Vũ Liên Thiên Tôn - Chương 4
“Thật sự mong cô bé đó hóa thành lệ quỷ, giết chết hắn!”
Đổng Lương nhìn dòng bình luận mắng chửi mình, cười không ngậm được miệng: “Nhìn các người tức giận thật chẳng khác gì một lũ chó vậy! Con bé đó hóa thành lệ quỷ ấy à? Tuyệt quá! Vậy nhanh lên, đến đi nào… Giờ tôi đã trưởng thành rồi, giết người thì phạm pháp, nhưng giết quỷ thì không. Đúng lúc cho tôi chơi đùa một chút!
“Bố mẹ tôi đã bồi thường cho gia đình con bé đó mấy triệu rồi! Bố mẹ cô ta phải quỳ xuống cảm ơn tôi mới đúng, vì tôi đã giúp gia đình bọn họ leo đến đỉnh cao cuộc đời!
“Đến đây, để tôi cho các người, đám chó này, xem sức mạnh của tiền! Đấy là biệt thự nhà tôi.”
Nói rồi, Đổng Lương cầm điện thoại bắt đầu khoe khoang ngôi nhà của mình.
Anh ta đang đứng ở tầng hai biệt thự, tôi lạnh lùng nói: “Xuống dưới xem thử đi.”
Đổng Lương vừa bước xuống tầng, vừa cười: “Chị à, nếu chị muốn, có thể đến nhà tôi chơi. Tôi sẽ tiếp đãi chị đàng hoàng! He he…”
Giọng tôi lạnh lẽo như vọng đến từ địa ngục: “Cậu sẽ không có cơ hội đâu, bởi vì cậu sắp chết rồi.”
Vừa dứt lời, Đổng Lương trượt chân, ngã thẳng xuống dưới.
“Ầm” một tiếng, đầu sau của Đổng Lương đập mạnh vào cầu thang, máu từ đầu anh ta bắt đầu chảy ra.
Điện thoại của anh ta mắc vào cầu thang theo một góc độ vô cùng kỳ lạ, vẫn tiếp tục phát trực tiếp.
Người giúp việc phát hiện anh ta bị ngã, lập tức gọi 120.
Đổng Lương nằm trên cầu thang, vẫn không quên thách thức tôi: “Ngã thế này không chết được đâu. Nhà tôi ở Giang Thành có tiền có thế, tôi sẽ được điều trị bằng dịch vụ y tế tốt nhất!”
Tôi chẳng hề bận tâm đến lời anh ta, chỉ bình thản nói với khán giả trong phòng livestream: “Lúc trước các bạn không phải muốn xem tôi múa sao? Hôm nay là ngày cuối tôi phát trực tiếp xem bói, tôi sẽ tặng mọi người một điệu múa!”
Không có nhạc, không có nhịp, tôi bắt đầu bước chân. Từng bước, từng bước một.
“Ngũ Đế, Ngũ Long, hạ sáng hành phong. Quảng bố nhuận trạch, phụ tá Lôi Công. Ngũ hồ tứ hải, thủy tối triều tông. Thần phù mệnh nhữ, thường xuyên thính tùng. Dám vi phạm giả, Lôi Phủ bất dung.”
Gió tới, mưa dâng!
Điệu múa của tôi vừa kết thúc, những giọt mưa bắt đầu đập vào cửa sổ kính lớn của biệt thự, vang lên những âm thanh “bộp bộp” dồn dập.
Bão tố cuồng phong đã đến.
Đổng Lương không thể tin được, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Con khốn! Mày đã làm gì?”
Ngay sau đó, từ tivi nhà hắn vang lên bản tin khẩn cấp.
“Kính chào quý vị khán giả! Thông báo khẩn: Trong vòng một giờ tới, khu vực Trường Ninh, Giang Thành sẽ có cơn bão cấp 12 và mưa lớn. Chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp phong tỏa giao thông, mong mọi người chú ý an toàn khi di chuyển.”
Đổng Lương ôm chặt đầu, điên cuồng hét lên với người giúp việc: “Gọi cho bố mẹ tôi! Bảo họ nghĩ cách đưa tôi tới bệnh viện ngay!”
Hắn liếc qua màn hình, khinh bỉ nói: “Cứ tưởng như vậy có thể giữ chân được tao à? Chúng mày không biết gì về sức mạnh của tiền cả!”
Nhưng rồi nửa tiếng trôi qua, không có xe cứu thương, cũng không có ai từ gia đình hắn đến.
Lúc này, phần bình luận trong livestream lại rất đồng thuận.
“Đáng đời!”
“Đây đúng là nhân quả báo ứng, không ai thoát được!”
“Nhìn cảnh hắn chờ chết mà thấy hả hê thật!”
Ngay khi Đổng Lương sắp ngất vì mất máu quá nhiều, cơn bão và gió dữ bỗng dưng ngừng lại, không một dấu hiệu báo trước.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài…
Chắc chắn có người trong Đạo giới đã ra tay, nếu không thì lời nguyền của tôi ít nhất phải kéo dài một giờ.
“Đinh…”
Chiếc điện thoại nắp gập của tôi rung lên, có một tin nhắn từ sư phụ.
“Vũ Liên, đừng làm chuyện dại dột… Nếu không, nhẹ thì phản phệ, nặng thì lấy mạng đổi mạng.”
Tôi gập điện thoại lại.
Khi tôi quay lại nhìn vào phòng livestream, Đổng Lương đã được người dìu lên trực thăng. Gương mặt hắn tái nhợt, không còn một giọt máu, nhưng thái độ vẫn cực kỳ ngạo mạn.
“10 phút nữa, tôi sẽ có mặt trong phòng phẫu thuật của bệnh viện quốc tế hàng đầu Giang Thành. Chỉ cần tôi không muốn chết, Diêm Vương cũng không làm gì được tôi! Hahaha… Tạm biệt, lũ thất bại!”
Nói xong, hắn tắt luôn cuộc gọi video.
Bầu không khí trong phòng livestream lập tức trở nên ảm đạm.
“Đúng là, thứ càng hại nước hại dân lại càng sống dai!”
“Thằng này đúng là có tính cách phản xã hội.”
“Biết đâu phẫu thuật hỏng thì sao!”
“Haizz… Khả năng đó thấp lắm! Hắn nói cái bệnh viện đó là bệnh viện quốc tế tốt nhất trong nước. Bác sĩ ở đó đa số là từ Mỹ và Đức qua cả.”
Tôi không tắt livestream, mà cầm điện thoại bước ra ngoài, tùy tiện gọi một chiếc taxi bên đường.
“Tài xế, đến bệnh viện quốc tế tốt nhất ở Giang Thành.”
Khoảng 20 phút sau, tôi đã đứng bên ngoài phòng phẫu thuật của Đổng Lương.
Một cặp vợ chồng trung niên trông rất giống Đổng Lương, đang lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa.
Tôi mở thiên nhãn!
Bên trong phòng phẫu thuật, bác sĩ gây mê đã chuẩn bị tiến hành gây mê cho Đổng Lương.
Tôi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nhìn vào phòng livestream vẫn còn 60 nghìn người đang xem, liền mở lời hỏi.
“Mọi người có biết câu ‘thiện giả tự hưng, ác giả tự bệnh, cát hung chi sự, giai xuất ư thân’ có nghĩa là gì không?”
“Không biết.”
“Hình như biết, nhưng hình như lại không biết…”
“Là gì vậy, streamer?”
Tôi quay camera về phía cửa phòng phẫu thuật. Một bác sĩ nước ngoài bước ra, nói tiếng Trung rất lưu loát.
“Anh chị là người nhà của Đổng Lương phải không? Phòng phẫu thuật này có chút trục trặc với máy móc, hiện không mở được.”
“Nhưng xin anh chị yên tâm, chúng tôi đã chuyển bệnh nhân sang phòng phẫu thuật dự phòng.”
Lời còn chưa dứt, một y tá khác lại bước ra từ phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ Walker, máy móc ở phòng dự phòng cũng không mở được. Và còn…”
Cha mẹ Đổng Lương vội vã hỏi, “Còn gì nữa? Cô nói nhanh lên!”
Y tá liếc nhìn bác sĩ Walker, ông gật đầu, cô mới tiếp tục nói, “Chúng tôi phát hiện ra rằng, chỉ cần đưa bệnh nhân ra khỏi phòng phẫu thuật này, máy móc sẽ hoạt động bình thường trở lại.”
Mẹ của Đổng Lương đỏ mắt, giận dữ hét lên: “Vậy thì đưa nó trở lại phòng phẫu thuật này đi!”
Y tá sợ hãi lùi lại một bước: “Chúng tôi đã thử rồi, chỉ cần cậu ấy quay lại phòng, máy móc sẽ lại không mở được.”
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Chúng tôi muốn chuyển viện!”
Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
“Bác sĩ Walker, bệnh nhân đã ngừng thở…”
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Walker tuyên bố thời gian tử vong của Đổng Lương: 12 giờ 18 phút.
Năm năm trước, cũng vào ngày 18 tháng 12, hắn đã giết một bé gái mới chỉ 9 tuổi.
Tôi cố nuốt ngược cảm giác ngòn ngọt nơi cuống họng xuống, rồi quay camera về phía mình.
“Thấy chưa? Đó chính là ý nghĩa của câu nói kia!
“Hãy làm người tốt, lòng an thân yên, hồn bình lặng. Hãy làm điều thiện, trời biết đất chứng quỷ thần kính.”
**
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn!
Nhiệm vụ 10 quẻ của tôi cũng đã hoàn thành.
Tôi vẫy tay chào khán giả trong livestream: “Tôi tắt phát trực tiếp đây, nếu có duyên, giang hồ tái ngộ.”
Tắt điện thoại, tôi ngồi trên chiếc ghế dài, nhắm mắt lại thư giãn một chút rồi mới từ từ mở mắt ra.
Một bóng dáng xanh thẫm hiện lên trước mặt tôi, là sư phụ.
“Vũ Liên, con hà tất phải làm thế? Tên súc sinh đó còn thọ tới 70 năm nữa, con thế này cũng phải bù cho hắn 70 năm thọ mạng đấy!”
Da tôi bắt đầu lão hóa rõ rệt bằng mắt thường, tóc cũng bắt đầu bạc trắng.
Một bóng dáng xanh thẫm khác lại xuất hiện, là sư đệ.
“Sư đệ, đệ đến để gặp ta lần cuối sao?”
Sư đệ đảo mắt: “Sư phụ, sư tỷ! Hai người đừng có mà diễn nữa! Trong kia còn có một người đang chờ đấy! Một lát nữa nghĩ xem làm sao mà giải thích với hội đồng Đạo giáo đi!”
Sư phụ hừ lạnh: “Có gì mà phải giải thích, Vũ Liên chẳng phải đã bù 70 năm thọ mạng cho hắn rồi sao!”
Tôi cũng hừ lạnh: “Đúng thế! Bù 70 năm thọ mạng, đệ xem, móng tay ta đã chẳng còn sáng bóng nữa! Không được, ta phải tính xem ta còn bao nhiêu năm để sống nữa!”
Tôi lôi từ chiếc túi nhỏ luôn mang theo bên mình ra một chiếc máy tính điện tử, bắt đầu gõ phím lạch cạch.
Một âm thanh điện tử dễ chịu vang lên, “Về 0.”
“9873 trừ 70 bằng…”