Vương Gia Có Ánh Trăng Sáng - Chương 4
19.
Trong tên Lâm Nhược Vũ có chữ Nhược, dáng dấp cũng giống Tần Nhược.
Ngay cả thân thế, cũng đáng thương như Tần Nhược.
Cho nên tính tình cũng có chút giống Tần Nhược.
Đều là loại tiểu đáng thương nhu nhược bất lực có thể kích thích dục vọng bảo vệ của nam nhân.
Trong nội dung cốt truyện, Lâm Nhược Vũ vừa đến liền hấp dẫn sự chú ý của Triệu Lang, làm cho hắn nhớ tới biểu muội Bạch Nguyệt Quang không có phúc bên nhau của mình.
Nhưng hiện tại, Tần Nhược đang yên đang lành ở trước mặt không nói, tính tình cũng không giống trước kia.
Có lẽ lúc Triệu Lang cãi nhau với nàng đã nói gì đó, hoặc có lẽ tự giác thân phận phi vị của mình, lúc này không giống ngày xưa, nàng bắt đầu bắt chước hành sự của ta.
Ta quan sát một hồi, thấy nàng cố gắng khắc chế tính hẹp hòi của mình, học thong dong rộng rãi, ngược lại có chút dễ ở chung.
Xem như là chuyện tốt.
Bởi vì Tần Nhược vẫn còn, Triệu Lang cũng sẽ không chiếu theo bộ dáng của nàng đi tìm thế thân, dẫn đến Lâm Nhược Vũ ngoại trừ tướng mạo tương đối xuất chúng, không còn ưu thế đặc biệt rõ ràng nào khác.
Chọn thì chọn, nhưng cũng phai mờ trong mọi người.
Sau khi ta hỏi ý kiến Triệu Lang, tham chiếu gia thế mọi người, định phân vị, phân phối chỗ ở.
Sau đó những người mới này liền chỉ có thể chờ đợi đế vương triệu hạnh.
Nhưng Triệu Lang kế vị không lâu, trẻ trung khỏe mạnh lại tràn đầy nhiệt tình, lúc này chính là thời điểm hắn tập trung vào thành tích chính trị và danh tiếng.
Hắn cũng không lưu luyến hậu cung.
Trong cốt truyện gốc, hắn mới đầu cũng là như vậy, chỉ ngoại trừ đối với nữ chính thiên vị chút ít.
Hiện tại, hắn đang nhiệt tình bày ra Đế hậu ân ái, phụ từ tử hiếu.
Nửa thời gian tiến vào hậu cung đều tới chỗ ta.
Diễn lâu, khó tránh khỏi nhập diễn quá sâu.
Dần dần, ánh mắt Triệu Lang nhìn ta càng thêm thâm tình.
Ở chung với ta và Tranh nhi nhiều hơn, cũng ăn ý hơn một chút.
Ngay cả sở thích lâm hạnh cung phi của hắn, cũng tựa hồ thiên về thục nữ đoan trang nhã nhặn lịch sự hơn.
Tần Nhược tính tình hòa nhã hơn một chút, số lần Triệu Lang đi cũng nhiều hơn một chút.
Ngoài ra còn có Lạc Hiền phi, cùng với một ít danh môn quý nữ trong đám người mới.
Cho nên nữ chính Lâm Nhược Vũ tiến cung hơn nửa năm, mới có cơ hội thị tẩm.
Nhưng nữ chính dù sao cũng là nữ chính, cái khác không được chứ thị tẩm thì nàng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Vì thế chỉ ngủ một lần, nàng đã có thai.
Thái y chẩn đoán ra nàng mang thai không chỉ hai thai, toàn bộ hậu cung đều sợ ngây người.
20.
Triệu Lang lên ngôi sau ngày cưới cùng ta hai năm, hiện giờ lại qua hai năm.
Suốt bốn năm, đều chỉ có một đứa con là Tranh Nhi.
Thể chất của hoàng tộc Triệu thị, Đại Tân từ trên xuống dưới đều rõ ràng.
Triệu Lang tuổi còn trẻ đã có đích trưởng tử, thuộc về rất tốt, cho nên cũng không có ai lên tiếng về việc hoàng đế khan hiếm người thừa kế.
Nhưng Lâm Nhược Vũ, tiểu mỹ nhân này, cũng quá mức ưu tú.
Sau khi tin tức báo đến chỗ ta, ta liền khẩn trương phái người đi thông báo cho Triệu Lang cùng thái hậu.
Sau đó nhanh chóng mang theo Lưu Phương chạy tới chỗ Lâm Nhược Vũ.
Triệu Lang tới cũng rất nhanh, hắn còn gọi tới nửa Thái y ở Thái y viện.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Triệu Lang, trong lòng ta đã sẵn sàng đón địch.
Ta nhớ tới trong cốt truyện gốc, Lâm Nhược Vũ vừa vào cung đã được phong quý nhân, rất nhanh liền được thị tẩm và nhận được chuyên sủng.
Sau khi tra ra có thai, lập tức thăng tần vị, sau khi sinh lại phong phi, phong vị còn ở trên Lạc Hiền phi, đạt thành thành tựu tiến cung một năm liền trở thành người thứ hai trong hậu cung.
Mà khi đó vì lấp khuyết điểm của tỷ tỷ nên ta mới vào cung, không con lại không sủng ái, xuất phát từ ghen tị, đi lên con đường nữ phụ ác độc.
Bây giờ ta đương nhiên sẽ không ghen tị.
Và ta thực sự không tin rằng mình, một hoàng hậu, sẽ bởi vì ghen tị nữ chính, làm ra đủ loại chuyện ác độc.
Cũng giống như việc ta không tin tỷ tỷ sẽ bởi vì Triệu Lang thiên vị Tần Nhược mà hại chết nàng.
Nhưng kịch bản dường như thực sự có một số phép thuật.
Năm đó sau khi tỷ tỷ nói cho ta biết nội dung cốt truyện, chúng ta cố gắng hồi lâu, cũng chỉ là thay đổi vận mệnh một mình tỷ tỷ gả vào vương phủ.
Hôm nay, dù là tỷ tỷ, ta, còn có Tần Nhược, ba nữ phụ, vận mệnh đều thay đổi không ít, nữ chính cũng vẫn là như thường sẽ vào cung, có thai.
Ta nghĩ lần này, nội dung cốt truyện thuộc về nữ chính Lâm Nhược Vũ, hơn phân nửa là sắp bắt đầu rồi.
21.
Lâm Nhược Vũ thị tẩm là chuyện hơn hai tháng trước, bây giờ tháng còn nhỏ.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản nàng mang thai nhiều đứa, các thái y cũng đều có thể có khả năng chuẩn đoán ra nàng mang thai nhiều.
Chỉ là đến tột cùng mấy thai thì không thể xác định, mọi người đối với chuyện này cũng có chút tranh chấp.
Ta ngược lại biết rõ, một thai này nhất định là 5 đứa, ba nam hai nữ, nhưng ta không thể nói.
Triệu Lang đương nhiên là đắc ý, mừng rỡ thoải mái cười to, còn liên tục nói mấy câu:
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Một người hắn cũng sẽ cao hứng, huống chi một lần nhiều người.
Đây đều là chứng cứ long tinh hổ tráng của hắn.
Coi như là chống lại liệt tổ liệt tông, hắn cũng có thể kể công.
Mặc dù, đây thật ra đều là công lao của Lâm Nhược Vũ người ta.
Nhưng ai bảo hắn là hoàng đế cơ chứ?
Tuy nhiên, đến lúc này, Lâm Nhược Vũ cũng nên lọt vào mắt Triệu Lang rồi.
Bước tiếp theo, đại khái chính là thăng cấp tiến vị, tiêu phòng độc sủng.
Nhưng làm ta không nghĩ tới chính là, Triệu Lang đối với Lâm Nhược Vũ lại không có bao nhiêu hứng thú.
Hắn cao hứng xong, nói vài câu trấn an Lâm Nhược Vũ, hạ lệnh ban thưởng một ít tiền vật, liền không còn gì khác.
Lâm Nhược Vũ ngược lại rất biết nắm lấy cơ hội, vẫn ẩn tình đưa tình nhìn Triệu Lang, lúc tạ ơn, đúng lúc lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, nũng nịu kêu:
“Tạ bệ hạ…”
Triệu Lang lại không thèm nhìn.
Ngược lại vui rạo rực quay đầu nói với ta:
“Hoàng hậu, nàng là người đáng tin cậy nhất, trẫm đem chuyện hoàng tự giao cho nàng.”
Lời này nói được, giống như thật sự cùng ta ân ái không nghi ngờ.
Ta cũng không dám tin.
Ta mặc dù có thể cam đoan sẽ không giống như trong nội dung cốt truyện đối với nữ chính tìm mọi cách gây khó dễ.
Cũng không dám xác định vạn nhất xảy ra sai lầm gì, Triệu Lang có tin ta hay không.
Nhưng mà căn cứ vào nội dung cốt truyện, Lâm Nhược Vũ nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ thai năm.
Vậy ta nhận công việc này, cũng không tính là rất khó.
Dù sao bảo đảm con nối dõi hoàng thất kéo dài, coi như là một trong những chức trách chủ yếu của hoàng hậu.
Chỉ là liên quan đến nữ chính, ta trong lúc làm việc phải cẩn thận hơn.
Mắt thấy Triệu Lang muốn đi, ta vội vàng đưa tay ngăn cản:
“Bệ hạ, Lâm mỹ nhân mang long thai, là đại công thần, ngoại trừ ban thưởng, vị trí cũng nên thay đổi.”
Ta tỏ rõ thái độ: Có công, nên thưởng.
Triệu Lang cũng không thèm để ý:
“Hoàng hậu xem mà làm là được.”
Ta suy nghĩ một chút, hỏi:
“Vậy trước tiên thăng làm tài nhân, đợi hoàng tự ra đời, mới phong thưởng.”
Triệu Lang khẽ vuốt cằm:
“Cũng được.”
Ta còn nói:
“Lâm tài nhân mang thai nhiều, chỉ sợ sẽ rất vất vả. Trong thời gian nàng mang thai, đề nghị Thái y viện mỗi ngày phái người kiểm tra an mạch. Mặt khác…”
“Những việc nhỏ này, hoàng hậu quyết định là được, trẫm có thể không tin nàng sao?”
Triệu Lang ngắt lời ta, hơi oán giận nói:
“Hoàng hậu, trẫm còn có rất nhiều tấu chương phải phê chuẩn.”
“Nơi này liền giao cho nàng đi, nàng vất vả rồi!”
“Trẫm thật sự phải đi rồi!”
Dứt lời, hắn cười vỗ vỗ tay ta, sau đó nhấc chân liền đi.
Không thèm nhìn Lâm Nhược Vũ một cái.
Trong nháy mắt đó, ta thiếu chút nữa cảm thấy, có lẽ Triệu Lang thật sự có tình với ta.
22.
Nhưng ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Người như Triệu Lang, sao có thể có chân tình chứ.
Hắn đem Tần Nhược đã chết chôn sâu đáy lòng, vì nàng báo thù, tìm kiếm thế thân, đó là chân tình sao?
Lúc Tần Nhược còn sống, cũng không thấy hắn vì nàng đi tìm danh y, hoặc cầu danh phận ngắn ngủi ở bên nhau.
Hiện tại Tần Nhược vẫn còn, tình cảm của hắn đối với nàng còn lại bao nhiêu?
Hắn chuyên sủng Lâm Nhược Vũ, chỉ vì nàng sinh được hoàng tử, vì nàng đem hoàng hậu tống vào lãnh cung, chính là chân tình sao?
Chẳng lẽ không phải là bởi vì chỉ có nàng mới có thể sinh sao?
Lại nhìn hắn đối với ta, tương kính như tân, mọi chuyện tôn trọng, tín nhiệm có thừa, có thương có lượng, chẳng lẽ chính là chân tình?
Có lẽ, chỉ là bởi vì hoàng hậu ta đây hiền lành rộng lượng dùng rất tốt mà thôi?
Nhưng cũng là bởi vì ở chung lâu, hình thành thói quen, ta liền quên quên hết những lo lắng ban đầu.
Ngẫm lại lúc mới gả vào vương phủ, vì cầu sinh tồn, ta ra vẻ ôn nhu tiểu ý.
Đó không phải bản chất của ta.
Cho dù bị ủy khuất, ta cũng không thèm để ý chút nào, đem tất cả bất mãn đè xuống đáy lòng.
Không phải thật sự không để ý.
Chỉ là không thể thôi.
Khi đó tất cả chật vật, ta đều giấu ở trong lòng.
Không ai nhìn thấy mà thôi.
Cho nên Triệu Lang sẽ có chân tình với ta sao?
Cho dù có, thì đó cũng chỉ là bề ngoài của ta mà hắn nhìn thấy thôi.
Nữ tử đáng thương như Tần Nhược, Lâm Nhược Vũ, nội tâm nhu nhược, cần dựa vào hắn sinh tồn.
Đó không phải con người thật của ta.
Đó chỉ là nhu cầu vĩnh cửu sâu trong nội tâm Triệu Lang.
Triệu Lang mặc dù là hoàng tử, nhưng mẹ đẻ xuất thân thấp kém, trong lòng hắn vĩnh viễn không thể nhìn thẳng vào nỗi đau đó.
Cho nên hắn bề ngoài cường đại, lại luôn bị người nhỏ yếu đáng thương hấp dẫn.
Người đó có thể là Tần Nhược, Lâm Nhược Vũ, cũng có thể là Thẩm Ninh ta, cũng có thể là bất cứ ai.
Cho nên cho dù hắn hiện tại không có chú ý tới Lâm Nhược Vũ, cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không nhìn trúng nàng, hoặc là nhìn trúng Vương Nhược Vũ, Lý Nhược Vũ…
Ta phải tỉnh táo.
23.
Biểu hiện vô tình của Triệu Lang khiến Lâm Nhược Vũ rất đau lòng.
Tính tình nàng vốn mẫn cảm, hơn nữa thời gian mang thai tâm tình bất ổn, Triệu Lang vừa đi, nàng liền nhịn không được bắt đầu khóc sướt mướt.
Ta vội vàng cùng thái y lần nữa xác nhận tình huống của nàng.
Thái y đều nói, nàng hiện tại thai tượng ổn định, thân thể cũng khỏe mạnh.
Chỉ là ưu tư quá độ.
Thời gian lâu dần, sợ thai nhi có trở ngại.
Ta suy nghĩ một chút, quyết định thừa dịp nàng hành động còn tiện lợi, đem nàng chuyển đến Tê Vân điện bên cạnh Phượng Loan cung ở, để tiện cho ta chiếu cố gần đó.
Đồng thời ra lệnh cho Thái y viện, mỗi ngày ít nhất phái hai người vì Lâm tài nhân đến kiểm tra thai mạch, sớm muộn gì cũng một lần.
Sau khi Lâm Nhược Vũ chuyển đến Tê Vân điện, ta lại chiếu theo vị trí của nàng, cho nàng thêm hai cung nhân hầu hạ.
Còn an bài hai y nữ, chuyên môn phụ trách dinh dưỡng ăn uống của nàng, cùng với an toàn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Bà đỡ và bà vú cũng bắt đầu chuẩn bị.
Bởi vì là nhiều thai, nhũ nương ước chừng chuẩn bị tám cái, đến lúc đó cũng dễ chọn.
Ngày thường, đủ loại cao lương mỹ vị, thuốc quý đều được mang về cung nàng như dòng suối chảy.
Ta miễn cho Lâm Nhược Vũ thỉnh an hằng ngày, lại đánh tiếng các cung phi tần, cường điệu Triệu Lang cùng thái hậu đối với cái thai này của Lâm Nhược Vũ cực kì coi trọng, khiến tất cả mọi người an phận thủ thường.
Vì chiếu cố tâm tình của Lâm Nhược Vũ, ta còn thường khuyên Triệu Lang đi thăm nàng.
Tóm lại, ta đều đã cân nhắc và quan tâm đến mọi khía cạnh.
Cũng không tìm ra sai lầm gì nữa.
Đối với việc này, cả cung phi tần đều hâm mộ đỏ mắt, nhưng cũng chỉ có thể ca tụng sự khẳng khái của ta.
Thái hậu đối với ta cũng khen không dứt miệng.
Về phần Triệu Lang, thì càng hài lòng.
Hắn thậm chí còn xúc động thổ lộ:
“Có một người vợ như thế này, người làm chồng như ta còn cầu gì nữa.”
Ta rất thuần thục phối hợp nở nụ cười.
Quả nhiên, sau khi liên tiếp đi thăm Lâm Nhược Vũ vài lần, Triệu Lang đã để tâm đến nàng.
Thật sự là không ngoài ý muốn.
Lâm Nhược Vũ đạt được mong muốn, tâm tình rất tốt.
Ta ngồi vững vàng ở Phượng Loan cung, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Hiện nay, Triệu Lang sẽ không bởi vì có sủng vật mới, liền gây khó dễ đối với hoàng hậu như ta.
Điểm này tự tin ta vẫn phải có.
Ta chỉ cần trấn an hậu cung, tận chức tận trách là đủ rồi.
Chỉ tiếc, không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Sau khi Triệu Lang đi tới chỗ Lâm Nhược Vũ mấy ngày liền, Tần Nhược đỏ mắt chạy tới cung của ta.
24.
Đã lâu không thấy Tần Nhược thiếu kiên nhẫn như vậy, thấy ta liền bắt đầu khóc:
“Ta thật sự không rõ.”
“Vì cái gì ngươi luôn bưng bộ mặt rộng lượng này?”
“Đêm tân hôn ta cướp đi phu quân của ngươi, ngươi không tức giận.”
“Ta từ trong phòng ngươi lần lượt gọi biểu ca đi, ngươi cũng không tức giận.”
“Ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, ta lại vào vương phủ, ngươi chưa từng lo lắng nửa phần, sau đó còn vì ta thỉnh phong làm phi.”
“Ta từng cho rằng, là bởi vì ngươi có hài tử, mới có sức mạnh.”
“Nhưng bây giờ người khác cũng sắp có hoàng tự, còn nhiều hơn ngươi, ngươi còn không gấp, còn rộng lượng như vậy mà đem Hoàng Thượng đẩy tới chỗ nàng!”
“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì chứ?”
“Không phải nên đi tranh giành, đi cướp mới đúng sao!”
“Ta không rõ, ta thật sự không rõ. ”
Nàng hét gào một hơi nửa ngày, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn ta.
Rõ ràng nàng rất tức giận, nhưng khóe mắt lại chảy xuống vài giọt nước mắt.
Ta thở dài.
Thu hồi nụ cười.
Ta quanh năm treo nụ cười ấm áp.
Cũng không phải thật sự thích cười.
Chỉ là nụ cười có thể che giấu cảm xúc trong lòng.
“Ngươi đã đi tới chỗ Lâm Tài Nhân.”
Ta không hài lòng nhìn nàng.
Trước kia, ta từng nghĩ tới, phải dựa vào ánh trăng trắng để tranh tài trên võ đài với nữ chính.
Nhưng sau đó Tần Nhược thay đổi rất nhiều.
Tính tình của nàng bị mài mòn, cố gắng trở nên rộng rãi.
Bởi vì bình thường chạy đến chỗ ta, thỉnh thoảng còn có thể cùng ta nói chút lời trong lòng.
Đều là nữ nhân, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng vì tranh sủng mà hoàn toàn thay đổi.
Ta có lúc sẽ chỉ điểm nàng hai câu, không tính là bằng hữu, cũng không còn là tình địch.
Giống như bây giờ, nàng giống như đang giận ta, nhưng cũng đang lo lắng cho ta.
Ta cho rằng nàng đã sớm giống như ta, suy nghĩ cẩn thận.
Thì ra vẫn tỉnh tỉnh mê mê.
Dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh của ta, Tần Nhược chậm rãi tỉnh táo lại, lại bắt đầu mê mang.
Nàng nói: “Ta nhìn thấy Lâm Tài Nhân, nàng cũng giống ta như trước kia.”
“Ta nhìn nàng cùng bệ hạ nói đùa, bệ hạ vì nàng phủi đi lá rụng bên tóc mai, phảng phất thấy được lúc trước, ta cùng biểu ca ở trong vương phủ…”
“Biểu ca, không, bệ hạ, hắn không phải không thích ta như vậy sao?”
Nàng khó hiểu nhìn ta, chờ đợi ta có thể cho nàng một đáp án.
Ta lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng trước kia đau khổ, nhưng Triệu Lang đã giải cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng, tình cảm của nàng đối với Triệu Lang khác với ta.
Triệu Lang với ta, nhiều lắm là đa tình như vô tình.
Đối với Tần Nhược, lại có thể xem như phụ lòng tuyệt tình.
Loại chuyện này, chỉ có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, người bên ngoài làm sao nói rõ được đây.
Ta chỉ có thể trấn an nàng, an ủi nàng:
“Trong lòng bệ hạ, tất nhiên là có ngươi.”