Vùng Vẫy - Chương 2
4
Khu phố đã chật kín những người hiếu kỳ.
Cảnh sát chăng dây bao quanh toàn bộ tòa nhà nhà tôi.
Ngọn lửa do vụ nổ gây ra đã được dập tắt, xe cứu hỏa đã rời đi.
Có lẽ có cảnh sát hiện trường, chuyên điều tra nguyên nhân vụ cháy nổ.
Và nguyên nhân cái ch.ết của người thiệt mạng.
Cần phải xác định rõ nguyên nhân vụ hỏ.a hoạn, liệu là do tai nạn hay do con người cố ý gây ra.
Nhìn từ bên ngoài, thiệt hại do hỏa hoạn gây ra cho ngôi nhà không quá nghiêm trọng, chỉ có một số dấu vết bị cháy. May mắn là xung quanh khu vực này không có người sinh sống. Đây cũng là lý do tôi dám thực hiện kế hoạch này.
Hà Siêu đáng ch.ết, nhưng tôi không thể làm liên lụy đến những người vô tội.
Cảnh sát đến hiện trường đã đuổi tôi đi, tôi lớn tiếng la hét rằng đó là nhà của tôi và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Chồng tôi vẫn còn ở trong đó, van xin các người hãy cho tôi vào! Van xin các người!”
Tôi gào thét đến khàn giọng, gục ngã xuống đất, khóc nức nở trong tuyệt vọng.
Trên nền đất ẩm ướt sau cơn mưa, nước bẩn thấm ướt quần tôi và cả đôi chân run rẩy của tôi.
Trên mặt tôi hằn in những dấu tay đỏ bầm, m.áu rỉ ra từ băng gạc trên trán.
Nhìn cảnh tượng tôi gào khóc thảm thiết, ai cũng phải rơi nước mắt.
Mưa tuy không to như ngày Mỗ Bình đến đòi tiền chu cấp, nhưng cũng lất phất, rơi xuống mặt tôi.
Mưa và nước mắt, đã hòa vào nhau từ lâu.
Thật đáng thương cho tôi, mới ngoài ba mươi tuổi, đã phải góa chồng, trở thành người đàn bà góa phụ đáng thương.
Chồng tôi chế.t cũng thật thảm thương.
Mà bất hạnh hơn nữa, tôi không có con. Sau tai nạ.n này, tôi sẽ sống như thế nào đây?
Đây là lúc tôi nên gào khóc thảm thiết, nhưng mọi người lại chỉ biết lải nhải những lời thương cảm.
Tôi như một con gà mái không biết đẻ trứng, cả khu phố đều biết điều đó, tất cả là do mẹ chồng tôi.
Dù vậy, tôi vẫn là một người cam chịu, chăm chỉ và hiếu thảo.
Cả khu phố đều biết.
Rất nhanh, tôi và mẹ chồng đã được đưa đến đồn cảnh sát.
Không phải đồn công an địa phương.
Mà là loại có pháp y, có thể điều tra đại án.
Ánh mắt sắc bén của cảnh sát khiến tôi toàn thân không thoải mái.
5
Cảnh sát đưa tôi vào một căn phòng, trong đó có một chiếc bàn và ba chiếc ghế.
Có hai cảnh sát, một người phụ trách hỏi cung, một người phụ trách ghi chép.
“Chị Lâm, không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ tiến hành điều tra theo quy định, chị hãy trả lời thành thật là được.”
Tôi cúi đầu, chìm trong nỗi buồn của chính mình.
Cảnh sát hỏi tại sao tất cả các cửa sổ trong nhà đều đóng kín.
Cửa sổ đóng kín, nồng độ khí ga trong nhà cao, không thể thoát ra ngoài, Hà Siêu bị ng.ộ đ.ộc, sau đó gặp lửa trần, gây ra vụ n.ổ.
Tôi rất ngạc nhiên: “Đóng cửa sổ? Tôi không đóng cửa sổ mà!”
“Có lẽ là chồng tôi dậy đóng cửa. Hôm nay trời mưa, anh ấy lại bị cảm mạo. Khi tôi đi, tôi còn nghe anh ấy phàn nàn rằng gió thổi khiến anh ấy nhức đầu.”
Nhắc đến chồng, tôi lại đỏ hoe mắt.
Cảnh sát: “Chị hầm sườn trong nồi, bật bếp, sao lại đi ra ngoài?”
Tôi nức nở nói:
“Chồng tôi hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ, có thể ở nhà ăn cơm. Anh ấy ăn xong còn có việc phải đi ra ngoài vào buổi chiều. Món anh ấy thích nhất là sườn hầm khoai mỡ. Trong tủ lạnh còn sườn, nên sáng sớm tôi đã dậy dọn dẹp, hầm sườn, nhưng lại phát hiện ra không còn khoai mỡ. Chồng tôi bảo tôi ra chợ mua, anh ấy ở nhà trông.”
Về việc tại sao một người đàn ông trưởng thành lại bắt vợ đi chợ mua khoai mỡ một mình trong trời mưa, tôi tin rằng cảnh sát có khả năng điều tra rõ tính cách của Hà Siêu và mẹ chồng tôi.
Cảnh sát: “Lúc chị đi, Hà Siêu có tỉnh không?”
Tôi gật đầu:
“Có, chúng tôi đều dậy sớm. Chồng tôi bị nghẹt mũi, nên dậy uống thuốc.”
Cảnh sát:
“Anh ấy bị nghẹt mũi, không thở được?”
Tôi: “Vâng. Cảm lạnh sổ mũi.”
Anh ta uống thuốc rồi, sẽ buồn ngủ.
Mũi anh ta bị tắc nghẽn, vì vậy mới không ngửi thấy mùi gas.
Cảnh sát: “Chị ra ngoài lúc mấy giờ?”
Hiếm ai ghi nhớ thời gian xảy ra một sự kiện bình thường.
Tôi lắc đầu: “Không chú ý.”
Cảnh sát hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, như thể đây là một câu hỏi không quan trọng.
“Chị mua xong khoai mỡ, khi về nhà, tại sao lại đi đường khác?”
Việc tôi đột ngột đi theo con đường khác là điều không bình thường.
Nếu tôi không đi theo con đường đó, tai nạn sẽ không xảy ra, và tôi cũng sẽ về nhà đúng giờ.
Nếu tôi ở nhà, khi rò rỉ khí gas thì sẽ phát hiện ra và mở cửa sổ kịp thời, vụ nổ sẽ không xảy ra và chồng tôi cũng sẽ không thiệt mạng.
Tôi: “Tôi đi mua thuốc lá.”
Cảnh sát: “Mua thuốc lá?”
Tôi: “Vâng, lúc tôi ra ngoài, chồng tôi có nhờ tôi mua cho anh ấy hai bao thuốc lá. Đường đi đến chỗ bán thuốc lá gần hơn nếu đi qua đường đó.”
“Bằng không sẽ phải đi vòng một quãng lớn qua cái cửa gần nhà tôi.”
“À đúng rồi, tôi không nhớ tên thuốc lá, anh ấy còn nhắn tin cho tôi nữa.”
Tôi mở ứng dụng WeChat trên điện thoại, tin nhắn của Hà Siêu xuất hiện: “Huỳnh Hạc Lâu 20, hai bao, mua ở chỗ ông Lão Trịnh.”
“Ông Lão Trịnh là chủ cửa hàng tiện lợi nhỏ đó, anh ấy thường mua thuốc lá ở đó và rất thân thiết với ông ấy.”
Chồng tôi thường nói rằng thuốc lá nhà ông Lão Trịnh ngon hơn.
Cảnh sát nhìn vào, gật đầu và ghi lại thời gian trên WeChat.
Tôi đoán, tiếp theo họ sẽ dựa vào thời gian tôi ra ngoài, thử nghiệm thời gian tôi đi bộ đến chợ, tìm chủ sạp bán khoai mỡ, và sau đó điều tra camera giám sát dọc đường, hoặc tạo ra những nhân chứng giả.
Vì chưa xác định được là g.iết người nên việc điều tra sẽ không quá nghiêm ngặt, chỉ là thủ tục.
“Cảm ơn sự hợp tác của chị Lâm, nếu có bất kỳ câu hỏi nào, chúng tôi sẽ liên hệ lại với chị.”
Ra khỏi căn phòng nhỏ, tôi gặp mẹ chồng.
Bà ta mất kiểm soát, lao đến t.át tôi túi bụi. Do mang nạng, tôi không đứng vững và ngã xuống đất.
“Lâm Uyển, đồ sao chổi xui xẻo, chính mày hại ch.ết con trai tao, cố ý trả thù! Đồ s.át nhân, tao sẽ đá.nh c.hết mày!”
Nức nở oan ức, tôi nói:
“Xin lỗi…tất cả đều do con gây ra…con không nên đi ra ngoài…”
Mẹ chồng hét lên:
“Các người có nghe thấy không? Nó đã thừa nhận! Chính nó đã gi.ết con trai tôi. Các người làm gì vậy? Sao các người không nhanh chóng bắt giữ nó đi! Nó chính là kẻ gi.ết người!”
Bà ta vẫn như mọi khi, ra vẻ ra lệnh, nhưng lại hoàn toàn quên rằng đây không phải là vương quốc của bà ta, mà là đồn cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng nhận ra một cụm từ trong lời nói đi.ên cuồng: cố ý trả thù.
Khi được hỏi thêm, bà ta lại ấp úng không nói nên lời, chỉ một mực yêu cầu cảnh sát bắt tôi lại.
Tất nhiên, cảnh sát không thể tùy tiện bắt người, nên bà ta liền mắng cảnh sát bị con hồ ly tinh là tôi quyến rũ, bị tôi mua chuộc, muốn kiện chúng tôi, vân vân mây mây.
Một trò hề, bà ta cũng chẳng làm được gì ghê gớm.
Tôi biết, giai đoạn đầu tiên, tôi đã vượt qua.
Tiếp theo, cảnh sát sẽ điều tra mối quan hệ tình cảm và xã hội giữa tôi và Hà Siêu xoay quanh việc “cố ý báo thù”.
Tra đi.
Tôi còn lo các người không thèm tra nữa kìa.
Bão giông sắp đến rồi.
6
Tôi trở về nhà chồng cũ, nhưng bị đuổi ra ngoài.
Căn nhà đó là nhà tân hôn của tôi và Hà Siêu, một căn hộ ba phòng ngủ.
Số tiền đặt cọc là do tôi và bố mẹ tôi cho.
Tôi đã tìm một nhà nghỉ nhỏ tạm bợ để ở.
Chẳng mấy chốc, công ty bảo hiểm liên hệ với tôi, bảo tôi chuẩn bị hồ sơ để làm thủ tục bồi thường cho cái c.hết của Hà Siêu.
Chìm trong đau buồn, tôi không đoái hoài gì đến họ.
Một người phụ nữ vừa mất đi người chồng yêu dấu, ngoài đau buồn, lẽ nào còn có thể bận tâm đến bất cứ điều gì khác?
Tôi biết, có nhiều người lo lắng cho tôi.
Công ty bảo hiểm không thần thông đến mức có thể biết ngay khi người được bảo hiểm qua đời, còn giục họ đi làm thủ tục bồi thường.
Theo quy trình thông thường, việc báo án yêu cầu bồi thường bảo hiểm nên được thực hiện bởi chủ sở hữu căn nhà được bảo hiểm, người thụ hưởng hoặc chủ hợp đồng.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, tôi lại không hề báo án.
Tôi đang đau buồn tột độ, lẽ ra không nên vội vàng đòi tiền bồi thường sau cái ch.ết của chồng mình.
Có thể là ả người tình đã xúi giục mẹ chồng tôi âm thầm đi lĩnh tiền bảo hiểm, nhưng khi đến nơi, bọn họ lại được thông báo rằng chỉ có tôi mới có thể nhận tiền.
Thế nên, công ty bảo hiểm mới vội vàng liên hệ với tôi.
Họ có lẽ sẽ đợi đến khi tôi nhận được tiền bảo hiểm, sau đó sẽ mắ.ng ch.ửi tôi như trước, nói vài câu hay ho để tôi ngoan ngoãn nộp tiền cho họ.
Bảo hiểm của Hà Siêu bao gồm bảo hiểm t.ai n.ạn và bảo hiểm nhân thọ định kỳ.
Khác với bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, hai loại bảo hiểm này có mức tiền bảo hiểm cao, phí bảo hiểm tương đối thấp và tỷ lệ đòn bẩy rất cao.
Đương nhiên, anh ta không thể tự bỏ tiền mua bảo hiểm, người thụ hưởng được ghi tên là tôi.
Ban đầu, mục đích của hai loại bảo hiểm này là dùng mạng sống của tôi để đổi lấy gia đình ba người của họ, trong đó có mẹ chồng tôi, sẽ được hưởng giàu có đến hết cuộc đời.
Thời điểm tôi ký hợp đồng bảo hiểm cũng là lúc tôi quyết định gi.ết Hà Siêu.