Vườn Hồng Gai - Chương 3
14.
Tôi mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Bùi như thường lệ đến công ty.
Tôi ở nhà cả một buổi sáng, đợi đến tâm phiền ý loạn, vì thế quyết định đến công ty Thẩm Bùi xem thử.
Nếu mấy năm nay tôi vẫn luôn ở cạnh anh ta thì người tôi có thể tiếp xúc đến đơn giản cũng chỉ là những người trong công ty anh ta.
Kết quả còn chưa lên lầu đã bị lễ tân chặn lại.
Tôi sửng sốt trong chốc lát, chỉ vào chính mình hỏi:
“Cô không biết tôi?”
Tám năm qua tôi chưa từng bước chân vào công ty anh ta?
Lễ tân cũng sửng sốt, nhất thời có chút không tự tin. Nhìn tôi một hồi lâu mới do dự hỏi:
“Cô là em gái của Thẩm tổng đúng không?”
“…… Em gái?” Tôi nhất thời nghẹn lời.
“Đúng vậy.”
“Cô giúp tôi thông báo cho anh ta một chút, tôi tên Đường Đường.”
Thẩm Bùi nhanh chóng xuống đây, vội vàng bước đến chỗ tôi, nắm lấy cánh tay tôi quan tâm hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Đang định nói thì sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy người phía sau anh ta.
Anh ta đến vội vàng, có vài người đi theo sau.
Ký ức của tôi dừng lại ở tuổi mười chín, nhưng trong số mấy người này tình cờ tôi lại biết một người.
Dường như thời gian đã quay trở lại đêm hôm đó…
“Đường Đường!” Thẩm Bùi lay bả vai muốn làm tôi tỉnh.
Tôi run rẩy không kìm được, sợ hãi hét lên một tiếng, thậm chí tôi còn xô Thẩm Bùi ra xa như một con rắn rồi lùi lại vài bước.
Thẩm Bùi nhíu mày muốn tới gần tôi.
Tôi lại liếc nhìn người nọ một cái, lắc đầu nói:
“Không có gì, em, em về nhà trước.”
Nói xong tôi xoay người rời đi.
Thẩm Bùi đuổi theo nắm lấy tay của tôi, không đợi tôi hất ra, anh ta đã nắm thật chặt.
Khuôn mặt trầm xuống không cho phép cự tuyệt nói: “Anh đưa em về.”
Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Về đến nhà, Thẩm Bùi rót cho tôi một cốc nước ấm.
Sau đó yên tĩnh ngồi bên cạnh tôi, chờ tôi bình tĩnh lại.
Tôi uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Em nhớ ra một vài chuyện.”
Cơ thể Thẩm Bùi cứng đờ, tôi có thể cảm giác được hơi thở của anh ta chậm lại trong chớp mắt, tựa như rất khẩn trương.
Đó thực sự không phải chuyện gì tốt.
“Em…… Em nhớ đến cái gì?”
“Chỉ là một vài mảnh vụn, còn không thể liên kết lại với nhau.”
Tôi lắc đầu.
“Em cảm giác em đã quên quá nhiều, ngủ dậy một giấc, không còn bạn bè cũng không quen biết bất kỳ ai……”
“Thẩm Bùi, em muốn gặp bạn của anh.”
15.
Bữa tiệc diễn ra vào tối mai.
Tôi chọn địa điểm là ở bar Lạc Tĩnh.
Đoạn ký ức mà tôi nhớ lại xảy ra vào năm tôi mười chín tuổi.
Khi đó tôi mới vừa bị Thẩm Bùi từ hôn.
Trong buổi tiệc, thần sắc anh ta lạnh lùng, nói từ nhỏ đến lớn chỉ xem tôi là em gái.
Mắt tôi đỏ hoe, nhẹ nhàng kéo góc áo anh ta lại bị anh ta kiên quyết đẩy ra.
Trước mặt bố mẹ, người thân và bạn bè, anh ta dịu giọng nói dù chúng tôi không thể kết hôn, anh ta cũng sẽ luôn quan tâm tôi, chỉ cần anh ta ở đâu thì nơi đó chính là nhà của tôi.
Tôi vĩnh viễn luôn có một nơi để trở về.
Khi ấy, tôi vẫn còn tia mộng tưởng cuối cùng về anh ta.
Nhưng tối đêm đó anh ta gọi một cuộc điện thoại kêu tôi đến quán bar.
Bar Lạc Tinh.
Dưới ánh đèn lóa mắt kèm với khung cảnh ồn ào, có ai đó đã rót ba ly rượu mạnh.
Tôi vừa thấy tình cảnh này liền sợ hãi, đi đến bên cạnh Thẩm Bùi kéo tay áo anh ta, định bảo anh ta dẫn tôi về nhà.
Thẩm Bùi ngồi dựa vào chiếc ghế đơn, dường như liếc mắt nhìn tôi một cái cũng lười, để mặc bạn anh ta ôm lấy vai tôi, đưa ly rượu tới bên môi tôi, cười hì hì nói:
“Em gái Đường Đường uống cạn ba ly rượu này đi, anh trai Thẩm của em không đưa em về nhà thì để anh đưa em về.”
Tôi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
“Uống đi.”
Hai má tôi bị nhéo, buộc phải mở miệng, rượu cay vừa vào cổ họng, tôi liền ho khan không ngừng.
Cốc thứ hai được đưa đến ngay lập tức, tôi vừa khóc vừa đưa tay đẩy nó, nức nở gọi tên Thẩm Bùi, cầu xin anh ta cứu tôi. Anh ta không nói lời nào rồi người nào đó xung quanh lần lượt ấn vào tay tôi.
Chỉ nghe bọn họ nói uống cho hết rượu đi đừng làm mất hứng.
Sau đó nắm lấy vai tôi, đè chân tôi lại, mạnh mẽ ép tôi uống cạn ly rượu thứ ba.
“Được rồi, buông em ấy ra đi.”
Cuối cùng Thẩm Bùi không kiên nhẫn nói.
Những người đó rốt cuộc cũng lùi lại.
Tôi sợ tới mức không ngừng run rẩy, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, vội vàng đứng dậy muốn chạy.
Mơ hồ nghe Thẩm Bùi nói một câu: “Lại đây.”
Những người đó lập tức duỗi tay ra cản tôi lại.
Tôi hét lên một tiếng tựa như kẻ điên rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Rượu đó nồng độ cồn quá cao, vừa bước ra khỏi cửa, tôi choáng váng đến mức muốn khuỵu xuống.
Tôi không nhớ mình đã trải qua đêm đó ở nơi đâu.
Ngày hôm sau, khi tôi trở về nhà trong bộ quần áo nhăn nhúm thì thấy Thẩm Bùi đang lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha đợi tôi.
Tôi sợ hãi theo bản năng.
Nỗi sợ hãi tủi nhục cùng với bàn tay đã chạm vào tôi tối đêm qua tràn vào tâm trí tôi.
Tôi cúi đầu bước nhanh tưởng về phòng.
Lại bị anh ta gọi lại.
“Hiện tại lá gan lớn em lớn nhỉ, dám cả đêm không về?”
Tôi không nói lời nào.
Anh ta chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, dáng người cao lớn che trước mặt tôi.
Tôi vừa định lùi lại thì cảm giác được tay anh ta đang đặt trên đầu tôi.
Anh ta thở dài như thực buồn rầu, nhẹ giọng nói:
“Cả đêm em không về, gọi điện thoại cũng không nhận, anh tìm em khắp nơi cũng không thấy, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát…… Em biết anh lo lắng đến mức nào không?”
Lòng bàn tay anh ta ấm áp, thanh âm dịu dàng khiến chóp mũi tôi đau xót, vô số cảm xúc tủi thân dâng trào trong lòng tôi.
“Bọn họ……”
“Bọn họ chỉ giỡn với em thôi nên không biết chừng mực.”
Tôi không kìm được nức nở một tiếng.
“Sao lại khóc rồi?”
Thẩm Bùi duỗi tay lau nước mắt trên mặt tôi, véo mặt tôi nói:
“Đường Đường của chúng ta không thích, về sau anh trai sẽ không để em thấy bọn họ nữa được không?”
Anh ta tỏ vẻ quan tâm, giống như người thờ ơ lạnh nhạt đêm qua chưa từng tồn tại.
Tôi nhớ tới anh ta không thích tôi quá bướng bĩnh, đành phải kìm nước mắt lại gật đầu.
Lúc này anh ta mới cười, xoa xoa ta mặt.
“Lau nước mắt đi, hôm nay bố mẹ về rồi, nếu bọn họ thấy con mèo nhỏ mít ướt này sẽ lo lắng nữa đó.”
Ngày ấy tôi không nói với bố mẹ Thẩm chuyện này.
Và đêm đó tôi ngủ ngoài đường hay ngủ ở đâu tôi cũng không nhớ nữa.
Buổi tối Thẩm Bùi mang ly sữa bò đưa đến phòng cho tôi.
Mấy ngày nay, ngày nào anh ta cũng đều làm như vậy.
Đưa xong liền đi, không nhắc đến chuyện ở lại.
Tôi nhìn anh ta nhẹ nhàng thổi cốc sữa đang nghi nghút khói, lông mi dày rậm buông xuống, thoạt nhìn rất tập trung.
Tôi không nhớ rõ tám năm này đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến anh ta đối tốt với tôi như vậy.
Nhưng hiện tại.
Tôi nhìn người đàn ông tuấn tú thành thục bên cạnh, đột nhiên phát hiện ra.
Hóa ra tôi không còn thích anh nữa.
16.
Đêm nay so với tối đó thì nhiều người mới hơn, những người cũ cũng ít hơn.
Tôi nhìn kỹ những người đó, họ trùng khớp với những khuôn mặt méo mó đáng sợ trong ấn tượng của tôi, người hôm qua khiến tôi sợ hãi ở công ty Thẩm Bùi cũng ở đó.
Bây giờ là dáng vẻ chân chó lấy lòng.
Vừa nhìn đã muốn cười.
Tôi thật sự không nhớ rõ ký ức trong tám năm qua nhưng loáng thoáng cảm thấy chắc tôi đã không còn chịu tủi thân nữa.
Và nếu tôi đã chịu tổn thương gì thì cũng tới lúc nên đòi lại rồi.
Khi mọi người đang cười nói chào hỏi, tôi đặt ba chiếc ly lớn rỗng trước mắt rồi chậm rãi đổ rượu vào.
Người kia là người đầu tiên cười cười đi qua đây.
Tôi không chút do dự cầm ly rượu bước đến.
Hất rượu vào mặt gã ta, như thể ấn nút tắt nhạc trong quán bar.
Bầu không khí chợt đông cứng lại.
Tôi nhìn lướt qua, nhắm trúng một người rồi cầm ly rượu đi qua hướng đó.
Lúc này đám người đó mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên cãi cọ ầm ĩ muốn đến ngăn cản tôi.
Thẩm Bùi “suỵt” một tiếng khiến tất cả mọi người ngừng lại, ly rượu thứ hai nhân cơ hội đó hất vào mặt người nọ.
Vẻ mặt người nọ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Bùi nắm lấy tay tôi, không hỏi lời nào chỉ nhẹ nhàng cho lau nước mắt cho tôi.
Tại sao lại khóc chứ.
Tôi đẩy anh ta ra, tự mình lau sạch nước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này.
“Ba ly rượu này tôi trả lại cho mấy người.”
“Đáng tiếc chỉ có ba ly, vẫn không đủ.”
Đám bọn họ mờ mịt, đều không nhớ rõ.
Ha ha.
Những chuyện bọn họ gây ra với tôi, một chuyện cũng không nhớ rõ.
Chỉ có tôi vì nó mà thống khổ.
Thẩm Bùi trầm mặc một lát xong tựa như đã hiểu rõ.
“Em nói không sai.”
Anh ta quay lại ra lệnh cho vài người ở trong đám đông.
“Nói xin lỗi.”
Anh ta vừa nói thì lập tức có vài người chạy chạy đến xin lỗi.
Người đến cuối cùng cũng là người lúc trước rót rượu đầu tiên cho tôi.
“Chị dâu, thật xin lỗi lúc trước đã đắc tội.”
Tôi cười: “Chị dâu gì chứ? Tôi không phải em gái của anh sao?”
“Chẳng phải anh còn muốn dẫn tôi về nhà sao?”
“Này…… Đều là nói giỡn thôi, thật sự xin lỗi, tôi không nên……”
Thẩm Bùi đưa tay ra ngăn lại, ra hiệu cho người nọ lui ra.
Anh ta cầm ly rượu cuối cùng kia, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.
“Chuyện này lỗi sai lớn nhất là của anh, chỉ cần em có thể hả giận, muốn đánh muốn chửi, muốn rót cho anh bao nhiêu ly cũng tuỳ ý em.”
Đầu sỏ gây tội ở ngay trước mắt.
Tôi giơ tay trực tiếp hất ly rượu qua.
Thẩm Bùi không né không tránh.
Rượu nhiễu xuống tí tách từ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, ẩm ướt cùng sáng tối đan xen, nhưng lại không hiện chút chật vật nào.
Anh ta cụp mắt, rượu từ lông mi chảy thẳng xuống. Anh ta tiếp tục cầm chai rượu rồi rót đầy tràn một ly rượu, yên lặng đưa qua cho tôi.
Tiếng nhạc ngừng, quán bar tĩnh lặng.
Tôi gần như không thể ngừng khóc.
Tôi đã từng rất thích anh ta, nhưng kết quả cuối cùng lại chật vật như vậy.
Vần nên có một dấu chấm hết.
Tôi cầm ly rượu rồi ném thật mạnh vào người Thẩm Bùi sau đó xoay người bỏ đi.
17.
Sau khi rời quán bar, tôi lang thang trên phố không mục đích.
Bất tri bất giác đi đến một tiểu khu cũ.
Bảo vệ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ngồi trở lại trong văn phòng.
Tôi ngơ ngơ ngác ngác bước vào một tòa nhà, bấm tầng thang máy rồi khựng lại trước một cánh cửa.
Ngây ngốc trong chốc lát, tôi vô thức mò mẫm dưới tấm thảm trải sàn bên dưới, chạm phải một vật cứng.
Chìa khóa.
Tôi mở cửa đi vào.
Không cần phải lo về việc xâm nhập bất hợp pháp, bởi vì căn hộ này cũng đã bị người khác lục lọi nhiều lần.
Lọt vào tầm mắt tôi là một mớ hỗn độn.
Tôi chậm rãi đi qua.
Đây rõ ràng là một căn hộ hai người, có dép cặp, tách đôi, nhưng lại thiếu rất nhiều đồ dùng của phụ nữ.
Tôi nhìn một lượt sau đó nhắm mắt lại và đặt những đồ vật quen thuộc trong nhà của Thẩm Bùi vào căn hộ này trong tâm trí tôi.
……. Rất phù hợp.
Tôi che mặt lại, bỗng dưng cảm thấy tim nhói đau.
Không đúng, hai người.
Vậy người kia là ai?
Tôi đột ngột đứng dậy, lục lọi trong mớ hỗn độn rồi cuối cùng tìm thấy một đống ảnh bị xé nát trong thùng rác.
Quỳ trên mặt đất ghép lại hồi lâu, rốt cuộc tôi cũng nhìn ra dáng vẻ của người nọ.
Mày kiếm mắt sáng, đường nét sắc sảo, lúc cười lên bên má phải xuất hiện một lúm đồng tiền sâu hoắc, nhìn qua tựa thái dương tỏa nắng.
Nước mắt khiến tầm mắt tôi mơ hồ, tôi tuyệt vọng gạt đi chỉ muốn thấy rõ hơn dáng vẻ của anh ấy, nhưng lau thế nào cũng lau không hết nổi.
Tôi há miệng thở dốc, muốn gọi tên của anh ấy nhưng vẫn chẳng thể nhớ nổi.
Anh là ai?
Rốt cuộc anh là ai chứ?
Tôi ôm tấm ảnh trong tay, cúi đầu oà khóc lớn.
18.
Khóc đủ rồi, tôi hoảng hốt đứng dậy đi loanh quanh trong phòng.
Căn hộ này khá cũ, vật dụng cũng không nhiều.
Đến phòng bếp tôi nhìn thấy vài bức tranh treo trên tường.
Tranh vẽ một thiếu nữ váy trắng đứng giữa ngã ba đường, lùi một bước là vách núi sâu thăm thẳm, tiến một bước là vườn hoa đầy nắng.
《Đường Đến Vườn Hồng》.
Tác giả ký: Đường Đường.
Thời gian…… Là ba năm trước đây.
Tôi xem đi xem lại một hồi lâu, mãi đến khi chuông điện thoại reo tôi mới hồi thần lại.
Lúc này tôi mới cảm thấy mặt mình ươn ướt, đưa tay sờ mới biết mặt mình đã đẫm nước mắt từ bao giờ.
Tôi nhìn điện thoại, là Thẩm Bùi gọi.
Tôi từ chối cuộc gọi rồi tắt máy.
Đến xem một bức tranh khác.
Tiệc rượu long trọng, kẻ đến người đi, trong góc nhỏ lại lặng lẽ thắp lên một chiếc đèn.
Chàng trai cùng cô gái tựa sát vào nhau ngắm nhìn bầu trời sao bên ngoài khung cửa sổ.
Nét bút của hai bức tranh sơn dầu này rất bình thương nhưng màu sắc lại vô cùng dịu dàng.
Chỉ nhìn một cái đã khiến cho tôi cảm thấy vô cùng yên lòng.
Tôi cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Có lẽ tôi đã kết hôn thật.
Nhưng người đó không phải Thẩm Bùi.