Vương Gia Si Tình - Chương 5: Ngoại Truyện 1
Bổn vương mới không thừa nhận lần đầu tự sướng là nhìn vào bức họa của Vương phi.
Bổn vương cũng không thừa nhận gặp Vương phi là không thể đi nổi.
Sư phụ nói một lần nhìn là vạn năm.
Bổn vương gặp Vương phi, chính là một năm vạn năm.
Hận không thể hòa tan Vương phi vào cơ thể mình.
Vương phi mềm mại đáng yêu, làm sao không yêu cho được.
Chỉ là Vương phi cứ thích bắt bổn vương nạp thiếp.
Bổn vương thấy lạ lắm? Bổn vương nạp thiếp để làm gì!
Trong lòng bổn vương chỉ có Vương phi, chỉ muốn Vương phi.
Sư phụ nhận nuôi một đám trẻ bị bỏ rơi, ông nói đó đều là người được Phật chọn.
Bổn vương hỏi tại sao.
Sư phụ nói trong mắt người đời, chúng là điềm gở, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ mình.
Ông lẩm bẩm nói phụ nữ sinh con không dễ dàng.
Hồi nhỏ bổn vương không hiểu.
Nghe quá nhiều cũng làm cho bổn vương sợ.
Mới không để Vương phi chịu khổ như vậy.
Bổn vương ngày nào cũng uống thuốc, chỉ sợ Vương phi trúng chiêu.
Một đám người giục bổn vương sinh con.
Một là bổn vương không muốn Vương phi chịu khổ, hai là không muốn có con làm Vương phi mất tập trung.
Nói bổn vương ích kỷ cũng được, nói bổn vương cố chấp cũng được.
Dù sao Vương phi chỉ có thể yêu mình bổn vương.
Hoàng thái hậu khóc lóc om sòm nói vô hậu là tội lớn.
Bổn vương uống thuốc nhiều năm, sớm đã không còn duyên sinh con.
Bổn vương bịt miệng thái y, nói với hoàng thái hậu rằng đây là trời sinh.
Hoàng thái hậu cầm tràng hạt sám hối, hối hận năm xưa đã đưa bổn vương đến chùa, tuyệt mất duyên sinh con của bổn vương.
Từ khi bổn vương phát hiện chỉ cần mình vừa khóc thì Vương phi sẽ mềm lòng.
Bổn vương ngày nào cũng bôi nước gừng vào ống tay áo.
Phải nói là, chỉ cần xoa nhẹ khóe mắt là nước mắt đã chảy ra.
Trăm phát trăm trúng.
Vương phi thổ huyết nói kiếp sau không muốn gặp lại bổn vương.
Rõ ràng bổn vương không dùng ống tay áo xoa mắt mà, sao lại khóc đến nỗi không nhìn rõ Vương phi.
Bổn vương sau khi xử tử kẻ đầu độc Vương phi thiên đao vạn quả, liền đến chùa chuộc tội.
Đều tại bổn vương.
Sư thúc vốn không tuân thủ quy củ gõ đầu bổn vương.
“Đồ ngốc, theo ta đến đây.
“Hồng nhan bạc mệnh gặp sống lâu trăm tuổi, tai kiếp khó thoát.
“Thấy ngươi si tình như vậy, bần tăng dùng tu vi cả đời chúc ngươi toại nguyện, nhưng phải lấy đi ba mươi năm tuổi thọ của ngươi, đi cứu người cần cứu, ngươi có nguyện ý không?”
“Nguyện ý, nhưng bổn vương chỉ muốn nàng nhớ những điều vui vẻ, quên đi những điều đau khổ.”
Đầu óc bổn vương hỗn loạn, điên cuồng gật đầu.
Đầu óc nóng lên, bổn vương trở về ngày yến tiệc mùa xuân.
Chính là hôm nay, bổn vương tìm một cái cớ để phụ hoàng ban hôn, hôm nay bổn vương cũng phải làm như vậy.
Vương phi đâu? Sao người đọc thơ lại là kẻ hại chết Vương phi.
Chẳng lẽ nàng cũng?
Vậy Vương phi cũng có ký ức kiếp trước?
Xong rồi, Vương phi định chạy.
Đuổi theo!
Muốn thoát khỏi bổn vương, nằm mơ đi.