảm nhí.” Rồi thêm một câu còn gây sốc hơn: “Thật , chỉ bỏ rơi thôi.”
Tôi: “…”
Chị tổng giám đốc cũng bất ngờ: “Ai mà dám bỏ rơi cả Chu tổng?”
“ nhờ cô mà mới cơ hội như bây giờ.”
Câu của Chu Kỳ Niên khiến choáng váng. Đầu óc rối tung lên, vội vàng nhắn tin cho Thẩm Thư Duyệt:
Tôi: “Tớ một bạn, cô với bạn trai quen qua mạng rằng đã mất vì tai nạn, giờ thì bạn trai đó bảo rằng cô bỏ rơi…”
Thẩm Thư Duyệt: “?”
“Cậu phát hiện ?”
Tôi cố gắng phân bua: “Tớ đã giấu kỹ, thể phát hiện !”
Tên tài khoản, nick clone, danh tính cũng để lộ chữ nào. Hơn nữa, chúng chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại chứ bao giờ gửi ảnh gì cả.
Thẩm Thư Duyệt: “Có hai khả năng, một là đã phát hiện .”
“Hai là… phát hiện thật .”
Tôi: “………..”
Thẩm Thư Duyệt khuyên nhủ: “Nghe lời chị, sớm thú nhận , đừng tự dằn vặt nữa.”
“Đoạt một cao lãnh như , cả đời chỉ là của thôi.”
Tôi theo: “Cậu thật sự nghĩ tớ phát hiện ?”
Thẩm Thư Duyệt: “Nhắn tin rõ , tối nay buổi họp lớp cuối cùng ở đại học, đến sớm nhé, tớ sẽ từ từ giải thích.”