Vương Gia Ngốc Nghếch - Chương 5
21
Tứ hoàng tử và Tạ Chi Hứa ba năm nay, không phải chỉ biết làm rùa rụt đầu.
Bọn họ đã âm thầm điều tra rất nhiều về việc đảng phái của thừa tướng tham ô hối lộ, làm việc trái pháp luật, thậm chí còn cấu kết sâu xa với thương nhân lương thảo trong thời kỳ thiên tai.
Và những tội ác tày trời này vào ngày thứ hai sau khi ta và Tạ Chi Hứa rời kinh, đã được giao đến phủ của tất cả các đại thần trong kinh.
Vì vậy, ngày hôm sau, trên triều sớm, từng tấu chương được đệ lên, khiến tên cẩu hoàng đế phải trừng trị Lý thừa tướng.
Đảng phái của thừa tướng đều bị bắt vào ngục.
Thắp nến, ta mài mực ở bên cạnh, nhìn Tạ Chi Hứa viết thư cho phụ thân ta.
Trong thư kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ, cuối thư lại cầu xin sự giúp đỡ của ông.
Ta nhướng mày, hóa ra là ở đây chờ ta.
Tạ Chi Hứa ngẩng đầu nhìn ta cười: “Ninh Ninh, ta uy hiếp Thái phó một chút, nàng sẽ không trách ta chứ?”
“Không sao.”
Ta cầm lấy bút trong tay hắn, dùng chữ chân phương nhỏ nhắn viết ngay ngắn ở góc thư——
[Phụ thân cứu con!!!]
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ, khoảnh khắc sau, ta đã ngã ngồi vào lòng Tạ Chi Hứa.
Hắn vùi vào cổ ta, giọng nói không kìm được ý cười: “Ninh Ninh, ta thật sự… thật sự rất thích nàng…”
Quá mức thân mật, ta có chút không được tự nhiên.
Tạ Chi Hứa cũng rất được yêu thích nhưng trước đây ta thích hắn chủ yếu là vì hắn ngốc nghếch đáng yêu.
Bây giờ thì sao?
Tình mẫu tử biến chất?
Ta kéo tay áo hắn, hỏi: “Chàng thật sự quyết định đưa Tứ hoàng tử lên làm tân đế?”
Hắn nghiêng đầu: “Ninh Ninh thì sao? Ninh Ninh muốn làm hoàng hậu?”
“Không muốn.” Ta lắc đầu: “Phụ thân bị trói buộc cả đời, ta muốn tự do hơn. Hơn nữa, Tứ hoàng tử là con của cung nữ, hiểu được nhiều về tình người ấm lạnh, ba năm nay đối với hắn mà nói càng có thể hiểu được sự khó khăn của bách tính, hắn thích hợp làm hoàng đế.”
Cằm Tạ Chi Hứa gác lên vai ta: “Ta cũng nghĩ vậy.”
22
Tuyết ở Đại Trưng đã rơi liên tục bảy ngày, như thể muốn rửa sạch mọi tội lỗi.
Lương thảo kinh thành cuối cùng cũng đến, Trí Dương thành và Hán Thành đã thắt lưng buộc bụng qua ngày cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người tị nạn ở lại Trí Dương thành đã được an trí ổn thỏa, Tứ hoàng tử mang theo chứng cứ phạm tội của tên cẩu hoàng đế và chiếu thư của tiên hoàng đến kinh thành.
Chiếu thư đó, ừm, là giả.
Nhưng giả hay không cũng không quan trọng, tân đế nhất định phải là Tạ Chi Thần.
Ta và Tạ Chi Hứa đợi đến khi tên cẩu hoàng đế ngã ngựa, mới chậm rãi quay về.
Tham gia xong lễ đăng cơ của tân đế, Tạ Chi Hứa đưa ta về Nguyễn phủ chịu tội.
Phụ thân ta không dám để Tạ Chi Hứa quỳ thật nhưng tức đến nỗi trợn mắt trừng trừng.
“Lão phu thật sự không biết, Cửu vương gia lại có bản lĩnh như vậy, lừa lão phu quay mòng mòng!
“Ngay cả thương lượng cũng không thương lượng với lão phu, trước là dụ dỗ nữ nhi của lão phu đi, sau lại lừa lão phu ủng hộ tân đế!
“Nhà họ Tạ các ngươi, không có một ai khiến người ta yên tâm được!!!”
Tạ Chi Hứa cung kính dâng trà: “Nhạc phụ dạy phải.”
Một câu “Nhạc phụ” khiến cơn giận của phụ thân ta dịu đi không ít.
Ước chừng chuyện Tạ Chi Hứa giả ngốc, phụ thân ta cũng đã đoán được, nếu không thì sao có thể cam tâm tình nguyện phối hợp hỗ trợ Tứ hoàng tử đăng cơ?
Bây giờ chính là cho ông một bậc thang để xuống.
Ta cười nhẹ một tiếng, kéo tay áo phụ thân ta: “Phụ thân, con muốn ăn vịt quay của phủ…”
“Còn có con nữa!” Phụ thân ta trừng mắt nhìn ta: “Thư cầu cứu viết ngay ngắn rõ ràng không vội không vàng, cho rằng phụ thân con dễ lừa lắm sao?”
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cuối cùng cơn giận của phụ thân ta cũng đã tan, ông gọi quản gia: “Bảo hậu trù làm vịt quay mà tiểu thư thích.”
“Vâng.”
Ta cười tươi: “Cảm ơn phụ thân!”
Tạ Chi Hứa cũng cười theo: “Cảm ơn nhạc phụ!”
Lần nữa gặp lại Tạ Chi Tuấn là vào ngày trước khi hành quyết.
Tạ Chi Tuấn thấy chúng ta thì vô cùng kích động, tiếng xích sắt va vào nhau loảng xoảng.
“Tạ Chi Hứa! Quả nhiên là ngươi giả vờ! Năm đó ta không nên mềm lòng tha mạng cho ngươi!”
Tạ Chi Hứa đứng trên cao nhìn xuống: “Lục ca, ngươi đáng tội!”
Tạ Chi Tuấn lại ngửa mặt lên trời cười lớn: “Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi! Nếu làm lại, ta chưa chắc đã thua các ngươi!!”
Tạ Chi Hứa vẻ mặt lạnh lùng nhưng ta biết trong lòng hắn rất khó chịu.
Nắm tay hắn, ta quay đầu nhìn Tạ Chi Tuấn.
“Nếu ngươi là một hoàng đế tốt, mọi chuyện sẽ không thành ra như ngày hôm nay.
“Ngươi biết rõ những việc làm của phủ Tể tướng nhưng ngươi lại chọn cách bao che, bởi vì tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là phủ Tể tướng dâng tặng cho ngươi.
“Ngươi cho rằng năm đó phủ Tể tướng chọn ủng hộ ngươi là vì gì? Thật sự là vì ngươi nổi trội hơn bốn vị hoàng tử khác sao?”
Động tác của Tạ Chi Tuấn khựng lại.
Ta cười lạnh một tiếng: “Bởi vì ngươi dễ khống chế nhất, có thể trở thành một hoàng đế bù nhìn tốt nhất.”
Hắn nghe vậy đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ta: “Ngươi hiểu cái gì!”
“Phải không?” Ta ném xuống loại hương tìm được trong tẩm cung: “Long Hư hương, khiến nam nhân không thể sinh con nối dõi. Đợi đến khi ngươi chết, Đại Trưng sẽ trở thành thiên hạ của nhà họ Lý.”
Thân thể Tạ Chi Tuấn đột nhiên run lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào cựu hoàng hậu Lý Truân.
Lý Truân run rẩy, co rúm vào góc, chột dạ nói: “Ta không biết, ta không biết…”
Ngay sau đó, Tạ Chi Tuấn lao về phía Lý Truân.
Trong ngục truyền đến tiếng nữ tử kêu kinh hoàng.
Những người Tạ gia trong ngục bên cạnh đã chết lặng.
Ta lại nhìn thấy Lý Dao từng đấu khẩu với ta cách đây hơn một tháng, lúc này nàng ta đang co ro trong góc với đầy thương tích, ánh mắt vô hồn.
Mặc dù nàng ta không làm gì quá đê tiện nhưng đã hưởng lợi từ phủ Tể tướng, vậy thì cũng phải chịu hậu quả.
Trong ngục hơi lạnh lẽo.
Ta kéo Tạ Chi Hứa quay người, nhẹ giọng nói: “Ra tường thành ngắm tuyết đi.”