Vườn Hồng Gai - Chương 2
8.
Chỗ ở hiện tại của chúng tôi ở ngoài ngoại ô, đường đi cũng rất xa lạ.
Thẩm Bùi nói tôi thích yên tĩnh, nên mới chọn sống ở đây.
Căn biệt thự rất lớn, bày trí trang nhã nhưng không có vẻ trống trải, bởi vì đâu đâu cũng có dấu vết của tôi.
Những chiếc áo khoác treo gần cửa, những đôi giày xếp trên kệ, kiểu dáng không giống nhau, có cũ có mới.
Đều là cỡ của tôi.
Thẩm Bùi dẫn tôi vào rồi đưa tôi đi vòng vòng để làm quen với căn nhà.
Ở tầng một có cả một bức tường đầy ảnh chụp của tôi với Thẩm Bùi.
Từ thảo nguyên đến thành thị, từ thiên nhiên tráng lệ hùng vĩ đến đầu đường cuối phố pháo hoa rực rỡ.
Rất nhiều bức ảnh tôi ôm anh ta.
Tứ chi thả lỏng, môi cười dịu dàng.
Tôi xem từng tấm một, Thẩm Bùi khẽ nắm tay tôi, yên lặng ngồi xem cùng tôi.
Nhiều nơi như vậy, nhiều hồi ức như vậy.
Nhưng tôi lại chỉ có thể nhớ tới anh ta cùng Tần Thơ Vũ ở bên hồ ôm hôn.
Mà sự tồn tại của tôi chỉ là nền trong khung cảnh đó.
Xem được một nửa vẫn không nhớ nổi điều gì, tôi mất kiên nhẫn nên không xem tiếp nữa, đề nghị lên lầu xem thử.
Thẩm Bùi vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, thấy tôi không hứng thú thì trong mắt anh ta vụt qua một tia cảm xúc mất mát, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười rồi dẫn tôi lên lầu.
Chỉ là bàn tay nắm lấy tay tôi càng chặt hơn.
Có hơi đau.
Phòng ngủ của chúng tôi trên tầng hai, quần áo của tôi với anh ta để lẫn vào nhau, nhìn thì tùy tiện nhưng từ màu sắc đến sắp xếp đều rất ngăn nắp.
Ảnh kết hôn của chúng tôi đặt bên cạnh giường.
Thẩm Bùi trông rất đẹp trai, tôi thân mật ôm cánh tay anh ta, dường như cực kỳ hạnh phúc.
Trong ảnh tôi cười đến rạng rỡ, mặt mày đều là lưu luyến với hạnh phúc ngập tràn.
Tựa như rất chờ mong những ngày sau này vậy.
Tôi hơi mờ mịt.
Trên thực tế mấy năm nay, tôi sống cũng không tốt mấy, Thẩm Bùi đối với tôi lại càng không tốt.
Tôi chỉ có thể nhớ rõ thái độ của anh ta mỗi ngày một tệ hơn.
Khó có thể vãn hồi.
Nhưng cố tình những ký ức tốt đẹp lại bị lãng quên.
Tôi bước ra cửa, nhìn xuống phía dưới qua rào chắn bằng kính.
Trong phòng khách có bày một cây đàn dương cầm.
Dù rằng thời gian trôi đi, mộng ước cũng đã tiêu tan.
Nhưng với dương cầm, tôi cùng anh ta thật sự đã có một số hồi ức không mấy tốt đẹp.
9.
Tuy ngón tay bị thương, nhưng vào hôm tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Thẩm Bùi, tôi vẫn cố nén đau đớn lên sân khấu đánh đàn vì anh ta.
Tuy là một bản nhạc vui vẻ nhưng lại bị tôi đàn đứt quãng tới lui.
Rõ ràng đã tập luyện vô số lần.
Nhưng thật sự lại chịu không nổi đau đớn nơi ngón tay.
Tần Thơ Vũ nhanh chân lên sân khấu, nói vài lời dí dỏm an ủi tôi, thậm chí còn tự mình thay tôi đàn một bản tặng cho Thẩm Bùi.
Pha cứu cánh hoàn hảo.
Cô ta mặc một chiếc váy dài được thiết kế tỉ mỉ rồi hạ màn trong tiếng vỗ tay của những người khác. Dáng người cao gầy, xinh đẹp rạng rỡ, cùng Thẩm Bùi đứng chung một chỗ thật là trời sinh một cặp.
Cô ta đem tôi giao cho Thẩm Bùi, nháy mắt cười: “Em gái nhỏ bướng ghê nhưng tập nhiều chút là có thể chơi tốt rồi, nên cũng đừng lén khóc nhè nha.”
Thẩm Bùi điềm nhiên như không có gì xảy ra, xoa đầu tôi bảo ta tự mình đi ăn chút gì đi.
Anh ta với Tần Thơ Vũ cùng nhau đi tiếp khách đến dự tiệc.
Tôi không có tâm trạng ăn uống, một mình trốn trong góc phòng lặng yên rơi nước mắt.
Sau khi buổi tiệc kết thúc Thẩm Bùi tìm được tôi.
Anh ta đứng ngược sáng, bóng tối khiến đường nét trên khuôn mặt anh ta mềm mại đến lạ thường, anh ta hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Giọng điệu mềm nhẹ, vẻ mặt dường như rất đau lòng.
Phận ăn nhờ ở đậu phải thật cẩn thận, trong tối ngoài sáng bị người khác khi dễ bắt nạt.
Những nỗi bất bình ập đến trong phút chốc khiến tôi không kìm được rơi nước mắt, xà vào lòng ngực Thẩm Bùi oà khóc lớn.
Anh cứng đờ trong giây lát, đôi tay đè lại cánh tay tôi tựa như muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng cũng không làm thế.
Mà tôi cũng chẳng thèm bận tâm, chỉ biết ôm chặt lấy anh ta, thanh âm nghẹn ngào: “Chị ấy…… Là chị ấy……”
“Ai?”
“Tần, chị ấy……Bắt nạt… Em… Em…. Tay của em đau quá hu hu……”
Tôi khóc đến tê tâm phế liệt, bởi vì cảm xúc kích động mà đến nói một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.
Thẩm Bùi nghe không hiểu, vỗ nhẹ lưng tôi an ủi: “Ai bắt nạt em? Đừng khóc, cứ từ từ nói.”
Sau khi đã khóc đủ, tôi dần dần nín lại, sụt sùi nói:
“Là Tần Thơ Vũ, ngày đó em luyện cầm, chị ấy cố ý đem nắp đàn kéo xuống, làm tay của em bị thương.”
Thẩm Bùi nhíu mày.
“Thơ Vũ?”
Tôi lau nước mắt gật đầu.
Anh ta do dự một chút rồi hỏi tôi:
“Có phải bởi vì hôm nay cô ấy thế em đánh đàn nên em không vui đúng không?”
Anh ta cười nói: “Đồ ngốc, cô ấy vậy là đang giúp em giải vây đó.”
“Không phải, không phải!”
Tôi lớn tiếng cãi lại:
“Chị ấy làm tay em bị thương, còn đẩy em xuống cầu thang……”
“Đường Đường!”
Thẩm Bùi ngắt ngang lời tôi, nghiêm túc nói:
“Có vài lời nói không thể nói bậy, em có hiểu hay không?”
Giọng của tôi nghẹn lại.
Sau một lúc lâu mới rưng rưng nước mắt nhỏ giọng nói:
“Em không có nói bậy……”
Tôi biết công ty hai bên gia đình thường xuyên lui tới, quan hệ cũng không tồi, tôi không phải muốn châm ngòi ly gián.
Tôi cũng không có nói bậy.
Chỉ là Thẩm Bùi lại không kiên nhẫn nghe tiếp.
“Thơ Vũ cùng em không có thù oán gì, thế sao cô ấy lại muốn làm khó dễ em?”
“Chẳng phải cô ấy còn mời em đến nhà cô ấy chơi sao? Này chứng minh rằng cô ấy cũng thích em.”
“Em cũng đừng nên quá tuỳ hứng.”
“Rốt cuộc cô ấy cũng lớn hơn em ba tuổi, muốn dạy dỗ em cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Em không cần bởi vì như vậy mà ghim thù cô ấy.”
Ánh mắt soi mói của anh ta như thể đang nhìn một đứa em gái nói dối, tôi đỏ mặt muốn giải thích.
Tôi muốn nói với anh ta, Tần Thơ Vũ kêu tôi đến nhà cô ta chơi thật ra là muốn bỡn cợt tôi.
Cô ta nói bố mẹ tôi là bị tôi khắc c.hết.
Bởi vì tôi là sao chổi nên sẽ mang đến tai hoạ cho những người xung quanh.
Vậy tốt nhất là tôi không cần quá thân thiết với chú dì.
Nếu không bọn họ cũng sẽ bị tôi khắc c.hết.
Lúc đó Thẩm Bùi sẽ chán ghét tôi.
Cô ta không bao giờ đánh tôi, chỉ là sẽ cố ý phớt lờ tôi, xem tôi như vật trang trí. Có khi tùy ý sai bảo tôi, giống như sai bảo người làm.
Thật ra những điều đó tôi còn có thể chịu đựng, nhưng cô ta nhắc đến bố mẹ tôi, giọng điệu khinh miệt nói tôi là một đứa quê mùa không ai cần.
Tôi nhịn không được nên tranh luận với cô ta.
Tôi không phải đứa trê quê mùa không ai cần.
Tôi đã từng là công chúa nhỏ được bố mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay.
Bố mẹ đều rất thương yêu tôi, nếu bọn họ trên trời có linh thiêng, biết tôi bị người khác tùy ý bắt nạt như vậy chẳng biết sẽ đau lòng khổ sở bao nhiêu.
Không một ai biết ngày hôm đó Tần Thơ Vũ kéo tôi đến chỗ cầu thang rồi đẩy tôi xuống.
Tôi trở về nhà họ Thẩm với cơ thể đầy thương tích nhưng chỉ đổi lại được vài ánh nhìn phức tạp.
Tần Thơ Vũ nói rằng tôi ngủ trưa ở nhà cô ta, sau khi tỉnh giấc một hai nháo nhào phải đi tìm bố mẹ, cô ta không giữ được tôi, nên tôi mới trượt chân té xuống cầu thang.
Cô ta khóc lóc xin lỗi bố mẹ Thẩm.
Tất cả mọi người vây quanh đều an ủi cô ta, còn tôi ngơ ngơ ngác ngác đứng bên cạnh.
Cô ta bí mật liếc mắt nhìn tôi một cách đầy trào phúng khinh miệt.
Tần Thơ Vũ làm những việc đó trong bóng tối, những cái gai chứa đầy ác ý không một ai thấy từng cây từng cây một đâm vào da thịt tôi.
10.
Do tôi đàn dương cầm trong buổi tiệc sinh nhật Thẩm Bùi.
Nên Tần Thơ Vũ cũng thực hiện lời hứa.
Từ đó về sau chỉ xem tôi như không khí, không bao giờ tìm tôi.
Sau đó cô ta xuất ngoại.
Trước khi đi để lại cho tôi vài lời khuyên.
“Tôi cùng A Bùi biết nhau từ nhỏ, cậu ấy là cái dạng người gì tôi rõ nhất.”
“Cô đáng yêu còn gia cảnh lại đáng thương, chỉ có thể dựa vào cậu ấy, tựa như một con búp bê vậy. A Bùi muốn chơi trò chúa cứu thế, nên mới ở cạnh cô một lúc, nhưng dù là một con búp bê, cô cũng đã bị hỏng rồi.”
“Đồ hỏng rồi, A Bùi sẽ không thích nữa.”
“Tỉnh táo lên, thông minh lên và tốt nhất đừng quấn lấy cậu ấy.”
“Cậu ấy sẽ không kiên nhẫn với những món đồ cậu ấy không thích nữa.”
Cô ta nói đúng.
Từ đó về sau, Thẩm Bùi càng ngày càng không thích tôi.
Tôi không rõ nguyên do, nhưng tôi vẫn luôn muốn nhận lấy hơi ấm từ anh ta.
Vì thế tôi để ý đến khẩu vị của anh ta, học làm những món anh ta thích.
Quan tâm đến cuộc sống của anh ta, vì anh ta mà đưa dù hôm trời mưa, nhắc anh ta khoác thêm áo vào ngày trời rét.
Tích cóp tiền thật lâu để mua quà tặng cho anh ta, cho dù đắt đỏ, cho dù sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn muôn bề.
Cô ta đúng thật hiểu rõ Thẩm Bùi.
Những ngày dây dưa đeo bám đó đã sớm khiến anh ta chán ghét tôi.
11.
Tôi ở lại biệt thự.
Tôi đã sớm không còn nơi gọi là nhà từ lâu, hiện giờ chỉ có thể ở lại bên cạnh anh ta.
Dù sao cũng rất nhiều phòng, chúng tôi có thể ngủ riêng.
Buổi tối tôi nằm phòng dành khách xem di động.
Không cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn.
Thẩm Bùi nói tôi sau khi tốt nghiệp liền cùng anh ta kết hôn. Mấy năm nay vẫn luôn ở cạnh anh ta, không có đi làm.
Tôi nhìn hướng dẫn mua sắm cùng thông tin quảng cáo của những quầy hàng bán xa xỉ phẩm trong mục tin nhắn, còn có những lời chào hàng vụn vặt trên WeChat.
Không thể tìm được tin nhắn riêng tư nào.
Kết hôn xong, không chỉ không đi làm mà còn mất luôn một vài người bạn đã từng chơi chung.
Những năm gần đây mấy mối quan hệ của tôi đơn giản đến mức lạ thường.
Chỉ có mỗi Thẩm Bùi.
12.
Công việc của Thẩm Bùi rất bận rộn, nhưng anh ta luôn ăn sáng và ăn tối ở nhà.
Trong nhà thường có dì giúp việc tới dọn dẹp, tôi rảnh đến phát hoảng, chỉ biết đi loanh quanh quanh biệt thự.
Tới buổi tối, thật sự không thể chịu nổi nữa, nên tôi định tự mình nấu nướng.
Thẩm Bùi như thường lệ trở về nhà ăn cơm, nhìn thấy tôi loay hoay trong phòng bếp nên hơi bất ngờ, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Ta né tránh một chút, bảo anh ta đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Anh ta vùi đầu vào cổ tôi, lẩm bẩm: “Giống như mơ vậy.”
“Sao?” Tôi giả vờ hỏi rồi thoát khỏi vòng ôm của anh ta.
“Có chuyện gì à?”
Trải qua nhiều ngày như vậy, tôi vẫn chưa quen được việc tiếp xúc thân mật với anh ta.
Thẩm Bùi nhìn tôi thật sâu, giọng điệu tựa như thực hoài niệm:
“Đã lâu rồi em không nấu cơm cho anh ăn.”
Lòng tôi đau xót, xoay người đem món cuối cùng đặt lên trên bàn.
Nhưng trong ký ức của tôi, trước đó không lâu anh ta còn chẳng thèm nhìn mâm cơm tôi nấu lấy một cái.
“Ăn cơm thôi.” Tôi lảng sang chuyện khác.
Thẩm Bùi rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đôi mắt nhìn lướt qua mấy món ăn, lông mày khẽ nhúc nhích.
Tôi để ý đến biểu cảm của anh ta sau đó hỏi:
“Đều là những món trước đây anh thích, bây giờ…. Không thích nữa sao?”
“Không, vẫn luôn thích.”
Thẩm Bùi cười nói.
Anh ta điềm tĩnh ăn cơm, khi gắp đồ ăn cũng không chần chờ.
Tôi làm những món ăn giống như trước đây nhưng xem ra tám năm nay đã thay đổi khá nhiều.
Tôi thử khơi gợi đề tài.
Nói về quá khứ trước.
Khi đó Thẩm Bùi mới lên cấp ba, diện mạo xuất chúng, tính cách hào hoa. Khi chơi bóng rổ, nữ sinh đến xem có thể xếp đầy sân bóng từ trong ra ngoài ba bốn lần.
Tôi chen chúc trong đám đông vì anh ta hò hét cổ vũ, vì anh ta mà giờ giờ phút phút mang nước.
Khi đó anh ta vẫn chưa thường xuyên cự tuyệt tôi.
“Em thường xuyên tới tìm anh, nhưng em nhỏ con như vậy nếu không để ý một chút liền lạc mất ngay.”
Thẩm Bùi cười véo mặt tôi:
“Thế mà anh luôn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy em.”
“Còn em, trên sân bóng không ít người, chẳng lẽ em có thể nhìn thoáng qua một cái liền thấy anh sao?”
“Đương nhiên, anh là hậu vệ, xử lý bóng rất giỏi.”
Nụ cười trên khuôn mặt anh ta cứng lại, những ngón tay véo má tôi bỗng siết chặt.
Tôi bị đau nên đánh anh ta một cái.
Thẩm Bùi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói xin lỗi tôi.
Sau đó nói công ty còn có việc, anh ta đi xử lý một chút, bảo tôi cứ ăn cơm trước đi.
Hôm nay anh ta rất kỳ quái, tôi nhìn bàn ăn trống rỗng rồi day day huyệt thái dương.
Đầu có hơi đau.
13.
Đã tối muộn nhưng Thẩm Bùi vẫn chưa trở về.
Tôi trằn trọc không ngủ được.
Ngoài cửa sổ mưa rơi như trút, tôi cuộn người trong chăn, mỗi lần tiếng sấm vang đều sẽ làm tôi kinh hồn táng đảm.
Ngày bố mẹ tôi xảy ra chuyện cũng là một đêm dông bão như vậy.
Phảng phất như muốn đem hết tất cả những thứ tôi quý trọng cuốn trôi phá vỡ đi hết.
Tay nắm cửa đột nhiên chuyển động, tôi giật mình bắt đầu nhớ lại xem trước khi ngủ có khóa cửa hay không.
Nhưng người bên ngoài dường như có chìa khóa.
Cửa mở.
Bên ngoài không có bật đèn, một bóng đen cao lớn thoắt ẩn thoắt hiện trong sấm chớp.
Khắp người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, không dám bật lời nào ra khỏi cổ họng.
Người nọ đi đến, tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Anh ta cúi xuống đưa tay về phía tôi, tôi thét chói tay muốn vùng ra khỏi chăn, nhưng vừa ngã xuống giường đã lập tức bị anh ta ôm chặt lấy.
Giọng của Thẩm Bùi vang lên bên tai tôi: “Đường Đường đừng sợ, có anh trai ở đây rồi.”
Tôi nhanh chóng thả lỏng người nhưng vẫn còn run rẩy.
Anh ta bế tôi lên giường, lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng tôi, miệng không ngừng nỉ non:
“Trời mưa rồi, Đường Đường của chúng ta sợ nhất là sấm sét…… Anh trai trở lại rồi, Đường Đường đừng sợ nữa….”
Dường như anh ta uống say.
Chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu đó, ôm chặt lấy tôi tựa như người sợ hãi không phải tôi mà là anh ta.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh ta dưới ánh sáng mờ ảo.
Tám năm trôi qua, vẻ ngoài của anh ta không thay đổi nhiều, chỉ là trong ánh mắt mơ màng ấy có thêm vài phần dịu dàng cùng thương tiếc dành cho tôi.
Tôi nhìn tia sấm sáng lóa ngoài cửa sổ, vòm ngực Thẩm Bùi mạnh mẽ ấm áp nhưng lại không cách nào mang đến cho tôi cảm giác an toàn.
Tôi quên mất rất nhiều chuyện, nhưng cơ thể vẫn có ký ức của chính nó.
Những năm gần đây, tôi với anh ta chưa chắc hòa hợp giống như lời anh ta nói.