Vùng Vẫy - Chương 6
12.
Sau khi nhận được tiền bồi thường, mẹ chồng cũ đã đưa tiểu tam và đứa con ngoài giá thú của Hà Siêu tìm đến cửa.
Lúc này tôi đã thuê một căn nhà giá rẻ có một phòng đơn, vô cùng đơn sơ.
Mục đích chuyến thăm của bọn họ rất đơn giản. Mẹ chồng cũ muốn xử lý việc th.ừa kế căn nhà của tôi và Hà Siêu, tuy nhiên, nếu tôi không tuyên bố từ bỏ quyền th.ừa kế, bà ta sẽ không thể chuyển nhượng tên được.
Ngoài ra, bà ta còn đòi tôi khoản phí bồi thường bảo hiểm.
“Mày là đồ sao chổi, gả cho con trai tao, không những không cho con trai tao được một đứa con th.ừa kế, lương lại còn thấp. Mày ăn của nhà tao, dùng tiền của nhà tao. Biết điều thì từ bỏ quyền th.ừa kế đi.”
Tôi tủi thân nói:
“Mẹ, căn nhà đó ban đầu là con và bố mẹ đã trả tiền, còn phải đi vay mượn một ít…”
Mẹ chồng cũ: “Chuyện đó tao không cần biết! Nhà đứng tên con trai tao, tiền nhà đã trả xong. Giờ nó c.h.ết rồi, phải để cho con trai nó thừa kế! Mày nghĩ mày là ai? ”
Tôi không thể tin được: “Con trai nào?”
Tôi nhìn đôi mẹ con trước mặt: “Bọn họ không phải là người thuê nhà sao?”
Mẹ chồng cũ có chút đắc ý: “Đây là cháu trai của tao! Không giống mày, nhiều năm như vậy không đẻ nổi một quả trứng! Tài sản của con trai tao đương nhiên phải để cho cháu trai tao th.ừa kế!”
Chân tôi vẫn chưa lành, tôi run rẩy trực ngã, nỗi đau đớn, không thể tin nổi bản thân đã bị chồng phản bội đã được tôi biểu diễn vô cùng sống động.
“A Siêu. Sao anh có thể làm vậy với em…”
Mẹ chồng cũ:
“Thứ xui xẻo! Mau ký đi, còn có tiền bảo hiểm của con trai tao nữa, lập tức đưa ra đây. Nếu không tao sẽ kiện mày chi.ếm đo.ạt tiền của con trai tao, tống mày vào tù!”
“Mẹ, số tiền bảo hiểm đó là con, mẹ yên tâm, sau này con sẽ chu cấp cho mẹ!”
“Cái gì? Mày không đưa cho tao à? Con ti.ện nhân! Đồ xao chổi nhà mày! Đồ hám tiền! Mày âm mưu muốn cướ.p tiền của gia đình tao chứ gì! Mày hại c.hết con trai tao còn ch.iếm đ.oạt tài sản của nó! Mày cô nhi góa phụ nhà tao sống thế nào? Mày muốn ép c.hết tao đúng không. Cả làng mau đến xem….”
Căn phòng tôi thuê nằm ở tầng một một khu dân cư cũ kỹ, không có cách âm. Chẳng mấy chốc đã có vô số người tụ tập xung quanh chỉ trỏ tôi.
Tôi giống như một tiểu tam độc ác đã h.ại c.hết con trai và chồng của người khác, đồng thời còn chiếm đoạt tài sản của người ta.
Mẹ chồng cũ rất hài lòng với cục diện bà ta đã tạo ra.
Tôi đỏ mắt cãi lại:
“Mẹ, con không có. Là con trai của mẹ l.ừa dối con, sinh ra một đứa con ngoài giá thú. Căn nhà là do gia đình con mua, tiền bảo hiểm chỉ định con là người thụ hưởng. Con sẽ không từ bỏ.”
“Con tiện nhân nhà mày! Cháu trai của tao không phải con ngoài giá thú! Tao đ.á.nh c.h.ết con tiện nhân nhà mày!”
Bà ta lao tới không ngừng đánh vào người tôi.
Chân của tôi vẫn còn khập khiễng, đương nhiên không thể đánh lại bà ta, cũng không hề phản kháng.
Điều đó không phù hợp với hình ảnh yếu đuối, bị bắt nạt của tôi.
Một số người tốt đã gọi cho cảnh sát.
Cơ thể tôi bị thương nhiều chỗ, không cần giám định pháp y, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được những vết m.áu.
Cảnh sát nói với tôi, nếu làm giám định pháp y, dựa vào vết thương của tôi, mẹ chồng cũ sẽ bị tạm giữ hành chính 15 ngày, và bị phạt tiền từ 200 – 500 tệ.
15 ngày đã được ra, tôi cần gì phải làm vậy?
Thấy tôi không trả lời, mẹ chồng cũ lại nhảy xổ vào định đánh tôi, nói tôi hại c.hết con trai bà ta, c.hiếm đo.ạt tiền bạc của bà ta, không cho bà ta con đường sống, muốn đánh c.hết tôi nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại.
Tôi bị “đe dọa”, chỉ đành tủi nhục nói thôi bỏ đi, sau đó xin lỗi cảnh sát, đã làm phiền các anh rồi.
Cảnh sát nhìn tiểu tam cùng đứa con riêng bên cạnh, sau đó lại nhìn vẻ yếu đuối của tôi, ánh mắt tràn đầy thương cảm.
13.
Sau đó, bọn họ lại đến quậy phá mấy lần, mẹ chồng cũ và cùng tiểu tam, đều nhắn tin, gọi điện đe dọa tôi, muốn tôi đưa tiền cho bọn họ, còn phải tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, nếu không sẽ làm hại tôi và bố mẹ tôi.
Tôi lưu lại tất cả.
Sau đó tôi nhận được giấy triệu tập từ tòa án.
Bọn họ đã kiện tôi.
Thứ nhất, kiện tôi tội ngộ s.át.
Bởi vì tôi đã để Hà Siêu ở nhà một mình, dẫn đến rò rỉ khí đốt, hại c,hết Hà Siêu, yêu cầu tôi bồi thường thiệt hại cho họ tổng cộng 250 vạn.
Cảnh sát viên phụ trách khám nghiệm hiện trường và điều tra nguyên nhân cái c.hết của Hứa Siêu đều ra tòa để đưa ra các bằng chứng chứng minh cái c.hết của Hà Siêu chỉ là tai nạn.
Tôi không có động cơ, khả năng hay thời gian g.iết người.
Mẹ chồng cũ thua kiện.
Thứ hai, kiện tôi tội chiế.m đ.oạt tài sản th.ừa kế của Hà Siêu.
Tôi đã cung cấp bằng chứng mua nhà của bố mẹ tôi năm đó, bằng chứng đầu tư của cá nhân tôi, hợp đồng mua bán nhà, hợp đồng vay tiền cũng như thông tin chi tiết về tài sản do cơ quan quản lý nhà ở in (giấy chứng nhận tài sản nằm trong tay mẹ chồng cũ của tôi), chứng minh chủ sở hữu tài sản là tôi và Hà Siêu.
Còn về tiền đặt cọc, đó là tài sản trước hôn nhân của tôi.
Đồng thời, tôi cung cấp hợp đồng thuê nhà của bản thân và hợp đồng thuê nhà của tiểu tam, chứng minh bản thân không ở nhà riêng mà bị đuổi ra ngoài sống một mình.
Sau đó tôi cũng cung cấp thêm hợp đồng bảo hiểm chứng minh rằng bản thân là người thụ hưởng được chỉ định.
Khi người thụ hưởng đã được chỉ định, số tiền bảo hiểm t.ử v.ong sẽ không được xếp vào loại tài sản.
Sau cùng, tôi còn cung cấp thư hòa giải của phía cảnh sát về việc mẹ chồng cũ đ.ánh tôi, cũng như tin nhắn mà hai người bọn họ đã đe dọa tôi trong khoảng thời gian này.
Điều tôi không ngờ tới chính là cảnh sát phụ trách vụ án Hà Siêu đã cung cấp cho tòa một tài liệu, tôi đoán đó là bằng chứng cho thấy bọn họ có ý đồ g.iết c.hết tôi.
Tôi đau đớn khóc lóc.
“Mẹ, Hà Siêu mất rồi, con đã nói sẽ chăm sóc cho mẹ như mẹ ruột của con. Con sẽ cung cấp tiền cho mẹ dưỡng lão, con sẽ đưa cho mẹ một phần tiền tương đối. Nhưng tại sao mẹ lại…”
Tôi khóc vô cùng thương tâm khiến cho mọi người đều rất cảm động.
Ngay lập tức, luật sư của bọn họ đề nghị con trai của Hà Siêu nên có một phần thừa kế.
Tôi: “Mẹ, con xin lỗi mẹ. Con không thể cho Hà Siêu một đứa con. Nếu đứa trẻ đó thực sự là con của Hà Siêu thì nó cũng nên được thừa kế một phần.”
Vì vậy, thẩm phán yêu cầu tiểu tam đưa ra bằng chứng xác đáng chứng minh đứa trẻ là con ruột của Hà Siêu để có thể thừa kế gia sản của Hà Siêu theo pháp luật.
Mẹ chồng cũ: “Nó chính là hạt giống của con trai tôi!”
Thẩm phán: “Xin hãy cho tôi xem xét nghiệm quan hệ cha con.”
Mẹ chồng cũ: “Tôi sẽ đi thẩm định với cháu nội ngay bây giờ!”
Luật sư: “Chỉ có người thân có quan hệ trực tiếp trong gia đình mới có thể làm xét nghiệm. Nói cách khác, phải để cha và con trai làm xét nghiệm mới được tính.”
Tuy nhiên, Hà Siêu sớm đã n.ổ tung thành nhiều mảnh và bị đem đi hỏa táng sau khi vụ án kết thúc.
Chính mẹ chồng cũ đã nói, đứa con trai quý giá của bà ta nên được chôn cất càng sớm càng tốt.
Bọn họ không thể chứng minh được đứa trẻ là con ruột của Hà Siêu.
Luật sư đã giải thích rất lâu cho mẹ chồng cũ.
Nhưng mẹ chồng cũ nhất quyết không chịu nghe, bà ta chỉ nhất quyết nhận đó là con ruột của con trai bà ta và là cháu ruột của bà ta, vì vậy phải được thừa kế tài sản của con trai bà ta!
Hơn nữa còn phải là một khoản lớn!
Sau đó, bà ta thậm chí còn gào thét trước tòa, nói luật sư và thẩm phán đều đã bị con tiện nhân là tôi mua chuộc, chỉ vì muốn ép c.hết mẹ con bà cháu nhà bà ta.
Kết quả bà ta suýt bị bắt vì tội coi thường tòa án.
Tòa án phán quyết số tiền tiết kiệm 8 vạn của tôi và Hà Siêu là tài sản chung vợ chồng, chia đôi cho mỗi người 4 vạn. Số tiền còn lại 4 vạn được chia đều cho người thừa kế hợp pháp của Hà Siêu, tôi và mẹ chồng cũ mỗi người 2 vạn.
Như vậy, tôi nhận được tổng cộng 6 vạn, mẹ chồng cũ 2 vạn.
70% Căn nhà chung của chúng tôi được mua bằng tiền vốn của tôi và bố mẹ tôi, thuộc về tài sản cá nhân trước hôn nhân của tôi, không chia đôi.
Phần thanh toán chung sau hôn nhân và phần giá trị gia tăng được coi là tài sản chung vợ chồng, tôi được chia một nửa, phần còn lại chia đều cho tôi và mẹ chồng cũ.
Khi mua nhà, giá 160 vạn, 112 vạn là tài sản trước hôn nhân của tôi.
Hiện tại giá nhà là 190 vạn, 78 vạn là tài sản chung, trừ đi khoản vay ban đầu 48 vạn, số tiền còn lại sau khi trả góp trong mấy năm là khoảng 42 vạn.
Như vậy, phần tài sản chung chỉ còn khoảng 36 vạn, tôi được chia một nửa là 18 vạn, 18 vạn còn lại chia đều cho tôi và mẹ chồng cũ mỗi người 9 vạn.
Chiếc xe đã sụt giá, chỉ còn đáng mấy vạn, được coi là tiền cấp dưỡng của Hà Siêu cho mẹ chồng, tôi cũng không tính toán.
Cuối cùng, tôi đưa cho mẹ chồng cũ 9 vạn tiền nhà, 2 vạn tiền tiết kiệm và một chiếc xe trị giá vài vạn, bà ta phải từ bỏ quyền sở hữu nhà.
Nhìn mấy trăm vạn tan biến trước mắt, bọn họ đương nhiên không chịu, vì vậy đã tiếp tục kháng cáo và quấy rối tôi.
Bọn họ nhất quyết không chịu dọn đi, từ chối hợp tác chia tài sản nhà cửa. Tôi đành phải nộp đơn ra tòa xin cưỡng chế thi hành án.
Cuối cùng, tôi đã thành công thừa kế căn nhà với khoản phí thấp nhất. Bỏ ra vài đồng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thuê nhà cho tiểu tam, sau đó bán căn nhà ngay lập tức.
14.
Sau đó, tôi đã kiện tiểu tam ra tòa án, yêu cầu hoàn trả số tiền mà Hà Siêu đã dùng tài sản chung của vợ chồng để chu cấp cho cô ta trong thời gian hôn nhân.
Số tiền bao gồm một chiếc xe hơi trị giá khoảng 10 vạn, một số túi xách hàng hiệu, vòng cổ vàng, lắc tay vàng, nhẫn vàng, tiền thuê nhà và tiền chu cấp hàng tháng.
Tổng cộng 25 vạn.
Tôi đã rất hào phóng, bỏ qua cho cô ta mấy khoản tiền lẻ.
Là vợ hợp pháp của Hà Siêu, tôi đương nhiên dễ dàng có được sổ đăng ký kết hôn, giấy chứng t.ử và cả sao kê tài khoản ngân hàng của hắn ta.
Bọn họ tìm đến chỗ tôi gây rối dữ dội, c/hửi r/ủa, đ/e d/ọa, q/uấy r/ối, l/ăng m/ạ, hà/nh h/ung, còn thuê người đến đ.ánh tôi.
Tuy nhiên, tôi không còn bị thương lần nào nữa
Tôi vốn là một người phụ nữ yếu đuối đáng thương, việc kiện đòi lại tiền của tiểu tam là do luật sư gợi ý cho tôi vì thương cảm cho hoàn cảnh của tôi.
Để bảo vệ bản thân, tôi đã thuê một căn nhà gần đồn cảnh sát.
Bất kể kẻ đến quấy rối, tôi đều chỉ vào camera, nói “không sợ đi t.ù thì cứ đ.ánh”.
Cuối cùng, tòa án đã cưỡng chế thi hành án.
Mẹ chồng cũ đã đứng ra trả tiền cho tiểu tam, thay tiểu tam trả lại tiền cho tôi.
Về sau, mẹ chồng cũ bế cháu đến tìm tôi.
Nói cái gì mà tiền tôi nhiều như vậy, sau này cũng không có ai th.ừa kế.
Tôi đưa cho bà ta 200 đồng, coi như bố thí cho một kẻ ăn xin.
Bà ta lại tiếp tục ch.ửi mắ.ng tôi không ngừng.
Tôi nhìn bà ta gầy gò, hốc hác, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.
Có lẽ nửa đời sau của bà ta cũng sẽ trôi qua chẳng dễ dàng gì.
Tôi không tố cáo bà ta h.ại tôi.
Thứ nhất, tôi không có chứng cứ.
Số tiền đó được chia cho bà ta theo quy định của pháp luật.
Bọn họ cuối cùng chẳng còn gì cả.
Thanh xuân trẻ đẹp của tiểu tam không thể tiếp tục lãng phí ở nhà họ Hà, vì vậy cô ta đã lấy tr.ộm tiền của mẹ chồng cũ, bỏ con lại chạy mất.
Bà ta nói tôi không còn khả năng sinh con nên đã giao đứa con của Hà Siêu cho tôi nuôi, muốn tôi coi nó như con ruột.
Thứ hai, nếu bà ta như ở trong tù, mỗi ngày vẫn có chỗ ăn chỗ ở, được nghỉ ngơi đúng giờ, có nhân quyền, còn có thể sử dụng máy khâu, thật thoải mái biết bao.
Bà ta không xứng.
Bà ta bắt buộc phải ở bên ngoài, già nua lớn tuổi, vì để nuôi dưỡng “hoàng thái tử” mà vất vả lao động cho đến tận lúc c.hết.
Hàng xóm đều khen ngợi sự hào phóng của tôi, thậm chí còn tặng hồng bao cho con trai của tiểu tam, còn nói nếu là bọn họ, không đuổi đi đã là tốt lắm rồi.
Tôi thở dài: “Haizz… đứa trẻ là vô tội”.
Hàng xóm hận sắt không thể rèn thành thép: “Cô đó, cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mềm lòng, người tốt dễ bị người khác ức hiếp!”
Phương thức và số tiền bồi thường cho căn nhà cũ của tôi cũng đã được xác định, tổng cộng hơn 400 vạn, ngoài số tiền bảo hiểm 700 vạn cùng hơn 100 vạn từ việc bán căn nhà, gia đình tôi đã có tổng cộng hơn 1000 vạn.
Tôi mua cho bố mẹ mấy căn nhà để cho thuê và coi như làm bất động sản, một phần khác được gửi lãi định kỳ.
Sau đó, tôi chuyển đến nơi ở mới, tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.
Từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn là một người phụ nữ tốt bụng, thậm chí yếu đuối, đáng thương.
Bất cứ ai nhắc đến câu chuyện của tôi đều cho rằng, tôi chính là người bị hại, bị nhà họ Hạ bắt nạt, chồng n.goại t.ình, mẹ chồng độc ác, tiểu tam tìm đến tận cửa để tranh đoạt gia sản, vẫn còn trẻ mà đã không thể sinh con, còn phải thủ tiết chờ chồng.
Tôi chính là một người bị hại hoàn mỹ.
Không chút sai sót.
[Hết]