Vườn Hồng Gai - Chương 4
19.
Tôi tiếp tục lục lọi ở trong phòng.
Ngoài căn hộ này ra tôi không biết còn nơi nào có dấu vết của anh ấy.
Khoá cửa đột nhiên phát âm thanh, trong đêm tối yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Tôi sửng sốt một chút, vội đứng dậy đi chờ cửa, do hấp tấp quá mà còn đụng phải góc bàn nhưng tôi không cảm nhận được cơn đau, chỉ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cạnh cửa.
Cửa mở.
Đối diện là Thẩm Bùi.
Lúc này đầu gối mới truyền đến cơn đau nhói, tôi chậm chạp ngồi xổm xuống, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Thẩm Bùi cũng ngồi xổm xuống, vịnh vai của tôi.
Tôi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tay anh ta, gấp gáp hỏi:
“Anh ấy, anh ấy ở đâu? Anh dẫn em đi tìm anh ấy được không? Cầu xin anh, dẫn em đi gặp anh ấy đi!”
Thẩm Bùi trầm mặc một lát rồi nắm lấy tay tôi.
“Đường Đường, anh ta đã c.hết.”
Tôi sửng sốt, hất tay anh ta ra, túm chặt lấy quần áo anh ta lay mạnh:
“Em không tin! Anh gạt em! Đúng không? Anh gạt em!”
Thẩm Bùi nắm lấy cổ tay tôi, thấp giọng nói:
“Tai nạn xe, cấp cứu không thành công, c h ế t ngay tại chỗ. Nếu em không tin, anh có thể dẫn em đi gặp anh ta.”
“Gặp lần cuối.”
Dường như tôi không còn sức lực.
Gặp lần cuối.
20.
Xe dừng lại trước một nghĩa trang.
Thẩm Bùi đưa tôi đến trước một cái bia mộ mới tinh.
Người trên ảnh vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt tuấn tú, tươi cười rực rỡ.
Tôi nhìn xuống, cuối cùng cũng thấy tên anh ấy.
Cao Phóng.
Cao Phóng.
Cao Phóng.
Tôi lẩm bẩm trong lòng, vô thức bước tới, tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt trên di ảnh.
Bia mộ lạnh băng, tên lại quen thuộc.
Nhưng tôi vẫn nhớ không ra.
Chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.
Cuối cùng tôi khóc đến ngất xỉu, tỉnh lại đã về đến biệt thự của Thẩm Bùi.
Tôi một hai muốn đi ra ngoài tìm Cao Phóng.
Chỉ có mỗi cái bia mộ, bất luận thế nào tôi cũng không tin.
Thẩm Bùi ôm lấy tôi giải thích:
“Em hôn mê một khoảng thời gian, sau lại tịnh dưỡng lâu như vậy, anh ta đã sớm được chôn cất từ lâu.”
Anh ta dừng một chút, trầm giọng nói:
“Nếu có thể anh vẫn hy vọng em vĩnh viễn không nhớ tới, anh sẽ đối tốt với em hơn cả anh ta, không bao giờ để em đau lòng thêm lần nào nữa.”
Tôi đẩy anh ta ra, tát anh ta một bạt tay.
Trên khuôn mặt Thẩm Bùi nhanh chóng hằn lên dấu bàn tay nhưng sắc mặt anh ta vẫn trầm tĩnh như cũ.
“Em có thể từ từ tiếp nhận.”
“Anh sẽ chờ em.”
“Mãi đến ngày em buông bỏ anh ta, tiếp nhận anh.”
21.
Tôi bị Thẩm Bùi giam cầm.
Anh ta tịch thu di động của tôi, khóa cửa ra ngay cả cửa sổ cũng khóa, nửa tháng nay người duy nhất tôi có thể nhìn thấy là anh ta.
Hầu hết thời gian, tôi đều ngồi thẫn thờ dưới cửa sổ.
Tôi phớt lờ anh ta nhưng anh ta vẫn thường xuyên nói chuyện với tôi.
Nói đến lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
Nói rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Anh ta thường ôm tôi, thì thầm vào tai tôi không biết mệt mỏi.
“Đường Đường, anh là người thân duy nhất của em.”
“Trên đời này người em có thể dựa vào chỉ có anh.”
“Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
“Vĩnh viễn yêu em.”
Tự nói thật lâu, dường như chính anh ta cũng tin điều mình nói.
Trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Như một kẻ điên.
Mọi chuyện cứ như thế này trong khoảng một tháng.
Một ngày nọ, cổng biệt thự được mở ra.
Bố mẹ Thẩm xông vào.
Lúc này Thẩm Bùi đang chuẩn bị nấu cơm, vừa nhìn thấy bọn họ đến thì sắc mặt biến đổi, lập tức muốn giấu tôi vào trong phòng ngủ.
Bố Thẩm bước tới rồi tát Thẩm Bùi một bạt tay thật mạnh.
Ông ấy dạy học nửa đời người, lần đầu tiên ra tay đánh người khác.
Vẫn còn nóng giận nên trực tiếp xô Thẩm Bùi ngã xuống đất.
Thẩm Bùi đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.
“Sao bố mẹ lại đến đây?”
Tay bố Thẩm run rẩy chỉ vào anh ta.
“Nếu chúng ta không tới còn không biết thằng con ngỗ ngược như mày lại làm ra hành động sai trái đến vậy! Mày muốn làm gì? Mày dựa vào gì mà dẫn Đường Đường đi, không cho con bé liên lạc với bố mẹ con bé?”
Hai chữ “bố mẹ” kích thích thần thần kinh của tôi, rốt cuộc tôi cũng quay đầu nhìn lại.
Thẩm Bùi điềm nhiên nói:
“Đường Đường là người nhà chúng ta, Cao Phóng chết rồi, bố mẹ anh ta cùng Đường Đường không có quan hệ gì.”
“Mày câm miệng!”
Bố Thẩm cả giận nói:
“Mày không được lại can thiệp cuộc sống của Đường Đường có nghe hay không?!”
Thẩm Bùi trầm mặc.
Mẹ Thẩm đi đến bên cạnh tôi, nhìn tôi một lát, đột nhiên thở dài.
“Đường Đường cho đến nay chúng ta luôn nợ con. Từ nhỏ không cho con được nhiều tình thương, lớn lên lại không dạy dỗ tốt con mình, để nó quấy rầy cuộc sống của con.”
“Sau khi con kết hôn với Cao Phóng, chúng ta đã nhiều lần cảnh cáo Thẩm Bùi nhưng lại không nghĩ nó bằng mặt chứ không bằng lòng, lén ở sau lưng đem con nhốt lại…”
“Các con đều đã trưởng thành, mà chúng ta cũng đã già rồi.”
“Dì xin lỗi con về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay.”
“Thật xin lỗi con.”
Tôi cụp mắt rồi lắc đầu.
Mấy năm nay, hai người họ cho tôi ăn cho tôi mặc, lo tôi học, cũng không nợ nần gì tôi.
“Con muốn đi thì đi đi.”
“Cao Phóng đang đợi con.”
Tôi trừng mắt, há miệng thở dốc, một hồi lâu mới nói thành lời, thanh âm khô khốc:
“Sao cơ?”
“Đi thôi, thằng bé còn đang chờ gặp con lần cuối cùng.”
Trái tim bỗng nhói đau, tôi chợt phản ứng lại, vội vàng đứng dậy lao ra ngoài.
Thẩm Bùi muốn cản tôi lại bị bố Thẩm tát thêm một cái.
Tôi chạy ra khỏi biệt thự.
Một chiếc Bentley màu đỏ đậu trước cổng.
Thấy tôi đến đến gần, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tần Thơ Vũ.
“Đường Đường, đã lâu không gặp.”
“Sao cô vẫn cứ đáng thương như vậy chứ.”
22.
Chiếc xe lao vun vút trên đường.
Tần Thơ Vũ hỏi tôi:
“Nghe nói cô mất trí nhớ, còn nhớ được bao nhiêu đấy?”
“Những chuyện sau mười chín tuổi….. Còn có Cao Phóng đều không nhớ rõ.”
“Vậy quên cũng khá nhiều.”
Tôi quay đầu nhìn cô ta, khó khăn hỏi:
“Vì sao cô lại….. Giúp tôi?”
Tần Thơ Vũ nhướng mày:
“Đừng nghĩ lung tung, tôi không giúp cô, tôi chỉ đang trả thù Thẩm Bùi.”
“…… Tại sao chứ?”
“Ừ nhỉ cô quên mất rồi. Sau khi cô kết hôn với Cao Phóng, à phải nói là lúc hai người yêu đương thì Thẩm Bùi bắt đầu phát điên. Đúng là thú vị ghê, lúc cô đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy thấy phiền, còn lúc cô quay đầu tìm Cao Phóng thì cậu ấy lại không vui.”
“Thà nói đồ chơi bị người khác cướp nên khó chịu cũng không sao, ấy vậy cậu ấy lại mở miệng nói yêu cô, đúng là cười c h ế t mà.”
Tần Thơ Vũ lấy một điếu thuốc ra châm lửa, một tay đặt trên vô lăng, tay kia cầm lấy điếu thuốc đưa lên đôi môi đỏ, chậm rãi nhả ra một ngụm khói mờ.
Trong mắt đều là hận ý lạnh băng, nói tiếp:
“Cô đúng là lòng dạ sắt đá, mặc kệ cậu ấy dùng mọi cách vãn hồi cũng không lay chuyển được cô, thế nên cậu ấy liền nhớ đến tôi.”
“Lúc ấy tôi vừa mới gây dựng sự nghiệp, muốn kéo cậu ấy cùng hợp tác, không nghĩ tới cậu ấy chỉ giả vờ đáp ứng, cố tình hãm hại tôi, khiến tôi bồi thường ba trăm triệu.”
Cô ta rít một hơi thật sâu rồi đột nhiên cười, quay đầu phả khói vào mặt tôi.
“Là vì báo thù cho cô, bởi vì tôi đã từng bắt nạt cô.”
“Tôi thích cậu ấy bởi vì cậu ấy xứng đôi với tôi.”
“Nhưng hiện tại cậu ấy điên rồi.”
Cô ta hừ một tiếng:
“Thá gì chứ.”
“Cô nói xem sao tôi có thể làm vừa lòng hả dạ cậu ấy được chứ?”
Đầu óc tôi rối bời, hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ đến khi cô ta dừng lại, tôi mới vô thức hỏi:
“Cao Phóng ở đâu?”
“……”
Ngón tay thon dài của Tần Thơ Vũ kẹp lấy điếu thuốc rít một hơi cuối cùng, sau đó ấn nó vào gạt tàn.
“C h ế t não.”
23.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tần Thơ Vũ rời đi rồi, tôi vẫn chậm chạp không dám đẩy cửa vào.
Mãi đến khi cửa bị mở ra từ bên trong.
Một dì ngoài năm mươi xuất hiện trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi thì bà ấy sững người một lúc sau đó òa khóc.
“Đường Đường?”
Trên mặt bà ấy toàn là mỏi mệt cùng bi thương, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi cũng đang run rẩy.
“Con thế nào? Có gặp chuyện gì hay không?”
Cổ họng tôi nghèn nghẹn, nói không thành lời.
Bà ấy dẫn tôi vào, một chú trạc tuổi bà ấy đang ngồi trước giường bệnh.
Người nằm trên giường bệnh gầy gò, nhìn qua không còn sức sống.
Là Cao Phóng.
Trong phòng bệnh thật yên tĩnh.
Mắt tôi cẩn thận dõi theo khuôn mặt anh từng li từng tí một.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, lòng ngực cũng không nhìn thấy phập phồng.
Đây là lần đầu tiên từ khi mất trí nhớ tôi nhìn thấy mặt anh ấy.
Cũng là lần gặp mặt cuối cùng.
C h ế t não, cũng là c h ế t theo đúng nghĩa.
Tuy rằng người bệnh vẫn còn hô hấp, tim vẫn còn đập nhưng phải sống nhờ vào máy móc, cũng chỉ là kéo dài cuộc sống thêm mấy tháng mà thôi.
Cuối cùng vẫn sẽ c h ế t đi.
Bà ấy khều nhẹ tôi một cái, dịu giọng nói:
“Đi qua đi, thằng bé chờ con đã lâu.”
Nước mắt tôi rơi không ngừng, bước đến ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh ấy.
Tôi muốn nói với anh ấy một chút gì đó nhưng trong đầu trừ bỏ đau đớn chỉ còn lại mờ mịt.
“Cao Phóng……”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi cảm thấy bàn tay của anh ấy nhẹ siết lấy tay tôi.
Tôi vội vàng nhìn kỹ lại.
Thiết bị giám sát bỗng reo lên vào lúc này.
Tiếp theo một đường thẳng thật dài chạy mãi chạy mãi trong màn hình.
Anh ấy rời bỏ tôi rồi.
Chỉ ở bên tôi một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.
Lúc bố mẹ còn sống, tôi cũng từng hạnh phúc như vậy.
Có lẽ trước khi tôi mất đi ký ức, anh ấy cũng đã dành cho tôi những ấm áp như vậy.
Nhưng dù tôi có cố gắng nắm lấy nó thế nào, cuối cùng nó sẽ tuột khỏi lòng bàn tay tôi.
Rốt cuộc tôi không kìm được nằm gục trên người anh ấy òa khóc lớn.
Tôi chẳng còn gì cả.
24.
Tôi đến dự tang lễ của Cao Phóng.
Từ bỏ kế thừa di sản, chỉ cần căn nhà cũ kia.
Cha mẹ Cao Phóng lo lắng cho tôi, luôn muốn tôi chuyển đến sống cùng họ, nhưng tôi từ chối.
Nghe bọn họ nói đây là nơi tôi với Cao Phóng sống chung lâu nhất.
Tôi thường xuyên đến thăm bọn họ, hai người họ cũng kể cho tôi nghe về chuyện của Cao Phóng.
Thì ra bố mẹ Cao Phóng đều là đồng nghiệp của bố tôi.
Chúng tôi đã từng là hàng xóm, khi còn nhỏ anh ấy thường dẫn tôi đi chơi.
Lúc trước bố mẹ tôi qua đời, bọn họ cũng định nhận nuôi tôi nhưng bị bố Thẩm Bùi đến trước một bước.
Sau đó cũng khó gặp lại.
Tôi cũng được phía công ty gửi lời hỏi thăm.
Nhưng tôi mất trí nhớ, chẳng biết khi nào có thể khôi phục nên không thể tiếp tục công việc nữa.
Chỉ có thể từ chức.
Công việc, ảnh chụp, nhà cửa, mộ bia.
Thẩm Bùi đến tột cùng đã lừa tôi bao nhiêu tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Chỉ là mỗi ngày đều đến thăm hỏi bạn bè của Cao Phóng.
Cố muốn từ miệng của người khác suy tưởng ra dáng vẻ của anh ấy.
Bởi lẽ đến sau cùng tôi cái gì cũng không nhớ nổi.
25.
Ngày tháng cứ bình bình đạm đạm trôi qua.
Thẩm Bùi mua căn hộ đối diện nhà tôi rồi dọn đến đây.
Mỗi ngày đều chờ tôi đi ra ngoài để thấy mặt tôi một lần.
Dù tôi có xem anh ta như không khí, anh ta vẫn kiên trì như cũ.
Thường xuyên tặng quà gửi đồ ăn, dù tôi không nhận nhưng vẫn cứ đưa tiếp.
Chờ đợi cùng lấy lòng hệt như những tấm ảnh giả dối lúc trước treo trên tường và cả căn biệt thự sắp xếp có chủ y
Chỉ vì muốn giữ lại một đoạn cảm tình bản thân từng không quý trọng.
Buồn cười thật.
Rốt cuộc vào ngày nọ tôi ngăn anh ta lại.
“Tôi muốn chuyển nhà.”
“Lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”
“Anh không cần tiếp tục làm những chuyện dư thừa đó.”
Nhưng đôi mắt Thẩm Bùi lại sáng ngời, đưa tay định chạm vào tôi nhưng rồi lại thu tay lại.
“Có thể bắt đầu lại lần nữa cũng là chuyện tốt.”
Anh ta cười nói: “Em muốn dọn đến đâu? Anh giúp em.”
Tôi lắc đầu không trả lời anh ta.
Vào hôm cuối cùng chuyển nhà, tôi đi thăm trường đại học của mình.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ thì bị người phía sau gọi lại.
“Đường Đường?”
Tôi xoay người lại nhìn…… Là bạn cùng phòng năm đó của tôi.
Tám năm trôi qua, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, càng thành thục, càng xinh đẹp hơn.
Cô ấy đang làm trợ giảng ở đây.
Sau một thời gian dài không gặp, cô ấy bắt đầu cảm thán rồi hồi tưởng lại quá khứ.
“Năm đó Cao Phóng với Thẩm Bùi cực kỳ nổi danh ở trường chúng ta. Nhìn sân bóng rổ này xem, đừng nhìn thấy rộng như vậy nhưng chỉ cần hai bọn họ đến chơi liền chật ních người như trẩy hội.”
“Khi ấy Thẩm Bùi là tiền đạo, Cao Phóng là hậu vệ, hai người không có đối thủ, đẹp trai quá đi mất!”
Tôi ngẩn người hồi lâu mới bất giác nhớ tới.
Tôi vẫn luôn mải miết theo đuổi bóng dáng Thẩm Bùi.
Trùng hợp thay, Cao Phóng cùng tuổi với Thẩm Bùi, học cùng trường cấp ba, cũng học chung đại học.
Đều là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Những cô gái vây quanh sân bóng rổ không chỉ vì xem Thẩm Bùi, mà còn vì đến nhìn Cao Phóng.
Mà ánh mắt tôi cũng vô thức chuyển từ người Thẩm Bùi sang người Cao Phóng.
Tôi nhắm mắt lại, chuyện cũ như thuỷ triều mạnh mẽ tràn vào đầu tôi.
26.
Rất lâu sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi cũng không gặp lại anh trai nhỏ nhà bên.
Tận đến tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Thẩm Bùi.
Tôi từ trên sân khấu chạy xuống, trốn vào trong một góc khóc lóc.
Sau khi bị Thẩm Bùi răn dạy, tôi chạy lên sân thượng, ở đó tôi gặp được Cao Phóng.
Anh ấy nhìn tôi, thở phào một hơi.
“Rốt cuộc cũng tìm được em.”
Anh ấy vẫn đứng ở đó.
Khi nhìn thấy tôi khóc lóc chạy đi, vốn định đi theo nhưng lại bị người ta giữ lại, chờ ứng phó xong rồi thì chẳng thấy tôi đâu nữa.
“Đường Đường nhớ anh không?”
“Anh là Cao Phóng.”
Tôi nhận ra anh ấy cũng đồng thời không nhịn được khóc tiếp.
Anh ấy lập tức luống cuống tay chân hỏi tôi bị làm sao.
Tôi đưa tay cho anh ấy xem.
Anh ấy nhìn vết thương trên tay tôi, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
“Có người bắt nạt em sao?”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn lắc đầu chỉ nói bị đau.
Tôi nói tôi đánh đàn rất giỏi, vốn dĩ rất dễ nghe nhưng ngón tay tôi đau quá.
Thật sự rất đau.
Anh ấy nắm lấy tay tôi thổi nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng.
“Anh biết, Đường Đường vẫn luôn rất giỏi.”
“Khi còn nhỏ đánh đàn hay như vậy, khẳng định đến lớn sẽ còn hay hơn.”
Tôi lại òa khóc.
Anh ấy lấy từ trong túi ra một xấp giấy hồng, rất nhanh đã xếp thành một đóa hoa hồng.
“Đường Đường rất kiên cường, anh tặng em một đóa hoa hồng nhỏ, em đừng khóc nữa được không?”
Tôi nhận lấy hoa giấy, khụt khịt mũi.
“Đêm nay sao rất sáng, xem ra ngày mai trời nhất định sẽ nắng đẹp, chỗ này rất ổn, thế chúng ta ngồi đây ngắm sao một lát đi, rồi Đường Đường kể anh nghe về cuộc sống mấy năm nay của em được không?”
Tôi gật đầu.
Thế nên anh ấy cởi áo khoác ra trải trên mặt đất bảo tôi ngồi xuống.
Khi đó tuy tôi còn nhỏ nhưng đã hiểu được chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Vậy mà anh ấy vẫn nhìn ra một ít manh mối, lúc gần đi mới hỏi tôi.
“Em ở đây không vui sao? Nếu không vui vậy đi với anh đi?”
Lúc này tôi không đi với anh ấy.
Đến tháng sáu năm sau, tôi ở bar Lạc Tinh bị người ta chuốc rượu.
Chật vật bỏ chạy, không dám về nhà.
Là Cao Phóng gặp tôi rồi cưu mang tôi.
Rốt cuộc tôi không khống chế được cảm xúc nữa, nhào vào lòng anh ấy khóc lóc kể lể.
Tôi nói không ai tốt với tôi, bọn họ đều bắt nạt tôi, bởi vì thấy tôi không có bố mẹ nên cảm thấy tôi rất dễ ăn hiếp.
Không ai yêu thương tôi.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi.
Từ đó về sau, cuộc sống của tôi rẽ hướng.
Hẹn hò bốn năm, anh ấy cầu hôn tôi.
“Bố mẹ anh cũng là bố mẹ em.”
“Hãy để anh trở thành chồng em.”
“Hãy để anh yêu em.”
Và rồi chúng tôi kết hôn.
Tôi có người nhà mới.
Mà ký ức cuối cùng cũng biến mất cùng với đêm dông đó.
Đó là một đêm hỗn loạn, tai nạn giao thông liên hoàn, thương vong nặng nề.
Tôi bị đưa đến bệnh viện, nằm trên giường bệnh.
Mơ mơ hồ hồ nghe thấy rất nhiều âm thanh lộn xộn, tựa như có người nhắc đến chồng của tôi.
—— Bị thương rất nặng.
—— Không biết có tỉnh lại hay không.
—— Hình như là vì bảo vệ người trên ghế lái phụ nên để bản thân mình chịu hết. Ôi, thật thảm.
……
—— Tình hình không lạc quan lắm.
—— Người nhà của bệnh nhân đâu?
Ý thức càng ngày càng trì trệ, sau cùng chỉ nghe câu “C h ế t não.”
Tôi rơi vào hôn mê.
Lần nữa tỉnh lại, tôi quên mất Cao Phóng.
Ký ức của tôi trở lại tám năm trước, lúc cuộc sống tôi có bước ngoặc mới.
Quên mất sự tồn tại của anh ấy.
Cũng quên mất anh ấy đã c h ế t.
27.
Buổi tối tôi về đến nhà cũ.
Nhìn chiếc vali đựng đầy đồ cùng với đồ đạc bị phủ vải trắng, tôi thấy rất rõ con đường của mình phía trước.
Bên ngoài Thẩm Bùi đang đợi tôi.
Tôi với anh ta cùng nhau đi xuống lầu, anh ta giúp tôi mang hành lý đi đến nhà mới.
Còn tôi sẽ đến nơi khác.
Thẩm Bùi dọn dẹp xong hành lý, muốn đưa tôi qua đó.
Tôi lắc đầu cự tuyệt anh ta:
“Tôi muốn nói lời từ biệt với quá khứ.”
Anh ta cau mày do dự, tôi ngẩng đầu cười nói:
“Đêm nay sao rất sáng, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp.”
“Hẹn gặp lại Thẩm Bùi.”
28.
Một mình tôi đi đến bờ biển.
Trong tay cầm một đóa hoa hồng xếp bằng giấy.
Là nó dẫn đường cho tôi.
Năm mười ba tuổi Cao Phóng tặng tôi một đóa hoa hồng nhỏ.
Hỏi tôi muốn đi với anh ấy hay không.
Ngày ấy tôi cự tuyệt.
Mười chín tuổi năm ấy, anh ấy lại lần nữa vươn tay.
Tôi nắm lấy.
Đi đến vườn hoa hồng của tôi.
HOÀN CHÍNH VĂN.