Vùng Vẫy - Chương 1
1
Hôm nay là thứ Ba, ngoài trời mưa gió.
Tôi thức dậy sớm dọn dẹp phòng, lén lút lấy hộp thuốc lá của chồng chưa hút hết, mang ra phòng khách và đặt lên bàn ăn, nơi anh ta thường ngồi.
Ở đó, cũng bày một chiếc bật lửa.
Sau đó, tôi lấy sườn từ tủ lạnh ra, rửa sạch, chần qua nước sôi, rồi cho vào nồi đất đang sôi. Sau khi sôi lớn, tôi vặn nhỏ lửa rồi hầm nhừ.
Nhà tôi ở trong một khu tập thể cũ kỹ đã hơn hai mươi năm tuổi, rộng khoảng sáu mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ. Khu tập thể này sắp bị giải tỏa.
Do môi trường sống quá tệ, nhiều người đã dọn đi, cả tòa nhà chỉ còn lại gia đình tôi.
Khu tập thể không lắp đặt gas tự nhiên mà vẫn sử dụng loại bình gas cũ kỹ.
Bếp của những khu tập thể cũ này thường nằm trên ban công phòng khách.
Gió thổi mạnh, làm tắt bếp ga một lần, mùi gas nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi lại một lần nữa bật lại bếp.
Ngọn lửa vừa bùng lên thì đã vội vã bị thổi tắt.
Tôi nhìn ra ngoài và đóng cửa sổ lại.
“Chồng ơi, nhà hết khoai mỡ rồi, em đi chợ mua đây. Anh dậy rồi nhớ trông nồi xương nhé.”
Chồng tôi rất thích ăn món xương hầm khoai mỡ.
Nhưng tôi thì không.
Mỗi lần cắt khoai mỡ, tay tôi đều bị sưng đỏ dị ứng.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng nói the thé:
“Tôi đã bị cảm mạo thế này rồi, cô còn bắt tôi làm việc nhà, muốn tôi sớm ch.ết lắm hả?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Đâu phải vậy, chỉ là bình gas nhà mình cũ rồi, dễ bị tắt, em sợ nguy hiểm thôi.”
Anh ta càu nhàu:
“Đi nhanh đi về nhanh. Ăn xong chiều tôi còn có việc.”
Là đi với cô ta cùng đứa con trai riêng của ả chứ gì.
Anh ta lục lọi đầu giường nhưng không tìm thấy thứ mình muốn, chỉ có một chiếc bật lửa.
“Mua cho tôi một bao thuốc lá, Huỳnh Hạc Lâu, loại 20 nhé.”
“Vâng, nhưng em sợ em không nhớ tên, anh gửi tên thuốc cho em nhé.”
Anh ta trợn mắt, lẩm bẩm:
“Vô dụng.”
Ngay sau đó, tin nhắn của anh ta nhảy đến trên điện thoại tôi:
“Hai gói Huỳnh Hạc Lâu 20, mua ở chỗ Lão Trịnh.”
Mỉm cười, tôi nói:
“Ngoài trời mưa to gió lớn, em sẽ đóng cửa sổ cho anh.”
Tôi đóng hết cửa sổ trong nhà, chỉ trừ cửa phòng ngủ.
Trước khi ra ngoài, tôi lấy ô, đứng ở cửa ra vào, có thể nhìn bao quát toàn bộ phòng ngủ.
Anh ta nằm trong chăn chơi điện thoại, không biết nhắn tin với ai, cười tít mắt, hoàn toàn khác với vẻ mặt khi vừa nói chuyện với tôi.
Lòng tôi thầm nghĩ:
“Chồng ơi, vĩnh biệt anh nhé.”
2
Cầm ô, tôi đi bộ mười phút đến chợ mua khoai mỡ. Tôi thường mua ở đây, ông chủ cũng rất hay chuyện, chúng tôi trò chuyện vài câu.
Ông chủ nói, hôm nay trời mưa, ẩm ướt, chẳng bán được gì, hỏi tôi sao trời mưa to thế này mà còn ra mua khoai.
Tôi nói chồng tôi thích ăn, hôm nay anh ấy hiếm khi được nghỉ, nên hầm canh sườn khoai mỡ cho anh ấy bồi bổ.
Ông chủ trêu chọc, nói tôi đối với chồng mình thật tốt, anh ta thật có phúc.
Tôi e ấp nở một nụ cười.
Mua xong khoai mỡ, tôi nhìn đồng hồ, mới chỉ 15 phút trôi qua. Quãng đường về nhà mất khoảng 10 phút.
Nhà tôi ở gần cổng Đông, khu vực này ít người qua lại, cổng chính nằm ở cổng Nam. Để mua thuốc lá, tôi phải đi qua cổng Nam.
Từ khu chợ đến cổng Nam, tôi phải đi qua một con đường khác. Con đường này không có camera giám sát, vào những ngày mưa, càng vắng người hơn.
Con đường này đã xuống cấp trầm trọng vì thời gian, đầy ổ gà và hố sâu, hiện đang được sửa chữa và rào chắn lại.
Trên vỉa hè, có một nắp cống rãnh đang mở.
Con đường đã bị hư hỏng nặng nề, và để đi qua, tôi phải đi qua nắp cống rãnh này.
Để tránh bị ai đó nhìn thấy và có thể làm chứng cho t.ai n.ạn, tôi che ô, cúi đầu xuống, và vô tình vấp phải một hòn đá.
Cả người nghiêng ngả mất trọng tâm, tôi ngã nhào vào nắp cống rãnh.
Mặc dù ngã từ độ cao vài mét, tôi may mắn không bị thương nặng, chỉ bị trầy xước nhẹ trên người.
Đây là điều mà tôi không ngờ tới.
Rốt cuộc tôi cũng chưa từng thử nghiệm bao giờ.
Nhưng may mắn thay, có vẻ như chân phải của tôi đã mất cảm giác, tôi nhìn lại, nó đã sưng tấy lên.
Tôi nghĩ, có lẽ là đã bị gãy xương.
May mắn thay.
Cuối cùng cũng có một vết thương chính đáng.
Bên trong cống rãnh không có nước, chỉ có những cặn bẩn đóng đọng, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
Vì vậy, tôi cắn răng, nhắm mắt lao thẳng xuống nền đất bẩn thỉu.
Dưới đất có một số vật cứng không rõ là gì, tôi không tốn quá nhiều sức đã đập đầu đến chảy m.áu.
Nhìn vào điện thoại, đã mười giờ năm mươi phút.
Tôi vứt điện thoại bừa bãi sang một bên, khiến những củ khoai mỡ trong tay rớt lăn ra sàn.
Tôi vẫn giữ nguyên động tác tiếp đất bằng đầu khi ngã, nằm xuống đó, nhắm mắt lại như thể đã bất tỉnh.
Mùi hôi thối từ dưới đất xộc thẳng vào mũi khiến tôi buồn nôn đến mức nôn mửa.
Thật kinh tởm, giống y như khi đối mặt với chồng tôi vậy.
Tim tôi đập thình thịch dưới nắp cống tối om.
Nguồn sáng duy nhất phát ra le lói từ đầu cống.
Nhưng lúc này, ánh sáng từ miệng cống đã bị chiếc ô của tôi che khuất.
Đúng vậy, tôi cố ý mang theo một chiếc ô lớn hai người, chỉ để đảm bảo rằng chiếc ô sẽ bị kẹt ở miệng giếng.
Bởi vì, chiếc ô này sẽ là vật cứu mạng của tôi.
Tôi hy vọng sẽ không bị ai sớm phát hiện ra rằng tôi đã rơi xuống cống.
Từng giây từng phút trôi qua thật dài đằng đẵng.
Như thể trải qua cả một thế kỷ, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng còi báo động của xe cứu hỏa.
Tim tôi đập thình thịch, liệu có phải là …
Thành công rồi sao?
Lúc này, tôi chỉ muốn lập tức đứng dậy, ra ngoài xem tận mắt xem chồng mình có còn sống hay không.
Nhưng tôi biết, mình không thể.
Tôi phải kiên nhẫn nằm đây “bất tỉnh”, chờ đợi người đến cứu.
3
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại rung lên bần bật. Tôi phớt lờ, để mặc nó tự im.
Điện thoại tôi luôn ở chế độ rung.
Ngay lập tức, nó lại rung tiếp.
Qua màn hình, tôi hình dung ra được sự bực bội của người bên kia.
Nhưng tất cả đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Rốt cuộc, lúc này tôi vẫn đang hôn mê mà.
Làm sao người đang hôn mê có thể nghe điện thoại được chứ?
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếp theo đó, có người hét lớn.
“Có người rơi xuống cống rồi!”
Tôi đã được “cứu”.
Người tốt bụng đã gọi 119 và 120, tôi lơ mơ được khiêng lên cáng, lên xe cấp cứu, chạy vào bệnh viện.
Chân tôi được bó bột, đầu quấn băng, mu bàn tay trái cắm kim truyền nước biển.
Y tá đưa điện thoại cho tôi, nhìn tôi với vẻ mặt đầy thương cảm.
“Chị lúc đó bị ngất xỉu, điện thoại reo liên tục, hơn trăm cuộc gọi nhỡ, chúng tôi đã nghe, là mẹ chồng chị gọi, tôi đã nói cho bà ấy biết tình hình của chị rồi, chắc là sẽ đến sớm thôi.”
Tôi tỏ ra cảm kích nói: “Cảm ơn cô. Xin hỏi, tôi phải truyền dịch bao lâu nữa? Chồng tôi đang ở nhà chờ tôi mang khoai mỡ về hầm sườn.”
Ánh mắt y tá nhìn tôi càng thêm thương cảm, “Còn khoảng một giờ nữa. Chị bị gãy chân và chấn thương não, cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo chuyện sườn khoai gì nữa.”
Tôi hiểu ra ánh mắt của y tá, hẳn là sau khi nghe điện thoại, bà mẹ chồng “thần thánh” của tôi đã mắng té tát tôi một trận.
Tôi cũng rất muốn biết mọi chuyện rốt cuộc đã ra sao.
Suy cho cùng, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn biến bản thân thành bộ dạng này.
Nếu không thành công, tôi sẽ tức đến mức giận trời mắng đất mất.
Rồi nhanh chóng, tôi đã biết được câu trả lời mà mình mong mỏi.
Bỏ qua sự can ngăn của y tá, bà mẹ chồng lao thẳng vào phòng, giơ tay t.át hai cái liên tiếp vào mặt tôi.
Lực đánh mạnh đến mức má tôi sưng to, m.áu chảy nơi khóe miệng, đầu óc choáng váng, vết thương trên trán cũng rỉ ra m.áu.
Cái bà mẹ chồng này, sao mà ác độc đến thế!
Bị đánh bất ngờ, tôi chỉ biết kêu lên “Mẹ” rồi oan ức tuôn nước mắt.
Bức tranh bà mẹ chồng độc ác cùng cô con dâu phục tùng quen bị bắt nạt bất ngờ xuất hiện trước mặt các bệnh nhân và y tá.
Bị chặn không đ.ánh được tôi nữa, bà ta liền ch.ửi ầm lên.
“Mày cái đồ sao chổi, đồ đ.ĩ vô li.êm sỉ! Chính mày đã hại ch.ết con trai tao!”
“Tao sẽ gi.ết mày! Con k.hốn sao mày dám ra ngoài bỏ con tao ở nhà một mình?”
“Bây giờ con tao đã ch.ết! Tất cả là do lỗi của mày! Tao sẽ gi.ết c.hết bạn, để mày đi theo trả nợ cho con tao!”
Tôi sững sờ, mất kiểm soát hỏi:
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Ai ch.ết rồi? Mẹ nói anh A Siêu sao rồi?”
Hà Siêu, là tên chồng tôi.
Bà mẹ chồng ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở, miệng không ngừng ch.ửi r.ủa tôi.
“Chồng tôi…”
Tôi nhổ kim trên mu bàn tay, đứng dậy, nhưng vì chân bị bó bột thạch cao nên ngã ngay trước mặt mẹ chồng.
Tôi khóc lóc van xin:
“Mẹ, mẹ nói cho con biết, anh A Siêu thế nào rồi ạ?”
Mẹ chồng vừa t.át vừa đ.ấm tôi liên tục.
Nhưng tôi không hề cảm thấy đau, bất chấp sự can ngăn của y tá, tôi lấy điện thoại, nhảy lò cò bằng một chân ra khỏi phòng.
Đây là khoa Chấn thương chỉnh hình, trước cửa có một chiếc nạng. Tôi thầm xin lỗi, rồi lấy trộm chiếc nạng, chống nạng đi tập tễnh ra khỏi bệnh viện.
Tôi vừa chạy vừa khóc, mẹ chồng cũng đuổi theo sau.
Nhìn từ bên ngoài, ai cũng nghĩ rằng tôi đã gặp chuyện gì ghê gớm, vội vàng đến mức không màng đến tính mạng.
Chỉ có tôi biết, tôi đang vội vàng đi xem thành quả của mình.
Chưa tận mắt nhìn thấy, tôi không thể nào yên tâm được.