Vượng Tài - Chương 5
Tôi theo bản năng sờ mặt, cảm nhận được lô.ng mọc rậm rạp tôi mới nhận ra mọi chuyện không ổn rồi.
“Filter đấy, tôi đang dùng filter thôi!”
Để tránh cho phòng livestream bị cấm sóng, tôi lập tức lớn tiếng làm sáng tỏ.
Lông trên người tôi cứ mọc lên từng lớp từng lớp, tôi nhìn màn hình miễn cưỡng cười đùa.
Bạch Quý với đại sư còn chưa tìm được sao?!
Nếu chưa tìm thấy thì tôi sẽ chết thật đấy!
“Gâu gâu gâu gâu!”
Dường như Vượng Tài cảm giác được tôi sợ hãi, nó vui sướng sủa lên, sau đó nó nhảy xuống khỏi người tôi rồi thuần thục đứng dậy.
Khu bình luận lần nữa nảy lửa.
【Chó đứng lên sao?】
【Không hổ là Vượng Tài, giống y chang con người luôn!】
【Trời đậu, nó không phải con người chứ?】
Nhìn thấy nó thông thạo mở ngăn tủ rồi dùng chân đâm điếu thuốc, bình luận trên livestream đổi nhanh đến nổi tôi không thể nhìn rõ nữa.
“Lạch cạch.”
Một cái trứng ấu trùng từ vết rách rơi xuống dưới sàn nhà.
Cư dâng mạng tinh ý đã phát hiện ra chi tiết này.
【 Đó là thứ gì vậy? 】
【Trên mình con chó rớt ra cái gì kìa?】
Thấy Vượng Tài quay đầu lại, tôi bỗng có một dự cảm tồi tệ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị đổi camera thì vết khâu ở trên lưng nó bung bét ra hết. Vô số trứng ấu trùng nhỏ xíu rơi ra, giống như hạt đậu rơi đầy trên sàn nhà.
Trong lớp da chó con quái vật đang vặn vẹo thân thể, cho đến khi một sống lưng màu đen gầy như xương cá từ trong lớp da đó chui ra ngoài.
Giang cư mận sốc phát ngốc.
【What the ****! Đó là thứ gì vậy?】
【Là chó thật sao?】
Tôi còn chưa chịu từ bỏ ý định, nhanh chóng quay camera về phía bản thân, đang muốn giải thích thì phòng livestream bị cấm sóng.
Tôi nắm chặt điện thoại chầm chậm lùi về sau.
Toang rồi, lần này chết chắc rồi.
10.
Con quái vật từ bò ra khỏi lớp da, cuối cùng tôi cũng thấy được dáng vẻ của nó.
Nhìn từ thực tế bên ngoài, nó giống như một con chihuahua cao gầy đen nhẻm.
Tôi lấy từ trong túi ra cái linh phù do đại sư đưa.
“Mày đừng đến đây, tao có phù chú!”
Con quái vật hưng phấn sủa hai tiếng, bắt đầu lắp ba lắp bắp học theo câu tôi nói.
“Mày, đừng, đến, đây, gâu gâu gâu!”
Nó chộp lấy trứng ấu trùng trên mặt đất rồi ném về phía tôi, tôi nhanh chân tránh né.
Linh phù đại sư đưa đúng là một chút hiệu nghiệm cũng không có!
Lúc quái vật chuẩn bị bổ nhào vào tôi thì cánh cửa bỗng bị đẩy ra một cái rầm.
“Không được cử động!”
Bạch Quý cầm một túi hoàng phù với bùa bình an ném về phía con quái vật.
Được cứu rồi!
Hoàn phù ném đầy ra nhưng con quái vật lại không hề sợ hãi. Thậm chí nó còn giống như con c.hó, nằm rạp trên sàn nhà vui vẻ xoay vòng vòng.
“Đại sư đâu?!”
Bạch Quý cau mày, không ngại phiền mà cứ tiếp tục ném phù.
“Trở về lấy pháp khí, tôi sợ cô chết nên đến cứu cô trước!”
Tôi hơi cảm động nhưng cũng thấy hơi bất lực.
“Nếu đến cứu tôi thì đem theo chút đồ hữu dụng cũng được mà!”
Con quái vật chơi đùa với hoàng phù một hồi, thật nhanh lại nổi lên ý muốn giết chúng tôi lần nữa.
Đáng buồn hơn cả là nó đã chặn chúng tôi vào trong góc tường, hoàn toàn không có chỗ trốn.
“Gâu gâu gâu!”
Nó sủa mấy tiếng, thân thể gầy rộc bổ nhào về phía chúng tôi.
Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây sao?
Trong lúc khẩn cấp đầu tôi bỗng lóe lên một ý.
“Mày muốn biến thành người đúng không?!”
Tôi hét to, con quái vật nghe xong thì có hơi sững sờ.
Tim tôi muốn nhảy tọt lên đến cổ họng.
“Tao có biện pháp có thể biến mày thành người!”
Con quái vật nhe răng, nghe xong lập tức xoay người nhào về phía Bạch Quý.
Ý của tôi không phải như vậy!
Tôi chạy vào phòng bếp lấy con dao phay, điên cuồng chém con quái vật nhưng nó không xi nhê.
“Gâu gâu gâu!”
Đột nhiên từ cửa xuất hiện một bóng trắng lao nhanh vào, mạnh mẽ c.ắn xé con quái vật.
Là Maltese của Bạch Quý! Là Tiểu Bạch!
Khóe miệng nó dính chút máu tươi không biết từ đâu ra, khiến toàn bộ lông đều bị nhuộm đỏ.
Thân thể nhỏ bé không biết sợ chết là gì, nổi điên che chắn trước người Bạch Quý.
Thế mà con quái vật lại bị dọa sợ lùi lại!
Nó quay đầu, lại coi tôi thành mục tiêu lần nữa.
Vô số trứng ấu trùng lăn đến gần tôi, tôi thấy những con trùng nhỏ phá vỏ thoát ra ngoài.
Con quái vật hốt một nắm trứng ấu trùng, cại miệng tôi ra——
Xong rồi! Xong thật rồi! Chết không còn nghi ngờ gì nữa!
Tôi nhắm nghiền hai mắt, dùng hết sức bình sinh đẩy con quái vật ra!
“Leng keng——”
Một hồi tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một hương thơm thoang thoảng len lỏi trong không khí. Sức nặng trên người biến mất, tôi mở đôi mắt ra.
Đại sư đến rồi!
Theo từng đợt chuông vang, con quái vật sợ hãi hét lên thảm thiết.
Chưa được năm phút, đại sư đã nhanh chóng thuần phục được con quái vật.
Cuối cùng cuộc sống của tôi với Bạch Quý cũng có thể trở lại quỹ đạo vốn có.
11.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Bạch Quý kể cho tôi nghe câu chuyện xưa của con quái vật.
Nhiều năm về trước từng có một phường thêu chỉ có phụ nữ chứ không có đàn ông.
Chủ phường thêu lúc đó mềm lòng thu nhận hai người vô gia cư ở lại học nghề.
Kết quả lại phát hiện hai người bọn họ đang rình trộm trước nhà vệ sinh.
Chủ phường thêu cực kỳ tức giận, dưới cơn thịnh nộ đã dùng da chó biến bọn họ từ người thành chó.
Sau đó họ lang bạt khắp nơi, dùng da người làm da chó, muốn biến trở lại thành người.
“Chẳng trách con quái vật này lúc nào cũng đem theo kim.”
Tôi gật đầu, nhai snack rồn rột.
“Thì ra có những người có tay nghề thêu tốt như vậy, đường chỉ vừa mỏng nhưng chặt.”
Bạch Quý xoa xoa Tiểu Bạch trong lòng ngực, chạm vào chiếc răng sún nhỏ của nó.
“Ừm, tội nghiệp Tiểu Bạch của tôi.”
Có lẽ do cảm nhận được Bạch Quý sẽ gặp nguy hiểm nên Tiểu Bạch dùng hết sức cắn đứt lồng sắt, chạy đến cứu chủ nó.
Còn mất một chiếc răng.
“Nhưng mà có răng sún nhỏ cũng rất đáng yêu.”
Tôi sờ đầu Tiểu Bạch, cười nói.
“Có một chuyện tôi chưa nói với cô.”
“Chuyện gì?”
Bạch Quý chớp mắt.
“Cô còn nhớ cô đã từng hỏi tôi sao tôi có thể giao tiếp với Vượng Tài trong khi tôi không hiểu tiếng chó?”
Tôi sửng sốt một chút rồi gật đầu.
“Ừm, sao anh có thể giao tiếp với nó?”
Bạch Quý nở nụ cười chua xót.
Anh ta từ ghế sô pha đứng dậy, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên sàn nhà.
“Mỗi lần tôi nằm mơ phải mất ba giờ để bắt đầu, nhưng Vượng Tài viết chữ không giỏi lắm. Từng câu từng chữ tôi truyền lại cho cô đều là do nó ở trong mơ dùng móng vuốt khắc lại…”
Đột nhiên tôi thấy cổ họng nghẹn ứ.
Nhớ tới cái đêm tôi trốn vào khách sạn khóc lóc thảm thiết.
Đêm đó là lần đầu tiên tôi mơ thấy Vượng Tài.
Nó đang ngậm món đồ chơi nó yêu thích nhất lăn tròn ở bên cạnh tôi.
Dùng móng vuốt khắc lên sàn từng nét chữ.
【 Cô chủ hạnh phúc nhé.】
(Hết)