Vương Phi Bị Ruồng Bỏ - Chương 3
Diệu Anh thở dài than vãn cùng ta, nàng vừa từ Thẩm phủ về, nói là phụ thân ta nghe được chuyện của ta, đau lòng đến nỗi ăn ít đi nửa bát cơm.
Ta đang cảm thán tình cảm cha con chúng ta sâu đậm, không ngờ Nguyên Nghị Thần lại đến, trên tay còn cầm một tờ giấy.
Ta ngay cả lấy lệ cũng lười, trực tiếp hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Trên mặt hắn có vẻ vui mừng không giấu được, ném tờ giấy hòa ly vào mặt ta, quét sạch vẻ u ám trước kia: “Ngươi đã không còn là người Nguyên gia nữa, dọn khỏi Nguyên phủ sớm đi.”
Ta ngẩn ra, đây coi như là vận may từ trên trời rơi xuống?
Vẫn là Diệu Anh nhắc nhỏ ta xem hưu thư, ta mới phản ứng lại, xem kỹ một lượt.
Phải nói rằng, Nguyên Nghị Thần vẫn vô sỉ như trước.
Lý do hưu thê, cư nhiên là vô sinh!
Ta vì sao vô sinh, trong lòng hắn không có số sao? Nhất định phải đội một thảo nguyên trên đầu mới vui sao?
Thôi thôi, chỉ cần có thể rời đi, vô sinh thì vô sinh vậy.
Ta không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, nhanh chóng bắt đầu thu dọn hành lý, may mà nhà cửa nhiều, gần Nguyên phủ có một căn.
Diệu Anh ra ngoài gọi mấy chục người Thẩm gia, chuyển đồ hồi môn của ta đến trong nhà Thẩm gia.
Đồ hồi môn lúc ta xuất giá có chín mươi chín kiệu, sau khi chuyển xong, kho trở nên trống rỗng.
Còn những thứ khác ta mua sắm, đương nhiên là phải mang hết đi.
Ga giường, chăn đệm, quần áo, đồ nội thất, xoong nồi chảo, thứ nào cũng dùng một số tiền lớn để mua, mang đến tiệm cầm đồ đổi thành bạc cũng tốt.
Đồ đạc trong viện của Nguyên Nghị Thần cũng không thể bỏ sót, ta đích thân chỉ huy người chuyển đi, ánh mắt tìm kiếm cẩn thận, sợ bỏ sót thứ gì.
Tạ Nhược đang uống cháo không màng đến thể diện, nâng bụng lớn tiến lên chất vấn: “Ngươi làm gì vậy? Phu quân đã hưu ngươi, ngươi dựa vào đâu mà động vào đồ của Nguyên gia?”
Ta cười, trách không được nàng ta luôn nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể ta nợ nàng ta tiền vậy.
Hóa ra là cảm thấy vinh hoa phú quý của ta đều do Nguyên gia ban tặng nên nóng lòng muốn thay thế.
“Ngươi mới đến kinh thành, không biết thân phận của ta cũng là điều dễ hiểu. Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta là nữ nhi độc nhất của Thẩm Tại Tiên – thương nhân giàu nhất Đại Kỳ, cái giường, cái bàn, cái ghế, đồ dùng mà ngươi đang dùng, thậm chí cả vải trên người ngươi, đều là do ta bỏ tiền mua.”
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nàng ta, ta rất độ lượng để lại hết đồ đạc của nàng ta.
Trước khi mặt trời lặn, ta thong thả bước ra khỏi Nguyên phủ. Đằng sau, người hầu khiêng cây ngô đồng đã đâm chồi nảy lộc, thở hổn hển.
Còn về Nguyên lão phu nhân nhìn ngôi nhà và khoảng sân trống rỗng cùng mấy cái hố lớn trong sân mà tức đến ngất đi thì chắc chắn không liên quan đến ta.
Ta chỉ biết rằng, khoảnh khắc ta bước qua ngưỡng cửa Nguyên gia, là lúc ta thoải mái và vui vẻ nhất trong hai năm qua.
Còn việc trở thành trò cười và đề tài bàn tán, ta không hề để tâm, dù sao ta vẫn có thể mặc quần áo đẹp nhất, đeo trang sức đắt tiền, kiếm được nhiều tiền nhất.
Ta không về Thẩm gia, huynh trưởng trong nhà đã cưới vợ, tuy không để ý đến việc ta về nhà nhưng dù sao ta cũng là bị hưu, nói ra không dễ nghe.
Ta và Diệu Anh tìm một ngôi nhà đẹp, sống tự do tự tại, tiêu tiền thoải mái, không còn phải lo lắng hành vi của mình sẽ làm mất mặt phủ đệ.
Quán rượu ở ngoại ô phía Tây cũng bắt đầu có quy mô, chỉ nhìn hình dáng ban đầu, đã có thể vượt qua những quán rượu tốt nhất kinh thành. Đợi đến khi xây xong, không biết sẽ tráng lệ đến mức nào.
Cuộc sống bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ, ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tuần tra sản nghiệp một lượt, bàn tính gảy lên gảy xuống, cuối cùng ra được một con số kinh ngạc.
Ta cảm thán một câu: “Nhiều tiền như vậy, không chỉ tám đời tiêu không hết, mà tám trăm đời cũng tiêu không hết!”
Diệu Anh liếc ta một cái đầy u oán, sau đó xúi giục ta đưa nàng đi ăn tiệm.
“Đi, tiểu thư dẫn ngươi đi tiêu tiền!” Ta nhét một xấp ngân phiếu vào túi, cười tươi như hoa.
Diệu Anh trợn mắt: “Cả quán rượu này đều là của người, tiêu tiền gì chứ?”
Ta á khẩu không trả lời được, không cách nào phản bác.
Nếu hỏi nơi nào có nhiều tin tức vỉa hè nhất thì ngoài thanh lâu ra thì chính là quán rượu.
Đại sảnh náo nhiệt nhất, ta và Diệu Anh ngồi ở góc, bàn bên cạnh là hai công tử mặc trang phục lộng lẫy, mà họ đang bàn tán chính là vị phu quân cũ của ta.
“Không biết Cảnh Chiêu công chúa nhìn trúng hắn ở điểm nào, xét về thân phận, về tài học, về dung mạo, hắn có điểm nào xuất chúng?”
“Đúng vậy, nghe nói để cưới công chúa, hắn đã hưu người thê tử nghèo hèn kia, đức hạnh như vậy, thật khiến người ta khinh thường.”
Diệu Anh nhịn cười, ta thầm nói: “Ta mới không phải thê tử nghèo hèn.”
Nhưng cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Nguyên Nghị Thần đột nhiên đồng ý để ta đi, hóa ra là đã tìm được đối tượng khác.
Ta tuy giàu có nhưng xét về địa vị thì kém công chúa một trời một vực, kẻ ngốc cũng biết chọn công chúa.
Hai công tử kia khinh thường Nguyên Nghị Thần một hồi, rồi lại chuyển sang chủ đề là ca ca của công chúa – Minh vương.
“Nghe nói Minh vương dự định kết hôn, muội muội nhà ngươi cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
Một công tử khác cười mắng: “Nhà ta không dám mơ cao như vậy, không biết đến lúc nào thì cả tổ trạch cũng thua sạch.”
Ta vừa ăn hạt dưa vừa suy nghĩ, Diệu Anh nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng lại che miệng cười trộm.
Ta lắc đầu, không khỏi cảm thán, Minh vương cũng đáng bị chế giễu.
8.
Sự tích của Minh vương không phải là bí mật, nói một cách đơn giản thì đó là câu chuyện của một đứa con bại gia chi tử.
Là đệ đệ ruột của bệ hạ, hắn được bệ hạ vô cùng tín nhiệm, những năm đầu hắn xuất cung lập phủ, đủ loại ban thưởng như nước chảy, nhất thời vô cùng vinh quang.
Nhưng một ngày nọ, trong tiệm cầm đồ ở kinh thành đột nhiên xuất hiện một vật được ban tặng, một hòn đá khơi dậy ngàn lớp sóng, bệ hạ lúc này mới phát hiện ra, đệ đệ mà hắn sủng ái nhất đã sa sút đến mức phải cầm đồ để sống.
Phải nói rằng gia sản của Minh vương chắc chắn rất dồi dào, bổng lộc, ban thưởng, thực ấp, nếu chi tiêu bình thường thì tám đời cũng không tiêu hết.
Nhưng Minh vương có một sở thích – kinh doanh.
Đại Kỳ đối với thương nhân khá khoan dung, thậm chí còn khuyến khích kinh doanh, một khoản thuế quan trọng của triều đình chính là từ thương nhân. Do đó, những người kinh doanh giỏi như cha ta, trong mắt bệ hạ, cũng là người có công đóng góp cho quốc gia.
Nhưng Minh vương, đó là một kỳ hoa kinh thương trăm năm khó gặp một lần, làm ăn chắc chắn sẽ lỗ vốn, chỉ cần có hắn góp vốn vào cửa hàng nào, không quá ba tháng, chắc chắn sẽ đóng cửa đại cát.
Không ít cửa hàng vì bị hắn để mắt tới, ông chủ đóng cửa ngay trong đêm, bỏ trốn mất dạng.
Ba năm trước, hắn cũng đích thân đến Thẩm gia, nói rằng muốn hợp tác với Thẩm gia, đến Tây Bắc xa xôi lạnh giá mở cửa hàng bán vải lụa.
Hắn tràn đầy tự tin, thẳng thắn nói rằng người dân ở đó đều mặc quần áo vải thô, không có cửa hàng vải lụa tử tế, nếu mở một cửa hàng, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ta và cha liếc nhau, trong mắt nhau đều nhìn thấy cùng một cảm xúc, sau đó vô tình từ chối Minh vương.
Sau đó hắn không từ bỏ, thực sự chạy đến Tây Bắc mở cửa hàng vải lụa, tiền bạc như nước chảy vào, ngay cả một gợn sóng cũng không khơi dậy được, lại xám xịt trở về kinh thành.
Lúc đó ta đã gả đến Nguyên gia nên ít khi nghe tin tức về hắn.
Nhưng không ngờ, muội muội hắn lại để mắt đến Nguyên Nghị Thần.
Nhân tiện nói chuyện phiếm, ta và Diệu Anh ăn hết một bàn thức ăn, khi hoàn hồn lại, bụng đã căng phồng lên.
Ta chống không nổi, không nhịn được mà âm thầm nới lỏng thắt lưng, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Tiểu thư, người phải chú ý hình tượng chứ, người như vậy, sau này làm sao mà gả chồng được?” Diệu Anh kéo váy lên một chút, hoàn toàn chính là chó che mèo lắm lông.
May mà chúng ta ngồi ở góc, sẽ không gây chú ý.
Lúc này đã qua giờ cơm, đại sảnh có chút lạnh lẽo, hai công tử vốn dĩ nói không ngừng nghỉ lau miệng, bắt chéo chân bắt đầu tám chuyện về lịch sử tình trường của Minh vương.
Ta đang nghe hăng say, đột nhiên hai người đó giật mình, ngã từ trên ghế xuống đất.
Không màng đến đau đớn, lại lập tức đứng dậy hành lễ: “Tham kiến vương gia.”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc trang phục màu tím đỏ, mặt như ngọc, phong thái nghiêng nước nghiêng thành.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta vẫn bị vẻ đẹp của Minh vương khuất phục.
Dung mạo tuyệt sắc như vậy, dù có bại gia, cũng khiến cho người ta mê mệt.
“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao?”
Diệu Anh cũng nhận ra Minh vương, nhưng lúc này, ta thấy vẫn nên giả vờ không quen biết thì hơn.
Minh vương trông có vẻ tâm trạng không tệ, nhưng không hiểu sao ta lại hơi sợ hãi, cứ cảm thấy câu tiếp theo của hắn là mời ta cùng đi Tây Bắc bán vải.
Ta và Diệu Anh cúi đầu giả vờ như chim cút, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu: “Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Ta ngẩng đầu cười gượng: “Vương gia vẫn ngọc thụ lâm phong như vậy.”
“Phụt ——”
Sau lưng Minh vương, một thiếu niên thanh tú bật cười, mở miệng lại là giọng nói của nữ tử: “Ca ca, cuối cùng muội cũng được gặp Thẩm tiểu thư của ca ca, quả là một người tuyệt diệu.”
Gọi Minh vương là ca ca, vậy chẳng phải nàng là… Cảnh Chiêu công chúa sao!
Về phần nàng nói gì, điều đó không quan trọng!
Minh vương cau mày, dường như có chút không hài lòng với lời nói của công chúa, hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Giờ phút này, ta chỉ cần giả chết, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói một lời.
“Thẩm tiểu thư, nếu là rảnh rỗi, có thể đến vương phủ làm khách.” Nói xong hắn dường như cảm thấy không ổn, liền bổ sung: “Muội muội của ta cũng ở đó.”
Ta vội vàng đáp ứng, còn đến hay không, đó là chuyện sau này.
9.
Ta còn chưa gặp lại Cảnh Chiêu công chúa, nhưng đã nghe được tin tức hôn sự của nàng.
Đường phố ngõ hẻm đều đang bàn tán chuyện này, Nguyên Nghị Thần một lần nữa trở thành trò cười.
Hóa ra, bệ hạ ban hôn Cảnh Chiêu công chúa với thế tử Khánh Đức công, không hề liên quan đến Nguyên Nghị Thần.
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới đúng chứ, cô nương kiều diễm như vậy, sao có thể gả cho Nguyên Nghị Thần ngu ngốc kia làm tục huyền.
*Tục huyền: Vợ kế
Nghe nói công chúa thích vẽ tranh, ta lập tức lấy một bức tranh thần tiên của Ngô đại gia từ trong kho ra, sai Diệu Anh mang đến Minh vương phủ.
Vốn là chuyện nhỏ, nào ngờ ngày hôm sau, Minh vương lại đích thân đến tận cửa cảm ơn.
Ta vội vàng thay y phục ra tiếp khách, trên đường đi phát hiện có rất nhiều người lạ mặt, có người khiêng rương, có người bưng hộp.
Đang lúc ta còn mơ hồ, Minh vương đứng dậy nghênh đón, bình tĩnh nói: “Món quà Thẩm tiểu thư tặng quá quý giá, tại hạ thụ sủng nhược kinh, đã chọn một số đồ vật tầm thường trong phủ, tặng lại tiểu thư, mong tiểu thư vui lòng nhận.”
Ta thầm nghĩ, đồ vật cũng không phải tặng cho ngươi… Đột nhiên quay đầu nhìn Diệu Anh, nàng cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Xem ra là tặng nhầm người rồi.
Lúc này cũng không thể nói ngược lại, đành phải cứng nhắc nói: “Vương gia quá khách sáo rồi, ngài thích là được, cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Những năm trước khi Ngô đại gia nổi tiếng, từng đến Thẩm gia làm khách, ăn không uống không thì đương nhiên không tiện nên đã vẽ rất nhiều tranh tặng cho cha ta.
Sau này hắn thành danh thiên hạ, tranh vẽ ngàn vàng khó cầu, cha ta mới sai người cất hết một phòng tranh đầy ắp.
Nói ra thì đúng là không đáng giá, chỉ là mấy bữa cơm mà thôi.
Minh vương im lặng một lúc lâu, rồi mới yếu ớt nói: “Thẩm tiểu thư quả nhiên là tài đại khí thô.”
Ta chọn cách im lặng.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, ta đành phải lén lút quan sát những thứ Minh vương tặng.
Liếc mắt một cái, châu quang bảo khí, vô cùng lộng lẫy.
Liếc mắt thứ hai, hình như có chỗ nào không ổn.
Trâm phượng vàng tơ, trâm cài đầu song loan ngậm châu, gấm thêu hoa phượng chỉ vàng…
Đây là muốn ta chết sao?
Ta run rẩy cả người, giọng nói run rẩy, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống với hắn: “Vương gia, ta còn chưa muốn chết!”
Hắn ngẩn ra: “Ai muốn ngươi chết?”
Nhìn vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ không biết hắn tặng thứ gì sao?
“Tiểu nữ chỉ là thường dân, không dùng được đồ có hình phượng hoàng, vương gia quá coi trọng ta rồi.”
Hắn nhìn những thứ mình mang đến, im lặng một lúc, thản nhiên nói: “Giữ lại đi, sau này sẽ dùng được.”
Chỉ có nương nương, công chúa và vương phi trong hậu cung mới dùng được những thứ này, ta có giữ đến bạc đầu cũng không dùng được!
Khoan đã!