Vương Gia Ngốc Nghếch - Chương 1
1
Sau khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, phụ thân ta nổi trận lôi đình ở tiền sảnh.
Ta cầm thánh chỉ, ngơ ngác đứng dậy.
Chữ viết trên thánh chỉ rõ ràng là:
[Thiên kim Nguyễn gia, Nguyễn Ninh, tính tình ôn nhu hiền thục, đặc biệt ban hôn cho Cửu vương gia Tạ Chi Hứa, chọn ngày lành để thành hôn.]
“Tạ Chi Hứa kia nghe thì hay ho là vương gia nhưng ai mà không biết hắn là một tên ngốc!” Phụ thân tức đến mặt đỏ bừng: “Hoàng thượng chính là muốn hạ nhục ta!!!”
Tạ Chi Hứa là vị vương gia ngốc nghếch nổi tiếng khắp kinh thành, năm xưa bất ngờ trở nên ngốc nghếch, mất đi ngôi thái tử, hiện tại thậm chí còn không có cả phong hiệu, chỉ được gọi là Cửu vương gia.
Phụ thân ta là thái phó, siêng năng can gián, không được đương kim hoàng đế ưa thích.
Vì vậy, việc ban hôn ta cho một tên ngốc có thể coi là lời cảnh cáo đối với phụ thân ta.
Nhìn thấy phụ thân nổi giận, ta kéo tay áo của ông: “Phụ thân, không sao đâu, con sẽ gả.”
Mẫu thân lập tức đỏ hoe mắt: “Ninh Ninh…”
Ta nhẹ nhàng đặt thánh chỉ xuống: “Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc.”
“Hoàng thượng không thích Nguyễn gia, nếu sau này gây khó dễ cho phụ thân, nữ nhi sẽ cố gắng hết sức dùng Cửu vương phủ để che chở cho Nguyễn gia.”
Gả cho một tên ngốc thì sao chứ?
Nguyễn Ninh ta lại không phải là kẻ ngốc.
2
Thánh chỉ đã ban xuống không thể làm trái.
Hoàng đế như thể không sống qua nổi mùa xuân, trời vẫn còn tuyết rơi, đã vội vàng sắp xếp ngày thành hôn.
Sợ ta chịu ấm ức, phụ thân đã đưa của hồi môn giá trị đến Cửu vương phủ, còn ta thì mặc hỷ phục màu đỏ thẫm được đưa vào phòng tân hôn.
Có chút lạnh.
Ta vén khăn che mặt, ngồi xổm bên cạnh lò sưởi để sưởi ấm.
Cánh cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng.
Ta không ngoảnh đầu lại, tưởng là nha hoàn: “Mang chút đồ ăn đến đây.”
Một đĩa bánh ngọt được đưa đến bên môi, một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên: “Cái này ngon lắm.”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt trong veo.
Lông mày thanh tú, không giấu được vẻ cao quý.
Ta kinh ngạc mở miệng: “Ngươi…”
“Ha ha, ngươi là vương phi của bổn vương sao…” Hắn há miệng cười.
Ta: “…”
Ồ, hóa ra đây là vị phu quân ngốc nghếch của ta.
Nhận lấy bánh ngọt, Tạ Chi Hứa thuận thế ngồi xổm bên cạnh ta, tiến lại gần lò than: “Bổn vương lén về đây, bên ngoài lạnh lắm, đám ngốc kia cứ ngây ngốc đứng đó chịu lạnh ha ha ha!”
Ta giật giật khóe miệng, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc chứ…
Ăn một chút bánh ngọt, cơ thể ấm áp trở lại, mũi ta ngửi thấy mùi rượu.
Nhíu mày rót cho hắn một tách trà: “Bọn họ ép ngươi uống rượu à?”
Tạ Chi Hứa gật đầu: “Bọn họ lừa ta rằng thứ đó ngon… Nhưng mà khó uống lắm…”
Những người đó chắc chắn là đang lấy hắn ra làm trò vui.
Tạ Chi Hứa này cũng là một tên ngốc đáng thương…
Vuốt ve đầu hắn, ta nhẹ giọng nói: “Sau này có chuyện gì không muốn làm thì cứ đến tìm ta, ta sẽ chống lưng cho ngươi.”
Hắn ngây ngô gật đầu.
Nhìn chiếc giường đỏ thẫm rải đầy đậu phộng và quả hạch, ta nghĩ đến bức xuân cung đồ mà mấy ngày trước cung nữ trong cung mang đến, bắt đầu thấy khó xử.
Không thể nào cùng một tên ngốc…
Tạ Chi Hứa ngáp một cái, tự mình cởi giày trèo lên giường: “Bổn vương buồn ngủ rồi.”
Sau đó lật người, đi ngủ với tứ chi dang rộng ra.
Ta: “…”
Ừm, gả cho một tên ngốc dường như cũng có chỗ tốt.
3
Tạ Chi Hứa không giống như ta tưởng tượng.
Hắn tham ăn, thích chơi, cũng nghe lời.
Mỗi lần đều bảo thị vệ đi theo bảo vệ hắn, ta ở lại phủ xử lý nội vụ.
Năm xưa sau khi Tạ Chi Hứa bất ngờ trở nên ngốc nghếch, tiên hoàng đau xót, càng bù đắp cho hắn về tiền bạc.
Ta há hốc mồm nhìn sổ sách ghi chép, Cửu vương phủ này, thật sự rất giàu…
“Vương phi.” Nha hoàn Thu Cúc đi vào hành lễ: “Trong cung đưa thiệp đến, nói hoàng hậu nương nương mở tiệc thưởng tuyết ở ngự hoa viên.”
Tiệc thưởng tuyết…
Ta khoác lên mình chiếc áo choàng màu trắng, e là Hồng Môn Yến mới đúng chứ…
Đến ngự hoa viên, tuyết mỏng mới chính thức rơi nhiều, hoa mai nở rộ, một đám quý nữ đang nhàn rỗi trò chuyện trong đình.
Ta vừa đi tới, bọn họ đều liếc nhìn ta, sắc mặt mỗi người đều khác nhau.
Nữ nhi thừa tướng Lý Dao cười tươi như hoa tiến lại kéo ta: “Nguyễn Ninh à, sau khi thành hôn, cảm giác thế nào?”
Quý nữ bên cạnh cười khẩy một tiếng: “Ai mà không biết Cửu vương gia kia là một tên ngốc…”
“Ái chà, ngươi đừng nói như vậy, người ta dù sao cũng là vương phi, chúng ta phải hâm mộ chứ~”
Sau đó dẫn đến một trận cười khúc khích.
Ta cười lạnh trong lòng, nói bóng nói gió, giẫm đạp người khác, bọn họ có đúng một bộ mà chơi hoài.
Ta bình thản ngồi vào vị trí chủ tọa: “Đã biết, sao còn không hành lễ với bổn vương phi?”
Bầu không khí căng thẳng, nụ cười trên mặt Lý Dao đông cứng lại.
Nhận lấy lò sưởi tay mà Thu Cúc đưa tới, ta nhàn nhạt liếc nhìn những quý nữ khác vừa trêu chọc.
“Nữ nhi thừa tướng dựa vào gia thế, bổn vương phi đúng là không động được…”
Ý tứ là, mấy con tôm tép các ngươi, phút chốc là bóp chết.
Những quý nữ còn lại đều biến sắc, lập tức quỳ xuống: “Cửu vương phi thứ tội!”
Sắc mặt Lý Dao càng khó coi, quỳ cũng không phải, không quỳ cũng không phải.
“Hừ!” Một tiếng cười lạnh truyền đến từ không xa, phượng quan màu đỏ tươi rất bắt mắt.
“Cửu vương phi đây là đang hạ mã uy với bản cung sao!”
4
Ta đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn an.”
Hoàng hậu đi vào đình, từ trên cao nhìn xuống ta: “Nguyễn Ninh, bây giờ ngươi tuy là Cửu vương phi nhưng không được kiêu ngạo ngang ngược, mất đi phong thái hoàng gia.”
Đầu gối vẫn cong, hoàng hậu không có ý bảo ta đứng dậy.
Ta hơi cúi đầu, không nói gì.
Rõ ràng là hoàng đế hạ mã uy với phụ thân ta, hoàng hậu cũng muốn đến hạ mã uy với ta.
Hoàng hậu là tỷ tỷ của Lý Dao, thấy tình hình như vậy, Lý Dao kéo hoàng hậu tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Cửu vương phi hôm nay thật lớn lối, để cho các quý nữ kinh thành quỳ xuống với nàng. Đây chỉ là nữ quyến tụ họp, gặp hoàng hậu nương nương, cũng không cần quỳ đâu ~~ ”
Hoàng hậu sắc mặt khó coi: “Cửu vương phi, ngươi–”
Giây tiếp theo, giọng nói của hoàng hậu đột ngột dừng lại.
Cùng với tiếng kinh hô của cung nhân, một con diều giấy hình con rết cắm thẳng vào búi tóc của hoàng hậu.
Phía sau giả sơn nhanh chóng lao ra một bóng người màu đen.
“Á! Con diều của bổn vương!!!”
“Cửu vương gia cẩn thận!!!”
Ta ngẩn người trong chốc lát, nhìn cảnh tượng kịch tính trước mắt.
Tạ Chi Hứa khoác áo choàng lông cáo màu đen, chạy thẳng đến trước mặt hoàng hậu, lo lắng đẩy Lý Dao ra, ngang nhiên giật lấy con diều giấy trên đầu hoàng hậu.
Lý Dao mất thăng bằng, ngã sõng soài trên tuyết.
Hoàng hậu còn thảm hơn, phượng quan bị giật lệch, con diều giấy móc cả mấy lọn tóc rơi xuống, vô cùng chật vật.
“Ngươi to gan!” Hoàng hậu ôm đầu hét lớn, ước chừng đã bị hói mấy mảng.
“Tỷ tỷ!” Lý Dao không màng đến vệt tuyết trên người, lăn lộn bò đến giúp hoàng hậu chỉnh lại phượng quan.
Nữ quyến hoàng gia, không được thất lễ.
Tạ Chi Hứa trừng mắt nhìn hoàng hậu, xắn tay áo định xông lên: “Tên trộm, chính là ngươi đã ăn trộm con diều của ta!!!”
Cung nhân nhìn nhau, cũng không dám ngăn cản.
Hoàng hậu hoảng hốt lùi lại hai bước, ngã ngồi trên tuyết,
“Cửu vương phi! Ngươi đứng nhìn làm gì!! Ngươi còn không quản thúc vương gia nhà ngươi!!!”
5
Ta phản ứng lại, nhịn cười, vội vàng đứng dậy ngăn cản Tạ Chi Hứa.
Nhân lúc loạn giẫm lên hoàng hậu và Lý Dao mấy cái, ta kéo Tạ Chi Hứa sang một bên: “Ngoan, không được nghịch nữa.”
Tạ Chi Hứa dừng động tác, tủi thân đưa con diều giấy đến trước mặt ta: “Ninh Ninh, nó hỏng rồi…”
“Ra khỏi cung sẽ mua cho chàng cái mới.” Ta vỗ vai hắn để an ủi.
Hoàng hậu được người ta đỡ dậy: “Hồ đồ! Mùa đông thả diều cái gì!!!”
Tạ Chi Hứa run lên, trốn ra sau ta.
Ta lập tức quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương thứ tội! Vương gia hắn vẫn còn là một đứa trẻ…”
Bắt cóc đạo đức một cách trần trụi, hoàng hậu nghẹn một bụng tức, sắc mặt đỏ bừng.
Lý Dao tức giận chỉ vào Tạ Chi Hứa: “Nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý! Nguyễn Ninh ngươi cố ý đưa hắn đến đây để làm loạn! Chỉ vì hắn là vương gia, là tên ngốc! Chúng ta không làm gì được hắn!!!”
Ta chớp mắt, hốc mắt đã ngấn lệ: “Lý tiểu thư, sao ngươi có thể nói như vậy với vương gia nhà ta?”
Tạ Chi Hứa có vẻ hiểu không hiểu, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ rồi quỳ xuống bên cạnh ta.
Sắc mặt Lý Dao thay đổi, liên tục lùi lại: “Ngươi, tên ngốc này làm gì vậy!!!”
Một nữ tử, đương nhiên không chịu nổi cái quỳ của một vương gia.
“Các ngươi đang làm gì vậy!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.