Vương Gia Có Ánh Trăng Sáng - Chương 1
1.
Ta đã sớm biết ở thiên viện vương phủ có một biểu muội của Vương gia đang ở tại đó.
Còn sớm hơn so với lúc mẫu thân sai người đi thăm dò tin tức sau khi tứ hôn.
Cũng chi tiết hơn.
Đêm tân hôn Vương gia không tới, ta không hề bất ngờ.
Cũng không thèm để ý.
Ta chỉ biết là, Tề vương Triệu Lang muốn cưới nữ nhi của Trầm gia làm vương phi.
Ngày sau còn muốn phong làm hoàng hậu.
Hắn có một vị biểu muội đặt ở trên đỉnh trái tim hay không, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
2
Đúng vây, ta biết kịch bản.
Ta còn biết, ta là một nữ phụ ác độc.
Nhưng vậy thì sao.
Cuộc sống dù sao cũng phải trôi qua.
Huống chi, hiện tại cũng không giống.
Vốn lúc này người nên gả cho Triệu Lang, hẳn phải là tỷ tỷ của ta mới đúng.
Nhưng bây giờ, đổi lại lại là ta.
3.
Ngày hôm sau, Triệu Lang sáng sớm đã tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp hắn.
Quả như nội dung cốt truyện nói, tướng mạo đường hoàng, khí vũ hiên ngang.
Chỉ là thức suốt một đêm, đáy mắt xanh đen quá mức rõ ràng.
Suy cho cùng thì không bằng ta, một đêm mộng đẹp, cả người toả sáng.
Hắn lạnh mặt, ngữ khí cũng cứng rắn:
“Mau theo bổn vương vào cung.”
Nhìn hắn như vậy, có lẽ là nếu không phải muốn vào cung tạ ơn, hắn cũng sẽ không tới.
Nữ tử bình thường khi gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ bị tức đến phát bệnh.
Nhưng ta thì khác.
Ta không giống một số người, lúc Thánh Thượng ban hôn không cự tuyệt, ngày đại hôn lại làm mất mặt người khác.
Ta đã nguyện ý gả đến, tuyệt đối sẽ không nháo tâm tình nữa.
Cho nên, ta ôn nhu đáp ứng, thuận theo hắn vào cung, khéo léo biểu hiện.
Điều mà một vương phi nên làm, ta đều có thể làm được tốt nhất.
Không hề ngoài ý muốn, ta được thánh thượng cùng quý phi khen ngợi.
Còn mang về rất nhiều phần thưởng.
Lúc trở về, Triệu Lang cuối cùng cũng không lạnh mặt nữa.
Giống như là phần thưởng cho sự hiểu biết của ta.
Ha ha.
Ta phối hợp với “ngượng ngùng” nở nụ cười đáp lại.
4.
Trở lại vương phủ, vừa xuống xe ngựa, biểu muội Tần Nhược của Triệu Lang đã liền đi lên đón.
“Biểu ca!”
Thanh âm uyển chuyển dễ nghe, dung mạo thanh lệ thoát tục.
Mặc dù bởi vì bệnh tật mà có chút tiều tụy nhưng vẫn có một loại mỹ mạo kiều diễm riêng biệt.
Đây chính là ánh trăng sáng sau này khiến Triệu Lang nhớ mãi không quên.
Thật sự là ta thấy mà thương.
Triệu Lang càng đau lòng.
Ba bước tiến lên, thanh âm ôn nhu hỏi:
“Thân thể muội còn chưa khỏi, tội gì phải ra ngoài hóng gió.”
Tần Nhược thẹn thùng mặc cho Triệu Lang nắm tay nàng, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói:
“Ta đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Đêm qua biểu ca không màng tới đây, quấy rầy ngày đại hỉ của Vương phi, ta cũng nên đến đền tội.”
Triệu Lang nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí càng ôn nhu:
“Muội vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.”
Lúc quay đầu lại nhìn ta, đáy mắt ôn nhu chợt lóe rồi biến mất, ngữ khí cũng thay đổi:
“Vương phi, đây là biểu muội Nhược Nhược của bổn vương.”
“Muội ấy mặc dù sống trong vương phủ với tư cách là khách, nhưng bản vương vẫn luôn coi muội ấy là người nhà.”
“Muội ấy từ nhỏ thân thể suy nhược, cần phải điều dưỡng thật tốt.”
“Nếu ngươi dám có chỗ vô lễ với muội ấy, đừng trách bổn vương vô tình.”
Chậc chậc chậc.
Hai người hắn là người nhà, còn ta đây, người được ngự phong vương phi, ngược lại lại trở thành người ngoài.
Tần Nhược còn nũng nịu kéo ống tay áo Triệu Lang mắng hắn:
“Biểu ca…”
Nhưng khi nhìn về phía ta, trong mắt không chút che dấu vẻ đắc ý:
“Đều tại muội muội bệnh không đúng lúc, khiến biểu ca lo lắng. Mong tỷ tỷ rộng lượng, tha thứ cho muội muội.”
Nói là bồi tội, nhưng lại đang thị uy.
Nếu như ai nghe không hiểu, thế nào cũng sẽ tức giận.
Nhưng ta sẽ không tức giận.
Người khác tức giận ta không tức giận, tức ra bệnh không ai thay.
Ta không chỉ cười nói:
“Không sao.”
Còn hết sức nhiệt tình bày tỏ quan tâm:
“Bệnh của muội muội đã khá hơn chưa?”
“Ta từ trong nhà mang theo rất nhiều dược liệu thượng hạng tới, không biết muội muội có dùng được hay không, lát nữa ta sẽ bảo Lưu Phương đưa tới cho muội muội.”
5.
Triệu Lang và Tần Nhược hẳn là đều không nghĩ tới, ta lại có phản ứng như vậy.
Bọn họ càng không nghĩ tới, ta còn có thể làm được nhiều hơn.
Sau khi trở về phòng, ta thật sự lập tức kiểm kê ra một nhóm dược liệu thượng hạng từ trong của hồi môn, để Lưu Phương mang qua bên đó.
Lưu Phương là do ta dạy dỗ, làm việc tất nhiên sẽ khiến ta yên tâm.
Rất nhanh, toàn bộ vương phủ sẽ biết, vương phi mới tới không chỉ có nhân từ còn rất hào phóng.
Và quan trọng nhất là giàu có.
Cho dù Triệu Lang là hoàng tử, nhưng mẹ đẻ hắn lại chỉ là một cung tỳ, vả lại đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Mặc dù hắn được nuôi dưới gối quý phi nhưng cũng chỉ là chuyện ba năm nay.
Của cải còn chưa tiết kiệm được.
Ta thì khác.
Thẩm thị trăm năm thế gia.
Tổ phụ ta là tể tướng tam triều, đi theo Thái tổ của triều đại này chinh phục thiên hạ.
Phụ thân ta là quan nội các.
Mấy vị thúc bá, đường huynh của ta, mỗi người đều là trụ cột triều đình.
Ta là con gái ruột của người đứng đầu Thẩm gia hiện nay, mẹ đẻ mặc dù đã qua đời, nhưng cũng xuất thân từ danh môn Tạ thị.
Thẩm thị gả con gái, lại gả cho hoàng thất.
Của hồi môn của ta, phóng tầm mắt khắp Đại Tân quốc, là độc nhất vô nhị.
Cho nên trong nội dung cốt truyện kia, sau khi tỷ tỷ gả cho Triệu Lang không may “Bệnh qua đời”, ta rất nhanh lại gả vào.
Trước tiên làm quý phi, sau đó rất nhanh liền thành hoàng hậu.
Hiện tại trực tiếp đổi thành ta gả đi, cũng tốt hơn nhiều một lần phiền toái.
Hơn nữa, ta không chỉ thật lòng tặng dược liệu trân quý cho Tần Nhược.
Ta còn muốn cứu mạng nàng ta nữa.
6.
Lưu Phương lần này đi hồi lâu mới trở về.
Vào cửa liền hướng ta hồi báo tình hình bên kia.
“Thị nữ bên cạnh Tần cô nương mí mắt quá nông, chỉ nhìn thấy nhân sâm gạc hươi, chứ không nhận ra bất kỳ loại thuốc quý nào khác.”
“Nếu không phải Vương gia dặn dò, những người bên cạnh sợ là đã sớm ném đi.”
Nếu đã tặng, Tần Nhược xử trí thế nào ta cũng không thèm để ý.
Ta chỉ cần đạt được mục đích của mình là được rồi.
“Tần Nhược đâu?”
Lưu Phương đáp:
“Tần cô nương ra ngoài chịu một trận gió, lại không dậy nổi nữa.”
Chắc chắn rồi.
Mặc dù không biết lần này Tần Nhược là thật hay là giả bộ, nhưng thân thể nàng ta suy nhược là thật.
Trong cốt truyện gốc, tỷ tỷ ta gả tới đây hai năm, Tần Nhược liền bệnh chết.
Trong hai năm đó, nàng ta hôm nay đau đầu ngày mai đau lòng, không chỉ kéo dài Triệu Lang sau khi kết hôn một tháng mới cùng Vương phi viên phòng, còn làm cho Triệu Lang đem cái chết của nàng ta trách tội trên người tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ta tuy rằng mạnh mẽ nhưng chắc chắn không phải là người sẽ làm hại tính mạng người khác.
Vì thế một năm sau, khi tỷ tỷ làm hoàng hậu được nửa năm, Triệu Lang mới tìm được lý do bức tử tỷ ấy.
Lý do đó không thể để người khác biết, nếu không cũng sẽ không đón một nữ nhi khác của Thẩm gia vào cung.
Coi đó như một sự bồi thường.
Ta không muốn tỷ tỷ chết, cũng không muốn chính mình chết.
Cho nên Tần Nhược không thể chết.
Chỉ cần Tần Nhược không chết, mặc kệ nàng ta cùng Triệu Lang dây dưa như thế nào, vương phi là ta, về sau hoàng hậu cũng là ta.
Thế là đủ rồi.
Ta gả đến vương phủ, vừa không cầu cùng Triệu Lang hai lòng tương hứa, cũng không cầu một tay che trời làm loạn.
Ta chỉ cầu an an ổn ổn sống tiếp là được rồi.
Vì thế, ta thậm chí nguyện ý tốn tâm tư bảo vệ Tần Nhược không chết.
Thuốc Lưu Phương đưa là ta thuốc đã sớm chuẩn bị tốt.
Ngoài ra còn có an bài.
Lưu Phương tiếp tục nói:
“Vương gia thấy đồ Vương phi đưa đều là dược liệu trân quý Tần cô nương cần, rất là cảm động. Ta liền chiếu theo ý Vương phi, nói rằng những dược liệu này được điều chế theo danh sách của thần y Đỗ Quan Liệt.”
“Vương gia còn cố ý hỏi chuyện Đỗ thần y.”
Ta cong khóe miệng lên.
Tốt lắm.
Thức ăn đã hạ, chỉ chờ cá mắc câu.