Vũ Liên Thiên Tôn Xuống Trần - Chương 1
1.
Viên cảnh sát nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh với vẻ khó tin.
“Đội trưởng Lý, cô ấy gọi số của anh à?”
Hóa ra anh ấy là người kết nối của tôi ở trần thế, Lý Thừa Ý.
Đôi mắt đầy vẻ chính nghĩa của Lý Thừa Ý nhìn tôi. Trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh ấy dường như có một chút nghi ngờ.
Tôi nhìn Lý Thừa Ý, nhanh chóng nói mật khẩu: “Mây trắng, mây trắng, mây trôi trên trời~”
Lý Thừa Ý giả vờ ho một tiếng: “Khụ… khụ… cô ấy là bạn của tôi, là một đạo sĩ.”
Tôi lập tức lấy [Chứng nhận nhân viên Đạo giáo] của mình ra đưa cho viên cảnh sát.
Viên cảnh sát yêu cầu tôi ký tên và thả tôi đi.
Cùng đi với tôi còn có Lý Thừa Ý.
Tôi vốn là Quan chủ thứ 333 của Bạch Vân Quán.
Sư phụ của tôi, Quan chủ thứ 332 nói rằng, nếu muốn đảm nhận vị trí Quan chủ Bạch Vân Quán thì phải xuống trần gian để trải nghiệm.
Làm xong 10 quẻ trong 30 ngày, mỗi quẻ 500 tệ, không hơn, không kém.
Ban đầu tôi định dựa vào chân núi Bạch Vân Sơn để hoàn thành nhiệm vụ này.
Không ngờ khi tôi đang bày sạp dưới chân núi thì có có người tố cáo rồi kéo cảnh sát đến.
May mắn thay, mỗi khi đệ tử Bạch Vân Quán chúng ta xuống trần, Quan chủ sẽ luôn bố trí người kết nối.
Và người kết nối trần thế của tôi không ai khác chính là cảnh sát Lý Thừa Ý đang lái xe lúc này.
“Xin chào, tôi tên Lý Thừa Ý.”
“Xin chào, tôi tên là Vũ Liên Thiên Tôn.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thừa Ý nhất thời trở nên phức tạp, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
2.
Theo Lý Thừa Ý trở về nhà anh ấy.
Ba phòng ngủ và một phòng khách, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Anh ấy chỉ vào phòng khách: “Trong khoảng thời gian này cứ ở bên này trước, nếu cần giúp đỡ gì thì có thể nói với tôi!”
“Gần đây có thể bày sạp bói toán ở đâu?”
Lý Thừa ý nói một cách nghiêm túc: “Chính sách phòng chống dịch bệnh gần đây tương đối nghiêm ngặt, trừ khi cần thiết, còn không thì cô không thể tháo khẩu trang ở nơi công cộng. Vì vậy, tạm thời cô không thể bày sạp xem bói được.”
Tôi tủi thân nói: “Nhưng tôi cần 30 ngày tính đủ 10 quẻ thì mới có thể đảm nhận chức Quan chủ.”
Lý Thừa Ý suy nghĩ một lúc: “Cô có thể phát sóng trực tiếp xem bói cho người khác.”
“Phát sóng trực tiếp?”
Tôi chợt nhớ ra rằng có lần, sư phụ xem một cô gái nhảy múa trên điện thoại di động, lúc ấy nhắc đến phát sóng trực tiếp.
Sư phụ nói rằng tuy ngài không sống ở trần thế nhưng thỉnh thoảng ngài vẫn cần thực hành phàm tâm.
Thấy tôi bối rối, Lý Thừa Ý lấy điện thoại ra, chỉ vào một app da báo trên điện thoại: “Cái này tên là Tiger Skin Live. Cô có thể thông qua đây phát sóng trực tiếp xem bói cho người khác.”
Anh ấy thị phạm cho tôi xem một lần và tôi rất nhanh đã học được thao tác.
Nhưng vấn đề là, điện thoại di động của tôi là điện thoại nắp gập mà sư phụ đã bỏ, ngoại trừ việc nghe gọi, mọi thứ khác đều bị lag.
Lý Thừa Ý nhìn chiếc điện thoại nắp gập màu hồng của tôi, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho tôi.
“Đây là điện thoại dự phòng của tôi, cô có thể cầm lấy và sử dụng trước.”
Lý Thừa Ý giúp tôi đăng ký tài khoản và hỏi tôi muốn lấy tên gì…
“Vũ Liên Thiên Tôn.”
Tay của Lý Thừa Ý dừng lại một lúc, cuối cùng mới gõ những chữ này.
3.
Lý Thừa Ý giúp tôi thu dọn thư phòng rồi quay lại đồn cảnh sát.
Tôi ngồi vào bàn và bấm để bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Ý, sao nó hiển thị số người xem là 0 vậy nhỉ?
Tôi gọi điện cho sư phụ: “Sư phụ, con đang phát sóng trực tiếp, chẳng có ai xem cả. Người đến thêm chút tiếng tăm cho con đi.”
Sau khi cúp điện thoại, quả nhiên có người đi vào phòng phát sóng trực tiếp.
[Bần Đạo Một Đầu Tóc Đẹp vào phòng phát sóng trực tiếp]
[Bần Đạo Một Đầu Tóc Đẹp thưởng một bộ da hổ]
Da hổ là đạo cụ tặng miễn phí khi phát sóng trực tiếp. Sau khi tặng xong, phòng phát sóng trực tiếp lại hiển thị 0 người.
Đợi mười phút, người thứ hai vào phòng phát sóng trực tiếp.
[Sói Tuyết vào phòng phát sóng trực tiếp]
[Sói Tuyết thưởng một bản đồ kho báu]
Bản đồ kho báu là quà tặng cao cấp, trị giá một nghìn tệ.
Tôi định nói Sói Tuyết để tôi bói toán cho nhưng thật bất ngờ, Sói Tuyết đã bỏ chạy ngay sau khi tặng xong.
Tôi không biết liệu bản đồ kho báu có làm tăng mức độ phổ biến cho phòng phát sóng trực tiếp của tôi hay không, nhưng hàng chục người lần lượt vào phòng của tôi.
4.
[Quả nhiên có phòng xem bói trực tuyến!]
[Trời ơi! Người chủ trì bói toán này thật xinh đẹp, thần thánh~]
[Ồ~ Tên người là Vũ Liên Thiên Tôn! Ha ha ha! Buồn cười quá!]
[1 bản đồ 1 quẻ? Hơi đắt! Chạy thôi!]
Tôi cần năm trăm, thì khi nhận một bản đồ một nghìn sẽ thu lại được phân nửa. Chỉ cần thế thôi.
[Chủ phòng, hãy nhảy múa đi. Tôi có thể cân nhắc việc thưởng cho em một bản đồ kho báu.]
Tôi nhìn bình luận trên màn hình điện thoại và trả lời: “Nếu tôi nhảy múa thì trời sẽ mưa. Tôi thích những ngày nắng hơn!”
[Tôi thích nhìn bộ dạng nghiêm túc khoác lác của chủ phòng!]
Khoác lác? Một bước gọi gió, một bước hô mưa là thao tác cơ bản của Bạch Vân Quán chúng tôi.
[Không Lên Bờ Không Đổi Tên thưởng một bản đồ kho báu]
Không Lên Bờ Không Đổi Tên: [Tôi thật sự rất nóng lòng chờ điểm số. Chủ phòng có thể giúp tôi tính xem năm nay tôi có thể đỗ nghiên cứu sinh được không?]
Tôi: “Được rồi, nhưng tôi cần gọi video cho bạn. Nếu bạn không muốn lộ mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, bạn có thể đeo khẩu trang và gửi cho tôi bức ảnh có độ phân giải cao mà bạn vừa chụp qua tin nhắn.”
[Tôi sẽ đeo khẩu trang. Ảnh sẽ được gửi qua tin nhắn riêng cho cô.]
Một phút sau, Không Lên Bờ Không Đổi Tên trả lời một câu: [Được rồi.]
Tôi nhấp vào hình đại diện của cô ấy và nhấn nút “Mời cuộc gọi video”.
Sau vài giây, cuộc gọi video đã được kết nối.
Một cô gái trẻ đeo kính gọng đen và khẩu trang xuất hiện trên màn hình.
Cô ấy đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng và mỉm cười chào tôi qua màn hình.
“Xin chào, chủ phòng! Cô đã nhận được ảnh chưa?”
Tôi khẽ cau mày nhìn những bức ảnh được gửi đến từ Không Lên Bờ Không Đổi Tên.
“Gần đây có chuyện gì không ổn xảy ra với cô không?”
Không Lên Bờ Không Đổi Tên có chút thất vọng. Cô ấy lắc đầu chắc nịch: “Không có.”
Khi cô ấy phủ nhận điều đó, cuộc tấn công bắt đầu trở nên sôi nổi!
[Đến rồi, đến rồi! Đây là thủ thuật quen thuộc! Vui lòng bỏ qua bước nói dối và cho chúng tôi biết cần chuyển khoản bao nhiêu!]
[Tiếc cho nghìn tệ của em gái!]
Tôi nhìn trên màn hình, giải thích với Không Lên Bờ Không Đổi Tên: “Đừng lo lắng! Không có khoản phí nào nữa.”
Không Lên Bờ Không Đổi Tên, gật gật đầu: “Vui lòng nói kết quả cho tôi biết với, lát nữa tôi còn có việc.”
“Sống mũi của cô hơi nghiêng sang trái, có nghĩa là cô không có quan hệ với cha ruột. Mẹ cô có lẽ sau khi ly hôn đã tái hôn rồi.”
Không Lên Bờ Không Đổi Tên chợt lấy lại tinh thần: “Ừ, cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ đợi tôi vào đại học mới tìm cha dượng.”
Tôi nói tiếp: “Cung điện phụ thân trong cung phụ mẫu của cô có màu đỏ. Cô và cha dượng chắc chắn có mâu thuẫn sâu sắc.”
Vẻ mặt Không Lên Bờ Không Đổi Tên đột nhiên thay đổi!
Cô ấy tức giận nhìn màn hình: “Cha dượng và tôi có quan hệ rất tốt, xin đừng nói bậy! Khi tôi vào Đại học, cha ruột không chịu cho tôi tiền. Chính cha dượng đã nuôi tôi học Đại học. Bây giờ tôi muốn học nghiên cứu sinh, cha cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tôi!”
“Và cha dượng rất tôn trọng tôi! Nếu tôi và ông ấy ở nhà một mình, ông ấy sẽ không bao giờ vào phòng tôi. Ngay cả trong phòng khách, ông ấy cũng sẽ luôn mặc quần áo chỉnh tề. Tôi rất biết ơn vì đã gặp được người cha hiện tại này.”
Tôi nhìn không khí bẩn thỉu tràn ngập cung điện của phụ thân phía trên trán trái của cô ấy, bình tĩnh nói: “Cha dượng của cô nhất định có vấn đề gì đó!”
Cô ấy đang định tranh cãi với tôi thì tôi thấy phía bên phải phòng thoang thoảng mùi rác rưởi nên tôi hỏi: “Bên tay phải cô là nhà vệ sinh à?”
“Đúng vậy, cha mẹ cho tôi phòng ngủ chính nên trong phòng có phòng tắm riêng.”
“Vào phòng tắm bật camera sau cho tôi xem.”
Không Lên Bờ Không Đổi Tên bán tín bán nghi đi vào phòng tắm với chiếc điện thoại di động.
“Đừng bật đèn, hãy kéo rèm xuống.”
Sau khi Không Lên Bờ Không Đổi Tên làm xong, tôi yêu cầu cô ấy lấy điện thoại di động quét xung quanh phòng tắm một vòng.
Trong bóng tối, một đốm đỏ chợt lóe lên trên đèn quét qua gương.
“Không ổn! Cô lập tức khóa cửa lại ngay! Cô chỉ có mười giây!”
Có người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy chấm đỏ nhấp nháy.
Mọi người điên cuồng bình luận.
[Là camera!]
[Ôi Chúa ơi, có camera ẩn à?]
[Đây là kịch bản sao?]
[Tôi thà tin đây là kịch bản!]
Không Lên Bờ Không Đổi Tên hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy phản ứng của mọi người.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập…
Cô ấy run rẩy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt sợ hãi.
“Mấy ngày trước, ổ khóa cửa phòng tôi đột nhiên bị hỏng…”