Vượng Tài - Chương 3
Sao lại muốn làm như vậy?
Quý Bạch lấy xâu chìa khoá ra, đưa cho tôi chiếc bấm móng tay trên đó.
【Muốn tháo ra nhìn xem thử không?】
Tôi nhận đồ bấm móng tay, nuốt nước miếng liên tục. Nhắm ngay sợi chỉ mỏng trên chỗ khâu, cứa nó một cách nhẹ nhàng.
“Con chó” này rốt cuộc là thứ gì?
5.
Tôi ngừng thở, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Dùng lưỡi dao của đồ bấm móng tay nhẹ nhàng cứa đứt sợi chỉ mỏng.
“Vượng Tài” đang ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy o o.
Tôi che miệng, khẩn trương đến mức muốn nôn hết ra. Theo động tác của bàn tay thì sợi chỉ mỏng kia cũng đã bị đứt.
Bạch Quý nhẹ nhàng lật da lưng của nó sang hai bên. Vết khâu từ từ mở rộng ra, thứ giấu bên trong da của nó là….
Sau khi nhìn tới, tôi bụm chặt miệng mình lại.
Chỗ lỗ thủng lộ ra một thân thể khô đét gầy gò.
Dừng như đó là một đoạn sống lưng, có làn da sáng bám vào, hô hấp phập phồng đều đặn.
【Rốt cuộc đây là thứ gì!】
Đầu lưỡi, miệng với móng vuốt đều là của chó nhưng cử chỉ lại giống con người.
Cái phần lộ ra này giống như da lưng của con người.
Phía sau có những đường khâu cực kỳ tinh xảo, loại tinh xảo cũng như độ dày này nhất định không phải là của bác sĩ thú y, có cảm giác chỉ có những thợ thêu chuyên nghiệp mới đạt được kỹ thuật như thế.
Sắc mặt của Quý Bạch cũng rất xấu, đôi mắt trừng to.
Chúng tôi ngơ ngác nhìn miếng da đó gần cả phút.
Tôi tỉnh táo lại, cầm lấy đầu sợi chỉ giật nhẹ, buộc cái chỗ hỏng đó lại.
Tầm mắt của Bạch Quý với tôi chạm nhau trong giây lát, rồi hai chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất đưa “Vượng Tài” về nhà.
Nửa tiếng sau, tôi với Bạch Quý đi ăn lẩu cay ở một quán ven đường.
Tôi cúi đầu ăn ngấu nghiến nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
“Tôi muốn báo cảnh sát.”
Tôi thật sự không thể tưởng tượng được dưới lớp da chó này sẽ là thứ gì đây chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy báo cảnh sát là biện pháp tốt nhất.
Bạch Quý ngây người một lúc sau đó gật đầu chắc nịch.
“Được, nhưng nó thể là một thứ phi nhân loại hay không?”
Tôi bưng bát canh nóng uống một ngụm.
“Đúng thật không thể nào là người được, nhưng thứ có thể chạm vào thì bắn hai phát súng nhất định sẽ đau.”
Bạch Quý mỉm cười bất lực.
Cuối cùng chúng tôi bàn bạc đối sách, sáng mai khi nhận được phim chụp X-quang sẽ lập tức đi báo cảnh sát. Bạch Quý cũng sẽ liên hệ với mấy đại sư để nghiên cứu xem thứ kia rốt cuộc là cái gì.
Chúng tôi quyết định tin tưởng cả vũ khí nóng lẫn pháp khí.
Tới lúc gần ăn xong, Bạch Quý mới chậm rãi mở miệng: “Hứa Nghiên, ngày thường nó có rụng lông không?”
Tôi lau khoé miệng, lắc đầu.
“Không rụng lông, chó ú nu như thế bình thường sẽ không rụng lông.”
“Nhưng theo lý mà nói đến mùa hè thì lông hẳn phải rụng đầy chứ.”
Tôi nhớ lại, biểu cảm hơi phức tạp.
“Lông của nó giống như bị đóng đinh vào lỗ chân lông vậy, một chút cũng không rụng.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ đó là vấn đề về thể chất…”
Bạch Quý đưa tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Bạch Quý?”
Anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt tái xanh giống như trái khổ qua.
“Chờ tôi chắc chắn sẽ nói cho cô biết.”
Tôi bĩu môi, tôi biết đầu óc này của tôi muốn nghĩ cũng không thể nghĩ ra được nên thôi mặc kệ luôn.
“Hứa Nghiên, cô có phát hiện chuyện kỳ lạ không?”
“Sao?”
Bạch Quý dùng chiếc đũa nhúng vào chén canh rồi vẽ lên trên bàn.
“Vượng Tài là một con Alaska siêu to, nhưng lúc chúng ta lật lớp da trên lưng nó ra thì thứ bên trong cực kỳ gầy.”
Anh ta vẽ một vòng tròn trên cái hình của mình.
“Như vậy thứ giữa lớp da với con quái vật, thứ mà chúng ta nghĩ là mỡ thật chất là cái gì đây?”
Đầu óc tôi ong ong. Nghe đến đây da đầu tôi tê dại, lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng.
Bạch Quý vẫn tiếp tục nói:
“Hơn nữa lưng của Vượng Tài cũng rất béo nhưng khi chúng ta lật da ra thì lại không thấy được thứ đó, chắc là thứ đó có thể di chuyển.”
Tôi cảm giác cả người đều bất ổn.
“Rốt cuộc, rốt cuộc là thứ gì chứ?”
Bạch Quý nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Cô ngẫm lại xem cái lúc sờ ngực Vượng Tài, cảm giác sột soạt đó, cô thử nghĩ rốt cuộc cô đã sờ phải thứ gì?”
6.
Nhớ lại cảm giác đó, tôi cảm thấy trong nháy mắt cánh tay nổi đầy da gà, cảm giác đó giống như từng hạt từng hạt một…. Sột soạt như thể mấy lớp vỏ cứng cọ sát vào nhau.
‘Có lẽ là trứng ấu trùng?”
Tôi rùng mình, lắc đầu điên cuồng.
“Không thể suy nghĩ tiếp nữa nếu không chắc buổi tối lại mất ngủ thật.”
Tôi đến khách sạn ngủ một đêm, sáng vừa mới tỉnh giấc đã nhận được cuộc gọi của Bạch Quý.
“Tin xấu, chúng ta không thể báo cảnh sát.”
“Tin tốt, hôm nay đại sư rảnh, có thể đến gặp ông ấy.”
Sau khi rời giường, tôi đến phòng khám thú y lấy phim chụp X-quang trước rồi sau đó lập tức đi tìm Bạch Quý với đại sư để bàn chuyện.
Ý của đại sư là chúng tôi hoàn toàn không biết gì về con quái vật cả nên không thể kinh động đến nó.
Không chỉ không thể báo cảnh sát mà tôi còn phải về ở chung như thường với nó.
Tận đến khi chúng tôi hiểu rõ ràng mục đích của nó, biết được nó đến từ đâu, như thế mới có thể giải quyết được.
“Bạch Quý này, đại sư này có đáng tin không đấy?”
Tôi đưa tay che miệng hỏi nhỏ, hỏi xong rồi ngẩng đầu lên thấy ông ấy đang nhìn tôi chằm chằm, ho khan hai tiếng.
“Cô gái nhỏ, tôi đã nghe Bạch Quý kể về chuyện của cô.”
Ông ấy cười hiền từ rồi chỉ vào chân tôi.
“Hôm nay có phải chưa nhìn thử chân mình đúng không?
Tôi bối rối xắn ống quần lên sau đó không nói nên lời.
Sao lại thế này?
Trên đùi tôi mọc đầy lông tơ mịn, lông tơ cực kỳ mềm mảnh thậm chí còn không giống lông tơ mà giống như là…
“Lông chó.”
Đại sư nở nụ cười chân chất.
“Hai người vẫn luôn nghĩ có người đang ẩn nấp dưới lớp da chó nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến một khả năng khác.”
Bạch Quý nhíu mày.
“Có con chó ẩn trong da người?”
Đại sư gật đầu tán thưởng.
Tôi gần như bật ra khỏi ghế.
“Da người? Da của người nào?”
Bạch Quý với đại sư nhìn tôi, ánh mắt giống như nhìn người thiểu năng trí tuệ. Tôi nhìn đôi chân rốt cuộc cũng đã hiểu ý của bọn họ
“Nhưng làm sao hai người biết bên trong là một con chó chứ?”
Tôi lấy phim chụp X-quang từ trong túi xách ra rồi đặt ở trên bàn, khi nhìn thấy nó tôi gần như đã nôn mửa ngay tại chỗ. Cái thứ “sột soạt” theo như lời tôi nhắc đến thật sự là trứng ấu trùng. Trứng ấu trùng chi chít phủ đến gần 60% da. Còn về hình chụp xương của “Vượng Tài”, nó giống như thứ gì đó lai giữa người và chó.
“Cô gái, giữa biến thái với yêu quái cô sợ cái nào hơn?”
Tôi khóc không ra nước mắt mà nhìn đại sư.
“Nhất định phải chọn một cái sao ạ?”
Đại sư bình tĩnh lắc đầu.
“Không cần, có lẽ là cả hai nhập một.”
Nghe đến câu này, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên tất cả những gì tôi đã từng trải qua, tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy khó lòng phòng bị được.
Trước khi đi, đại sư đưa cho tôi một tấm linh phù.
“Cứ dùng đại đi, mũi của nó thính nên chưa chắc đã hữu dụng.”
Rồi sau đó ông ấy đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Báo cảnh sát cũng được nhưng nhớ tuyệt đối đừng kinh động nó, nếu lông của cô mọc nhanh chóng trong thời gian ngắn thì có khả năng nó sẽ lập tức ra tay.”
Tôi cúi đầu nhìn chân mình, đây là lời cảnh báo nó gửi cho tôi sao?
Tôi dẫn theo Bạch Quý trở về nhà, đại sư nói là ở trong nhà tôi là hơi thở của Vượng Tài trong nhà tôi sẽ mạnh hơn nhiều, xác suất Bạch Quý mơ thấy nó lần nữa cũng cao hơn, thậm chí còn có thể mơ thấy tin tức mấu chốt.
Sau khi biết tên hoặc hình dáng của quái vật là có thể tìm được thông tin cụ thể của nó trong một chồng sách dày cui kia của đại sư.
Biết được nó trải qua cái gì mới có thể tìm được cách đối phó nó.
“Tôi còn tưởng đại sư bấm tay niệm thần chú là có thể giải quyết xong chuyện liền.”
Buổi tối, tôi đưa chăn cho Bạch Quý trải dưới sàn. “Vượng Tài” bị tôi nhốt ở phòng bếp, tôi ngủ sô pha còn anh ta ngủ trên sàn nhà. Bạch Quý dụi dụi đôi mắt, ai oán nhìn tôi .
“Đã lâu rồi tôi không có một giấc ngủ ngon.”
Tôi trở mình, lẩm bẩm một câu: “Thế chúng ta trao đổi đi, tôi thấy hâm mộ anh đó.”
Đêm nào ngủ cũng có thể mơ thấy Vượng Tài thật sự, không nghĩ tới nó chết được hơn nửa năm rồi tôi mới phát hiện. Nghĩ một lúc, tôi thấy mắt mình ươn ướt, xong tôi đưa tay ra lau nước mắt.
“Được thôi.”
Trong phòng khách tĩnh lặng truyền đến một giọng nam khàn khàn.
Bạch Quý không có phản ứng gì, xoay người lại nhíu mày lẩm bẩm.
“Cái gì, tôi, tôi không nói gì cả.”
Tôi run lên, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ. Cửa phòng ngủ kêu cạch cạch, tôi rút vào trong chăn chỉ để lộ đôi mắt.
“Két—”
Cửa phòng ngủ mở ra, dưới ánh trăng trên sàn nhà xuất hiện một cái bóng dài đang đứng thẳng.
7.
Tôi nín thở, không dám phát ra chút âm thanh gì. Một con chó đứng thẳng từ trong phòng ngủ đi ra, nó nằm bên cạnh Bạch Quý.
Con chó này tôi tạm kêu nó là “Vượng Tài” vậy, nó đang thuần thục tìm được một bao thuốc lá, rồi sau đó dùng móng vuốt bật bật lửa, phì phèo nhả khói.
Thật quỷ dị.
Khói thuốc lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc gay mũi. Quý Bạch khụ hai tiếng sau đó nhíu mày trở người lại.
“Có thể đến toilet hút được không?”
Tôi không dám hé răng thấy Vượng Tài đã quay đầu, nhìn chằm chằm Bạch Quý.
Cmn toang rồi.
“Khó thở thật chứ!”
Quý Bạch lầm bà lầm bầm nhưng vẫn không mở mắt ra. Dường như Vượng Tài bị chọc giận, nó nhe răng nanh, chậm rãi há mồm ngay chỗ cổ Bạch Quý.
“Phựt.”
Một tiếng đứt nho nhỏ vang lên, như tiếng sợi chỉ trên lưng “Vượng Tài” mà tôi từng cứa đứt, mà giờ bởi chuyển động của nó mà bị bung ra.
Ngay khi tôi nghĩ nó sẽ dùng móng vuốt sờ sau lưng nó thì Vượng Tài đột nhiên nằm xuống.
Thân thể của con chó như một cái áo khoác da, mà dưới cái áo đó có gì đó đang rục rịch.