Vương Gia Si Tình - Chương 4
Không chỉ vậy, huynh ấy còn thản nhiên sai khiến Tuyên Vương làm nọ làm kia.
Đau quá còn gọi tên Tuyên Vương.
“Hoài Dục, Hoài Dục, lấy cho ta chút rượu nhấp một ngụm để giảm đau.”
Lúc này Tuyên Vương sẽ buông việc đang làm, chạy đi rót rượu cho đại ca.
Hắn còn đưa miệng cốc đến bên môi đại ca, để đại ca nhấp một ngụm.
Phải nói rằng, hai người họ thật sự ân ái.
Thanh Tùng hôn mê hoàn chỉnh mười ngày mới tỉnh lại.
Đại ca vỗ vai hắn khen:
“Tiểu tử tốt, số hưởng không tệ, ba nha đầu ngày đêm không nghỉ chăm sóc ngươi, ngay cả công tử ta cũng không có phúc khí này.”
Thanh Tùng yếu ớt cười với đại ca:
“Đa tạ công tử không chê.”
Đại ca lại nhẹ nhàng vỗ vai Thanh Tùng.
“Nghỉ ngơi một lát đi, dưỡng sức cho khỏe, tiếp tục làm cánh tay phải đắc lực cho công tử nhà ngươi.”
Nói xong, hắn không ngoảnh lại mà ra khỏi phòng.
Ta liếc nhìn, thấy hốc mắt đại ca đỏ hoe.
Tuyên Vương ở bên cạnh ta chua chát nói:
“Hắn vì hắn mà khóc, nam nhân vẫn có thể khóc.”
Ta khẽ đáp lại hắn:
“Ngươi ghen?”
Tuyên Vương ngạc nhiên:
“Đầu óc nghĩ gì vậy, nếu ta muốn ghen thì cũng chỉ ghen với nàng thôi, ta chỉ nói cho nàng biết, nam nhân có thể khóc.”
Hừ, có thể khóc thì có thể khóc nhưng không được như ngươi, vừa nói không lại là khóc.
10.
Sau khi Thanh Tùng tỉnh lại, Hồng Diệp và Lục La không tiện chăm sóc hắn nữa.
Hai nàng cả ngày đi theo ta, Tuyên Vương lại không có cơ hội tiếp cận ta.
Hắn ấm ức lắm.
Cơ hội đến là nói xấu Hồng Diệp và Lục La.
“Hồng Diệp vẫn như trước, thích tụng kinh, sớm đưa nàng ta đến am ni cô, để nàng ta tụng kinh mỗi ngày.
“Tiểu nha đầu Lục La nghe lời bổn vương nhất, bây giờ phòng bổn vương như phòng giặc, chậc chậc chậc.”
Ta im lặng.
Sau khi xuất giá, Hồng Diệp trở thành quản sự nương tử của ta, tính tình trầm ổn đáng tin cậy, sau khi tự chải đầu, càng thêm lải nhải.
Tuyên Vương không biết kiềm chế trong chuyện phòng the, hành hạ ta không nhẹ, Hồng Diệp thương chủ tử, không ít lần khuyên can Tuyên Vương.
Tuyên Vương vừa sợ nhưng lại vừa bướng bỉnh, tức đến ngứa răng, lại không dám ra tay với Hồng Diệp.
Còn Lục La, hoàn toàn là hai kẻ háu ăn hợp nhau.
Ta xuất giá chưa được hai năm, Lục La đã gả cho thị vệ thân cận của Tuyên Vương.
Lục La có tay nghề nấu ăn tốt, thường nấu riêng cho phu quân, Tuyên Vương mỗi lần đều đến ăn ké.
Tuyên Vương còn mời Lục La làm đầu bếp cho tửu lâu của hắn, áo cơm phụ mẫu, Lục La có thể không nghe lời hắn sao?
Không tiếp cận được ta, Tuyên Vương lấy cớ chăm sóc đại ca đang bệnh của ta, lúc nào cũng rảnh rỗi thì đến quân doanh.
Không lâu sau, trong quân doanh truyền ra tin đồn, Tuyên Vương và nữ y mới đến trong quân doanh có quan hệ mờ ám.
Tin đồn, tuyệt đối là tin đồn.
Tuyên Vương sao có thể?
Mặc dù trong lòng nghĩ hắn sẽ không, nhưng ta vẫn ôm suy nghĩ không rõ ràng, trà trộn vào quân doanh.
Tất nhiên, không đi đường chính.
Trong quân doanh ngoài nữ y và quân kỹ, những nơi khác hiếm khi có nữ tử.
Ta muốn bái sư, bái quân y làm sư phụ.
Trước tiên thông báo với quân y, sau đó ta và Thanh Liễu cải trang thành nam vào quân doanh.
Vào trướng, quân y trước tiên cúi chào ta.
“Lần trước tiểu thư cung cấp phương pháp chưng cất rượu trắng, đã cứu không ít binh lính, tại hạ còn chưa cảm ơn tiểu thư, nào dám nhận tiểu thư làm sư phụ, cùng nhau trao đổi, cùng nhau trao đổi.”
Lão quân y nhất quyết không chịu nhận ta làm đồ đệ, ta đành phải coi như thôi.
Hai chúng ta mỗi ngày lén lút, sau khi Tuyên Vương và đại ca xuất phát, chúng ta mới ra ngoài, trước khi hai người họ trở về, chúng ta phải về.
Ngày thứ ba, cuối cùng ta cũng gặp được nữ y trong quân.
Ồ, còn khá quen.
Đây không phải là thiếp thất của đại ca ta kiếp trước sao?
Kiếp trước sau khi Thanh Tùng nhiễm bệnh mà chết, nàng khóc còn thương tâm hơn cả Thanh Liễu, một mực trách mình y thuật không tốt, hại chết Thanh Tùng.
Sau khi đại ca bị nàng chữa què chân, nàng vô cùng hối hận, nguyện cả đời chăm sóc đại ca ta, không rời không bỏ.
Đại ca ngốc nghếch cảm động không thôi, nói mình đã là phế nhân, không muốn nàng theo mình chịu khổ, vẫn không đụng vào nàng.
Nàng che miệng đại ca nói, cả đời này không thay lòng, đại ca có mệnh hệ gì, nàng lập tức tuẫn tình.
Tuẫn tình cái quỷ.
Sau khi đại ca chết, nàng là người đầu tiên bỏ trốn, trước khi bỏ trốn còn đau lòng nói muốn báo thù cho đại ca ta.
Báo thù cái rắm.
Năm sau, Tây Lương quốc vương đến triều cống, theo sau là trắc phi mới nạp, chính là thiếp thất trước đây của đại ca ta.
Nữ tử này tâm cơ thâm sâu, không thể không phòng.
Chỉ một ánh mắt, nàng đã biết ta và Thanh Liễu là nữ tử.
Trước mặt nam nhân, nàng giả vờ ngoan ngoãn, bắt đầu gây khó dễ cho ta và Thanh Liễu.
Ta mặc kệ, coi như nàng đánh rắm.
Nhưng nàng lại đê tiện.
Ta không chọc nàng, nàng chọc ta.
Ngã lăn ra trước chân Tuyên Vương, nàng ta khóc như mưa nói rằng tên dược đồng mới đến không coi trọng nàng ta.
Ta và Thanh Liễu không dám ngẩng đầu, chỉ sợ bị phát hiện.
Tuyên Vương “Ồ.” một tiếng, nhảy dựng lên ba thước, cười nhạo nói:
“Nàng ấy ngay cả bổn vương cũng không coi trọng, dựa vào đâu mà coi trọng ngươi?
“Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Ngươi có thể so sánh với bổn vương sao? Nàng ấy không coi trọng ngươi chẳng phải là rất bình thường sao?”
Lộ tẩy rồi.
Xong rồi, hắn sắp bắt đầu mở chế độ khẩu pháo rồi.
Nữ y trợn tròn mắt, đầy vẻ không thể tin nổi.
Tuyên Vương nhếch khóe mắt, môi khẽ mở:
“Bổn vương nhìn ngươi một cái, ngươi liền truyền ta và ngươi có quan hệ mờ ám? Đây chẳng phải là quá làm nhục ánh mắt của bổn vương sao? Loại như ngươi, bổn vương có cả ngàn vạn cũng không thèm nhìn!
“Cũng không đi ra bờ sông soi gương, ngươi có xứng hay không?”
Nữ y tức đến nỗi ngực phập phồng, không dám nói một lời cay nghiệt.
“Cút đi, đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi.”
Hắn vung tay lên, những binh lính đi theo sau nghe lời áp giải nữ y đi.
Đợi người đi xa, miệng hắn sắp vểnh lên tận trời.
“Vân Nhã, nàng ghen rồi đúng không? Ghen rồi đúng không?”
Ta tức đến nỗi dậm chân, quay đầu bỏ chạy.
Ta thật ngốc, cái bẫy đơn giản như vậy mà cũng chui vào.
Tuyên Vương đuổi theo phía sau:
“Ôi chao, Vân Nhã, Vân Nhã, đừng chạy nhanh quá, đường ở đây không bằng phẳng.”
Miệng quạ đen, hắn vừa dứt lời ta đã ngã một cái, đầu đập trúng đá.
Ngã đến nỗi mắt ta đầy sao, ngất đi.
11.
Cú ngã này không thể coi thường, ngã đến nỗi ta nhớ lại tất cả mọi chuyện kiếp trước.
Đại ca bị thiếp thất của hắn hạ độc mãn tính hại chết.
Ta bị biểu muội hạ độc chết.
Biết rất rõ ràng ly kia trà có độc, ta vẫn uống.
Độc phát tác mạnh, ta thậm chí còn không đau đớn được mấy canh giờ.
Tại sao lại uống?
Có lẽ là tra ra được chân tướng cái chết của đại ca, nhưng lại không thể báo thù, trong lòng uất ức.
Cũng có lẽ là từ biểu muội biết được trong lòng Tuyên Vương có một ánh trăng sáng, ánh trăng sáng vẫn là người hắn quen biết trong chùa.
Cũng có lẽ là cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, một đêm đầu bạc, mẫu thân không gượng dậy nổi, phụ thân không còn tâm trí lo việc triều chính.
Sự thật quá đau lòng.
Sau khi ta sống lại thì quên hết.
Chỉ nhớ phải tránh xa Tuyên Vương, cứu đại ca.
Cú ngã này, đem tất cả những ký ức này trả lại cho ta.
Ta đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hồng Diệp hầu hạ bên cạnh bình tĩnh dùng khăn tay lau khóe môi ta, lại đưa một chén nước ấm đến bên môi ta.
Lục La ồn ào chạy ra ngoài gọi:
“Tiểu thư tỉnh rồi!”
Tuyên Vương đầu tóc rối bù xông vào, ôm chặt lấy ta không buông:
“Vân Nhã, Vân Nhã, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, ta ta ta… Ta sắp bị đại cữu ca bức điên rồi.
Ta dùng sức đẩy hắn mấy cái, không đẩy ra được.
Lạnh lùng hỏi hắn:
“Người trong bức họa là ai?”
Tuyên Vương buông ta ra, một lúc lâu sau mới nói:
“Nàng nhớ ra rồi à? Lão hòa thượng không đáng tin, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm tốt.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Tuyên Vương nhún vai:
“Đừng như vậy chứ, người trong bức họa chính là nàng! Chính là nàng!”
Ta “Phụt” phun một ngụm máu vào mặt hắn.
Nói bậy bạ gì thế.
Ta chưa từng đến ngôi chùa mà hắn ở, tiểu cô nương trong bức họa kia giống ta tám phần làm sao có thể là ta!
“Nàng có phải quên rồi không, mỗi ngày mồng một và rằm huynh trưởng nàng đều đến chùa.”
Hắn vừa nói vậy, ta liền nhớ ra.
Ca ca ta bát tự nhẹ, cha mẹ sợ huynh ấy yểu mệnh, mỗi tháng vào ngày mồng một và rằm đều đưa huynh ấy đến chùa Hoàng Giác ở một đêm.
Còn ta thì xung khắc với chùa, mỗi lần đến chùa là ắt bị phong hàn, cho nên cha mẹ không đưa ta đi.
“Hồi nhỏ đại ca nàng còn nhận ta làm tiểu đệ, thường lén đưa ta xuống núi.
“Hắn thường khen nàng là muội muội tốt nhất trên đời, ta cũng thấy vậy.”
Nói xong, hắn đỏ mặt nói:
“Hồi nàng còn nhỏ, trông như một cục bột vậy, chỉ cần véo mặt nàng một cái là trên mặt nàng sẽ hằn vết.
“Có lần đại ca nàng phát hiện ta lén xuống núi xem nàng, từ đó hắn liền bắt đầu đề phòng ta, không cho ta gặp nàng nữa.
“Ta tức quá, liền trộm bức họa hắn vẽ nàng.”
Sau khi vặn vẹo như sắp thành bánh quai chèo, hắn mới nói:
“Đó là lần đầu tiên bổn vương làm trộm.
“Sau này, ta học vẽ, mỗi năm đều vẽ rất nhiều bức họa của nàng.”
Ta suy nghĩ một chút, nhớ đến chuyện hắn nói về lão hòa thượng.
“Nói đi, lão hòa thượng thế nào?”
Hắn tránh né chủ đề này, nghiêm mặt nói:
“Ta cho người thẩm vấn nữ y, nàng ta là gián điệp của nước địch, theo manh mối của nàng ta, đã bắt được không ít gián điệp.
“Sau khi moi được hết bí mật, ta cho người lén cho nàng ta uống thuốc Bách Nhật tán, lại cho người đưa nàng ta về nước địch một cách long trọng.
“Còn biểu muội của nàng.”
Khi nói lời này, trong mắt hắn lóe lên vẻ căm hận sâu sắc:
“Đã cấu kết với Tề Vương.”
Ta bị hắn dẫn dắt, thuận theo lời hắn nói:
“Giết người vô hình, vốn là sở trường của ngươi.”
Nữ y được đưa về nước địch một cách long trọng, lại bị cho uống thuốc Bách Nhật tán.
Cho dù không bị người nước địch giết chết thì sau một trăm ngày cũng sẽ tắt thở.
Thật là một chiêu độc ác.
Trước khi ta chết, Tề Vương có ba con trai ba con gái, ba con trai đều do Tề Vương phi sinh ra.
Ba con gái đều do thiếp thất của Tề Vương sinh ra, có đứa là sinh non, có đứa là sinh khó.
Ba thiếp thất sinh con cho Tề Vương đều không sống sót.
Tề Vương phi tâm cơ thâm sâu, Tề Vương lại thiếu não, thích mới ghét cũ, biểu muội ta sống không dễ dàng.
“Ước chừng chúng ta về kinh, sẽ nghe được tin vui biểu muội nàng mất mạng.”
“Chúng ta bao giờ về kinh?”
“Sắp rồi.”
Tuyên Vương hiếm khi nghiêm túc trước mặt ta.
12.
Thứ chó má, cẩu Hoàng đế.
Ai mà ngờ được, thánh chỉ ban hôn có thể đuổi đến tận biên quan.
Nói gì mà nữ nhi không kém nam nhi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Một đống lý do vớ vẩn, tóm lại chỉ có hai chữ “Ban hôn.”
Tuyên Vương cười tươi như hoa:
“Vẫn là phụ hoàng hiểu ý ta.”
Hoạn quan nịnh nọt đưa cho ta và Tuyên Vương mỗi người một bức thư.
Thư do hoàng đế đích thân viết.
Một tờ giấy nợ.
Lần trước Tuyên Vương mang đến vật tư, suýt nữa đã vơ sạch toàn bộ thuốc trị thương trong hoàng cung.
Hoàng đế dựng râu trừng mắt chuẩn bị cho hắn.
Lão nhân gia đó chơi xấu, nếu ta không gả cho đứa con trai ngốc của ông ta, thì bắt ta trả tiền cho ông ta.
Một xe thuốc trị thương do hoàng đế ban tặng, thứ đó còn đắt hơn vàng, cho dù đem ta chặt ra từng khúc bán đi cũng không trả nổi.
Không trả được tiền thì đành phải gả thôi, còn có thể làm sao?
“Kiếp này, ta muốn có một đứa con.”
“Được… được… nhưng nàng không được chia tình yêu dành cho ta cho đứa trẻ.”
“Được!”
“Bổn vương đã nói nàng thích bổn vương mà!”