Giới thiệu truyện
Vùng Vẫy
Khi chợ mua thức ăn đóng hết cửa sổ trong nhà
Tôi mỉm nửa miệng và :
“Chồng ơi bếp gas nhà đã cũ lắm dễ tắt nhớ trông chừng nồi cơm nhé”
Chồng lườm một cái tiếp tục trong chăn chơi điện thoại biết đang nhắn tin với ai mà tít mắt
Tôi đóng cửa thầm nghĩ:
“Chồng vĩnh biệt nhé”