Vọng Yến - Chương 3
Càng không hiểu vì sao tôi vất vả cả ngày, chỉ kiếm được hai trăm tệ.
Không hiểu vì sao chỉ vì hai trăm tệ đó, mà tôi thường xuyên lạnh nhạt với hắn.
Hắn nói: “Chỉ có hai trăm tệ, một tháng cũng chỉ được sáu nghìn, tôi ăn một bữa còn chẳng đủ từng đó.”
Tôi biết hắn không có ý xúc phạm.
Chỉ đơn thuần nêu ra một sự thật khách quan theo quan điểm của hắn.
Sáu nghìn tệ, không đủ cho hắn ăn một bữa.
Nhưng lại có thể duy trì cuộc sống của tôi.
Vì vậy hắn tìm đến trường học của tôi, lấy đủ mọi danh nghĩa để cấp học bổng cho tôi, cả trường đều biết tôi có một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Họ ngầm chế giễu tôi, nói nếu không phải được bao nuôi, làm sao tôi có thể nhận được học bổng quốc gia?
Nhưng sự thật là.
Dù không có Hạc Vô Yến, với thành tích của tôi, học bổng quốc gia chắc chắn sẽ là của tôi.
Nhưng không ai tin.
Họ chỉ muốn tin những lời đồn vô căn cứ, tin rằng tôi có hậu thuẫn mạnh mẽ, tin rằng tôi dùng thủ đoạn không chính đáng để tranh giành học bổng với họ.
Không ai nghĩ rằng đó vốn là của tôi.
Đó là lần cãi nhau đầu tiên giữa tôi và Hạc Vô Yến, điên cuồng và dữ dội.
Hắn không hiểu tại sao hắn dùng cách mà hắn cho là đúng để đối tốt với tôi, vậy mà tôi lại la hét với hắn.
Nhưng hắn vẫn chịu nhún nhường trước, nói sẽ không có lần sau.
Nhưng kết quả thì sao?
Hắn vung tay một cái, không thèm hỏi ý kiến tôi, đã tự ý nghỉ giúp công việc mà tôi khó khăn lắm mới tìm được, rồi còn đưa tấm thẻ đen kia cho tôi như thể là báu vật.
“Sau này để anh nuôi em. Tiền trong thẻ này, đều là của em.”
Theo tính cách coi tiền như mạng của tôi.
Đáng lẽ tôi phải vui vẻ nhận lấy, dù sao hắn cũng là bạn trai tôi, tôi tiêu một chút tiền của hắn cũng đâu có quá đáng?
Nhưng… thật sự rất nhục nhã.
Tôi không nhịn được, cãi nhau với hắn một trận.
Lúc đó tôi ngày nào cũng ở nhà Thẩm Niệm, bạn thân của tôi.
Cô ấy không hiểu tôi nghĩ gì, nhưng vẫn vô điều kiện ủng hộ tôi.
Tôi nói với cô ấy: “Cậu có biết người trước đây nghe những lời này đã kết thúc thế nào không?”
Thẩm Niệm lắc đầu.
Tôi chợt nhớ đến người phụ nữ đến giờ vẫn còn đầy oán hận, điên điên dại dại kia.
Trước kia bà ấy cũng tích cực lạc quan.
Sau đó gặp một người bạn trai rất giàu có, hắn ta thương bà ấy, cô ngốc này cũng tưởng hai người có thể đi cùng nhau mãi mãi.
Cô ngốc thật sự rất ngốc.
Chỉ vì một câu nói của đối phương: “Anh yêu em, sau này anh nuôi em.”
Cuối cùng mất cả trái tim lẫn thân xác.
Có lẽ lúc yêu nhau, người đàn ông đó thật sự yêu bà ấy. Nhưng khi hết mới mẻ, cô gái ngốc mang bầu to, như con chim hoàng yến bị nuôi bên cạnh hắn ta.
Nhìn người đàn ông đó lại dây dưa với những người phụ nữ khác.
Khóc qua, náo loạn qua.
Cuối cùng người đàn ông đó không kiên nhẫn nữa.
Hắn ta nói: “Lúc nào cũng là tôi nuôi cô, tiêu tiền của tôi, cô có tư cách gì mà đòi hỏi nhiều thế?”
Cuối cùng cô gái ngốc đau lòng tột độ, ôm con rời khỏi thành phố đó. Điên điên dại dại cả đời, cho đến bây giờ, vẫn không thể vượt qua được cái khúc quanh đó.
Vì thế cô gái ngốc nói với tôi —
“Loan Loan, con phải tự lập tự cường, không ai có thể nuôi con cả đời.
“Chỉ có con, mới có thể cứu được chính mình.”
10
Một ví dụ sống động bày ra trước mắt tôi.
Tôi bắt đầu hoảng sợ với mối quan hệ này, thậm chí cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng sau khi tôi trao toàn bộ tình yêu của mình, đối với cậu thiếu gia nhỏ trong giới quyền quý Bắc Kinh này, tất cả chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Giống như người đàn ông năm đó, cuối cùng lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, đáng ghét.
Tôi không muốn kết cục của mình cũng giống như vậy.
Dù gì thì tôi cũng từng thích, từng yêu.
Vì thế, tôi muốn giữ lại những ký ức đẹp đẽ ấy.
Cuối cùng, tôi chủ động đề nghị chia tay.
Hạc Vô Yến từ nhỏ đã được người khác nâng niu chiều chuộng, ở bên tôi đã nhún nhường quá nhiều lần, lòng tự tôn của hắn không cho phép hắn tiếp tục hạ mình nữa.
Vậy nên, đôi mắt hắn đỏ ngầu, cay nghiệt nói với tôi:
“Thẩm Loan, tôi không nhất thiết phải là em.”
Lồng ngực tôi hơi đau.
Nhưng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì.
“Vậy thì tốt thôi, tôi cũng vậy.”
Sau đó, suốt ba năm dài, tôi chỉ thấy bóng dáng của Hạc Vô Yến qua các tin tức. Thiếu gia nhỏ Bắc Kinh ngày càng nổi tiếng, chơi bời với đám bạn xấu, phiêu lưu những trò mạo hiểm khiến người ta hét lên kinh hãi, sống một cuộc đời say sưa mơ hồ.
Còn tôi, vì cuộc sống mà phải cúi đầu nhún nhường.
Chúng tôi vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, lẽ ra không nên có thêm bất kỳ giao thoa nào nữa. Nếu không phải vì đêm hôm đó tình cờ gặp lại, tôi vô tình thấy có kẻ định ra tay với Hạc Vô Yến, vì chút tình cảm ngày xưa, tôi lao vào đánh gục hai người.
Chiếc xe của hắn cũng bị rạch một vết dài, khi mang đi sửa mới phát hiện phanh xe đã bị ai đó động tay vào.
Ngày hôm sau, lẽ ra hắn định đi đua xe.
Có kẻ muốn lấy mạng hắn.
Hạc Vô Yến tức giận đến xanh mặt, nói rằng nhất định phải tìm ra kẻ đó. Đang hừng hực khí thế thì không biết nghĩ đến điều gì, hắn bỗng im bặt.
Ngày hôm sau.
Tôi nghe tin hắn gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật.
Dù gì cũng là bạn trai cũ, lại chia tay không mấy êm đẹp, trong lòng tôi vẫn mang chút áy náy. Vì thế, tôi viện cớ ứng tuyển làm người giúp việc để đến xem tình hình.
Không ngờ vận may đến thế, tôi ứng tuyển thành công ngay lập tức.
Nhưng tôi cũng không ngờ.
Hạc Vô Yến lại chơi lớn như vậy, để che giấu sự việc, lại thật sự gây ra một vụ tai nạn xe.
________________________________________
11
“Hạc Vô Yến, suýt nữa là anh chết rồi đấy.”
Tôi và hắn ngồi song song trên chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ánh trăng cao treo ngoài kia.
Khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Hạc Vô Yến nghiêng đầu nhìn tôi:
“Nếu tôi chết, em có buồn không?”
“Cũng khá buồn.”
Khi ánh mắt hắn hiện lên vẻ phấn khích rõ rệt, tôi chân thành đáp:
“Nếu biết trước, tôi chắc chắn sẽ không chia tay anh, rồi cưới anh. Cuối cùng anh chết, tôi danh chính ngôn thuận thừa kế toàn bộ tài sản của anh, thật tuyệt.”
Hạc Vô Yến lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với tôi.
“Thẩm Loan, em giỏi đấy.”
12
Chuyện của Trần Tuyết không thể che giấu được.
Vì vậy, tôi và Hạc Vô Yến không quăng cô ta ra ngoài.
Mà sáng sớm lại vác người đặt về giường, để cô ta nằm úp xuống bên mép giường.
Còn cái đèn treo trên trần, trước khi tôi kịp phản ứng, đã bị Hạc Vô Yến dùng một dụng cụ không biết từ đâu lôi ra, làm cái đền rơi xuống.
Nghe nói cái đèn đó rất đắt, lại khá nặng.
Nếu rơi trúng giường, chắc chắn đủ để làm người ta hôn mê bất tỉnh.
Thế nên đến sáng, khi có người phát hiện, tôi vẫn “bất tỉnh nhân sự” nằm trên sàn.
Đến khi ý thức tôi “hoàn toàn tỉnh táo”, bà Hạc mang theo rất nhiều người đến, kiểm tra ly nước trái cây còn lại chút cặn.
Thêm vào đó là đoạn ghi hình trước khi camera bị phá hỏng.
Sự thật ghép lại thành một mảnh.
Có kẻ âm mưu với bảo bối của bà ấy, bà Hạc tức giận đến mức mặt tái xanh, thẳng tay tát Trần Tuyết một cái.
“Mày là cái thứ gì, còn muốn động đến con trai tao? Với thân phận của mày, xách dép cho nó cũng không xứng!”
Cuối cùng, cô ta bị tống vào đồn cảnh sát.
Còn tôi, bà Hạc lấy cớ tôi không chăm sóc chu đáo, trừ lương của tôi nguyên một tháng.
Trái tim tôi rỉ máu.
Nhưng ngay sau khi nói câu đó trước mặt mọi người, bà Hạc quay lại kéo tôi vào phòng của Hạc Vô Yến, đưa cho tôi một tấm séc.
“Loan Loan, ta biết con là đứa trẻ ngoan. Ta không đuổi con đi, chỉ cần con nghe lời ta, chăm sóc tốt cho Hạc Vô Yến, nếu nó có bất kỳ động tĩnh nào thì lập tức báo với ta, ta đảm bảo sẽ trả cho con một khoản hậu hĩnh.”
Bà dùng tiền để mua chuộc tôi.
Dĩ nhiên tôi đồng ý ngay lập tức.
Sau khi căn dặn tôi xong, bà Hạc nhận được một cuộc gọi, vội vã rời đi, thậm chí không nhìn lại người đang “bất tỉnh” là Hạc Vô Yến một cái.
Camera cũ đã bị hỏng, cái mới vẫn chưa mang đến.
Thế nên ngay khi Bà Hạc rời đi.
Hạc Vô Yến ngồi bật dậy từ trên giường, để chân thõng xuống mép, vẻ mặt đầy vẻ cô đơn. Thấy tôi đang nhìn hắn, hắn cười nhạt.
Nhưng nụ cười ít nhiều mang theo chút cay đắng.
“Loan Loan, em thấy tôi nực cười lắm đúng không?”
“Mọi người đều nghĩ Hạc Vô Yến tôi số tốt, đầu thai vào nhà họ Hạc.”
Số chẳng lẽ không tốt sao?
Tôi thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.
Hạc Vô Yến ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn tôi:
“Đừng tưởng tôi không biết trong bụng em đang mắng tôi.”
Chậc, ngượng thật.
Bị bắt quả tang luôn.
“Anh nói tiếp đi.”
Tôi nhìn hắn cười ngượng ngùng, sau đó tự giác lấy tay bịt miệng mình.
“Đúng là họ cưng chiều tôi, dù làm sai chuyện gì cũng không mắng.”
“Nhưng với anh cả tôi, họ nghiêm khắc từ nhỏ đến lớn, bắt anh ấy học cách quản lý công ty, còn bắt tôi làm một người vui vẻ, hạnh phúc.
“Vui vẻ, hạnh phúc cái quái gì, chẳng qua là không muốn tôi tranh giành với anh cả thôi.
“Thế thì tôi không tranh nữa.
“Bà ấy là mẹ tôi, muốn gì cứ nói với tôi một tiếng, tôi là con trai, chẳng lẽ không cho sao?
“Hừ…”
“Để dọn đường cho anh trai, bà ấy thậm chí ra tay với phanh xe của tôi. Em nói xem, làm sao bà ấy có thể ghét tôi đến mức này chứ?”
Người vốn dĩ luôn bất cần đời như Hạc Vô Yến, giờ đây mắt đã đỏ hoe. Hắn co mình trên giường, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, cả người bất lực và tuyệt vọng.
Hắn bật cười, tiếng cười thấp thoáng chút nghẹn ngào.
“Bà ấy không thích tôi cũng là điều dễ hiểu thôi. Dù gì, ai mà thích được một đứa con trai của kẻ cưỡng hiếp?”
Chuyện về gia đình Hoắc, thời gian trước khi còn ở bên hắn, ít nhiều tôi cũng nghe được đôi phần.
Ví như Hạc phu nhân và Hạc tổng vốn là thanh mai trúc mã.
Sau khi kết hôn và có con, tình cảm giữa hai người vẫn mặn nồng. Nhưng rồi có một năm, Hạc phu nhân bất ngờ mắc một căn bệnh nặng. Lúc đó bà mang thai Hạc Vô Yến, nhưng lại luôn muốn bỏ đứa bé này đi.
Tuy nhiên, vì lý do sức khỏe, không thể phá thai.
Căn bệnh đó kéo dài rất lâu, mãi đến khi Hạc Vô Yến gần tròn một tuổi, Hạc phu nhân mới từ từ hồi phục.
Người ngoài không ai biết nguyên nhân là gì.
Nhưng những thông tin nhỏ lẻ mà tôi ghép nối lại được trong thời gian ở cạnh Hạc Vô Yến, đại khái cũng giúp tôi hiểu ra một điều.
Rằng—Hạc Vô Yến đáng lẽ không nên mang họ Hạc.
Còn nên mang họ gì, không ai rõ.
Người kia đã bị tống vào tù, sống chết không rõ. Chỉ biết rằng Hạc tổng thực sự rất yêu Hạc phu nhân, vì vậy coi đứa trẻ này như con ruột, chỉ bởi đứa trẻ ấy có một nửa dòng máu của Hạc phu nhân.
Về phần Hạc phu nhân, bà dần thoát khỏi bóng tối trong lòng.
Bà đối xử với đứa trẻ không khác gì con ruột.
Thậm chí, là quá mức nuông chiều.
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng bà đã hóa giải được nút thắt trong lòng. Giờ đây mới hiểu, hóa ra trong bà vẫn luôn tồn tại hận thù.
Nỗi đau lớn nhất trên đời này, có lẽ chính là bị người thân ruồng bỏ và phản bội.
Nỗi đau ấy không cho phép mình quay lưng để oán hận, chỉ còn lại những vết kim châm dày đặc, xuyên qua tim. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn mong cầu chút hơi ấm.
Tim tôi cũng thấy đau nhói, thế nên không kìm được, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Kết quả, hắn lại bất ngờ bật cười.
“Loan Loan, em vẫn ngây thơ như vậy sao?”
“Em nghĩ tôi sẽ buồn vì một người muốn giết tôi à?”
Trên mặt hắn không hề có chút bi thương, thay vào đó là nụ cười giễu cợt. Hắn nhướng mày, vẻ mặt phóng túng quen thuộc.
Nói rồi, hắn đưa tay cầm lấy một chiếc bánh mà tôi vừa mang tới, cắn một miếng, gật gù đánh giá: “Tay nghề không tệ.”
Tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ bầu bạn với anh.
Làm sao có thể không để tâm chứ?
Đó không phải người xa lạ, mà là người mẹ mà hắn luôn kính trọng.
Người từng mang lại cho anh sự sống, lại muốn chấm dứt cuộc đời mình vì một đứa trẻ khác.
Đây giống như một trò mỉa mai, cũng giống như một bi kịch.
Nếu là tôi.
Nếu có thể.
Tôi sẽ hy vọng mình chưa từng được sinh ra.