Vọng Yến - Chương 1
1.
Thiếu gia Hạc Vô Yến đua xe nửa đêm.
Kết quả là gặp t*i n*n, đầu xe đâm thẳng vào đống đá.
Khi được phát hiện, Hạc Vô Yến chỉ còn thoi thóp. Sau hơn mười giờ cấp cứu, cuối cùng hắn rơi vào hôn mê.
Nói đơn giản – Hạc Vô Yến đã trở thành người thực vật.
Việc hắn có thể tỉnh lại hay không vẫn còn bỏ ngỏ.
Gia đình họ Hạc cưng chiều cậu thiếu gia này đến cùng cực, ngay cả khi đã thành người thực vật, họ vẫn thuê đội ngũ y tế tốt nhất về chăm sóc tại nhà.
Phu nhân họ Hạc xót con trai đến mức còn tuyển riêng 18 điều dưỡng thay phiên nhau chăm sóc Hạc Vô Yến đang hôn mê.
Và tôi, là một trong số đó.
2.
Nghe nói phu nhân họ Hạc đã mời một vị cao tăng đến.
Ban đầu định làm một buổi lễ để xua đuổi tà khí cho Hạc Vô Yến.
Nhưng vị cao tăng nói dương khí trên người Hạc Vô Yến quá nặng, cần một số âm khí để cân bằng liên tục.
Dù nghe có vẻ như lừa đảo.
Nhưng nhà họ Hạc quá giàu, cũng chẳng để tâm đến khoản tiền trả cho điều dưỡng. Nên phu nhân họ Hạc phất tay một cái, quyết định thuê 18 điều dưỡng riêng để chăm sóc hắn.
18 điều dưỡng, ai cũng có sở trường riêng.
Chỉ riêng tôi.
Lý do được chọn chỉ có một – khuôn mặt.
Mức lương 300.000 NDT một tháng đã thu hút vô số người.
Phu nhân họ Hạc vừa lau nước mắt, vừa kén chọn từng điều dưỡng đến phỏng vấn, từ hàng nghìn người mới chọn được 17 người ưng ý.
Cho đến khi chỉ còn một suất cuối cùng, phu nhân họ Hạc tình cờ đi đến trước mặt tôi.
Bà đưa tay bóp má tròn trĩnh của tôi.
Rồi suy tư nói: “Trông có phúc khí lắm.”
Đúng vậy, lý do tôi được chọn chỉ đơn giản vì khuôn mặt tôi trông có phúc khí.
Nên trong khi những người khác đang trổ tài nấu nướng, gấp quần áo, công việc của tôi chỉ là kê một cái ghế đẩu ngồi bên giường Hạc Vô Yến, làm một linh vật may mắn không nói năng gì.
Để xứng đáng với mức lương 300.000 một tháng, tôi có thể nói là tận tâm tận lực.
Ngay từ lúc bắt đầu làm việc, tôi đã mở to mắt nhìn chằm chằm Hạc Vô Yến đang nằm hôn mê trên giường.
Cố gắng truyền “phúc khí” của mình cho hắn.
Cũng không phụ lòng tin về mức lương.
Còn việc có tác dụng hay không,
Thì đã nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
Lúc này Hạc Vô Yến mắt nhắm nghiền, trên mặt còn vài vết xước rõ ràng, đầu còn quấn băng dày, nhìn là biết thương tích rất nặng.
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến mức quá đáng.
Lông mi dài cong vút, làn da trắng trẻo. Mặt dù có thương tích, đáng lẽ phải tái nhợt, nhưng ngược lại còn toát lên vẻ đẹp mong manh.
Theo lời đồn, thiếu gia Hạc Vô Yến của giới thượng lưu Bắc Kinh, hành sự ngông cuồng tùy ý. Nhưng vẫn được người lớn trong nhà họ Hạc cưng chiều, phần lớn là nhờ khuôn mặt này.
Những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta vui vẻ.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt này.
Tôi cũng không nhịn được mà thấy xót xa cho hắn cứ mãi hôn mê.
Sắc đẹp là lưỡi dao sắc.
Tôi chống cằm, nhìn Hạc Vô Yến, nếu không có bác sĩ ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà muốn chạm vào mặt hắn.
Bác sĩ khám xong cho hắn, rồi quay sang nói với tôi: “Nếu có vấn đề gì, cô cứ bấm chuông bên cạnh.”
Quản gia do phu nhân họ Hạc phái đến cũng đứng bên cạnh, cầm bệnh án bác sĩ vừa viết, xoay người định đi báo cáo với phu nhân họ Hạc.
Tôi gật đầu, tiễn bác sĩ đi, rồi tiếp tục làm linh vật may mắn của mình.
3.
Theo lời đồn bên ngoài.
Là thiếu gia được cưng chiều nhất nhà họ Hạc, dù Hạc Vô Yến ở nhà dưỡng bệnh, người lớn trong nhà chắc chắn cũng sẽ rất quan tâm.
Nhưng sau cả tuần đi làm.
Ngoài một lần nửa đêm, khi tôi gục đầu ngủ bên giường Hạc Vô Yến. Mơ màng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên đã thấy một bóng đen to lớn che phủ lấy tôi.
Tôi hoảng hốt, theo phản xạ rút ngay gậy bóng chày đã chuẩn bị sẵn.
Kết quả đối phương lại là ba của Hạc Vô Yến.
Đại ca thực sự của giới thượng lưu Bắc Kinh – Hạc Thương.
Đại ca phong trần mệt mỏi, ngoài cửa còn để một vali hành lý to đùng. Nhìn bộ dạng vừa đi công tác về, vội vàng đến xem tình hình đứa con trai cưng.
Tôi sợ đến mềm cả chân, dù sao cây gậy chỉ kém một chút nữa là đã đập vào trán ông ta. Kết quả Hạc Thương ngược lại còn vỗ vai tôi đầy hài lòng: “Chăm sóc con trai tôi cho tốt nhé.”
Nói xong ông ta liền quay người rời đi.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một tấm séc có giá trị lớn.
Cái này là gì?
Tính là tiền thưởng cho công việc cần mẫn của tôi sao?
Tôi lặng lẽ nhét tấm séc có giá trị lớn vào trong túi, vì vậy mỗi tối tôi lại có thêm một nhiệm vụ nữa –
Ngoài việc trông nom Hạc Vô Yến, còn phải bảo vệ tấm séc của mình.
Dù sao cũng là séc vô danh.
Nhưng ngoài việc đó ra, phu nhân họ Hạc vốn được cho là yêu chiều con trai nhất, lại không xuất hiện lấy một lần.
Vì tôi có một trái tim tò mò cực độ, bảo vệ làm việc ở cổng đã nhiều năm lén lút nói với tôi, con trai cả của phu nhân họ Hạc sắp về nước, thời gian này bà ta đều bận rộn bày trí biệt thự cho con trai cả, căn bản không rảnh để qua đây.
Đừng nói đến những người khác trong nhà họ Hạc, đến một cái bóng cũng không thấy.
“Nhưng anh ấy, chẳng phải càng cần người ở bên sao?”
Tôi dựa vào khung cửa, tay chỉ về phía cánh cửa đóng chặt trên lầu.
Bảo vệ nhún vai với tôi.
“Ai mà biết được?
“Nói là thiếu gia được cưng chiều nhất, nhưng giờ đã thành người thực vật, ở một nơi như nhà họ Hạc, bị coi như quân cờ bỏ đi cũng chẳng có gì lạ.”
4.
Bác sĩ đều đúng giờ đến khám cho Hạc Vô Yến mỗi sáng.
Ngoài thời điểm đó ra, phần lớn thời gian cả biệt thự đều yên ắng.
17 điều dưỡng khác đều làm việc riêng của mình, nhưng đến tối, khi mọi người đều về nghỉ ngơi, tôi – linh vật may mắn này vẫn phải tiếp tục làm việc.
Không cách nào khác, người quá xuất sắc thường dễ được giao trọng trách.
Thù lao phu nhân Hạc đưa cho tôi gấp đôi các điều dưỡng khác. Nhưng yêu cầu tôi phải túc trực bên cạnh Hạc Vô Yến 24/24. Vì vậy một ngày tôi rất ít khi uống nước, chỉ sợ không xứng với mức lương này.
Ban ngày còn đỡ.
Có lúc thực sự không chịu nổi, khi có người ra vào còn có thể nói chuyện vài câu.
Nhưng đến đêm.
Cả biệt thự đều im ắng, các điều dưỡng khác đều có phòng riêng ở tầng một, còn tôi phải thức trắng đêm canh chừng ở đây.
Phu nhân họ Hạc nói, điện thoại có bức xạ, sẽ ảnh hưởng đến con trai cưng của bà.
Tôi chỉ có thể than dài, nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, rồi lại cúi xuống nhìn “người đẹp ngủ” đang nằm hôn mê trên giường.
Tuy nhiên—
Sau cả tuần quan sát, tôi chắc chắn ban đêm sẽ không có ai xuất hiện. Những ý nghĩ táo bạo trước đây lại bắt đầu trỗi dậy.
Nhìn Hạc Vô Yến đang vô thức trên giường, tôi lại ngoái nhìn cánh cửa đóng chặt.
Trong lòng hơi do dự.
Nhưng vẫn nhanh như chớp đưa tay bóp má hắn một cái.
Mặt thiếu gia giới thượng lưu Bắc Kinh, đâu phải ai cũng được bóp.
Chậc chậc, cảm giác thật sự không tệ.
Nên tôi lại bóp thêm lần nữa.
Có chút hơi trả đũa nên dùng lực không nhẹ. Trên mặt hắn lập tức để lại một vết đỏ nhạt, khiến tôi vội vàng rụt tay lại, sợ ngày mai sẽ bị phát hiện.
Chỉ là vừa rút tay về, tôi đã thấy Hạc Vô Yến giơ tay lên.
“Đệt, người thực vật tỉnh rồi!”
Hành động này của hắn trực tiếp làm tôi sợ đến mềm cả chân.
Nhớ lời dặn của bác sĩ, tôi nhảy lùi lại, nhanh chóng bấm chuông.
Tiếp theo, tôi thấy Hạc Vô Yến vẫn nhắm mắt, lặng lẽ hạ tay xuống, đưa vào sau gáy… gãi ngứa.
Hắn đang… gãi ngứa?
Người thực vật cũng biết gãi ngứa sao?
Hay là, dưới sự chăm sóc tận tâm của tôi hắn sắp tỉnh rồi?
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vết đỏ trên mặt hắn, cầu nguyện thời điểm hắn tỉnh lại có thể muộn hơn, muộn hơn nữa.
Ít nhất đừng bắt quả tang việc xấu tôi làm.
Bác sĩ sống ở tòa nhà phía sau, cần 10 phút để đến đây, nên sau khi tôi bấm chuông, ông ta lập tức gọi video cho tôi, hỏi tình hình bệnh nhân.
Tôi run rẩy chỉ vào Hạc Vô Yến vẫn đang nhắm mắt gãi ngứa.
Tay hắn đã từ từ di chuyển từ sau gáy lên mặt.
“Anh ta… anh ta…” Giọng tôi run không ngừng.
Bác sĩ hơi tái mặt, tôi đoán là bị tôi dọa. Chạy nhỏ cả quãng đường, qua điện thoại vẫn nghe thấy tiếng thở.
“Anh ta sao?”
“Anh ta… anh ta vừa cử động.”
Tôi cũng thở không ra hơi, mãi mới nói được sự thật này.
Bác sĩ vốn đang căng thẳng tột độ, như thể đột nhiên dừng lại tại chỗ, có vẻ dở khóc dở cười: “Vậy thôi à?”
“Chứ còn gì nữa?” Tôi hỏi lại.
Người thực vật cử động.
Chẳng phải đây là chuyện rất đáng sợ sao?
Giọng bác sĩ có chút bất lực: “Không biết gì cả, người thực vật vốn có thể cử động vô thức.”
Vậy, đó là lý do hắn sàm sỡ tôi?
Tôi lặng lẽ cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình.
Ngay lúc vừa rồi, khi tôi gọi điện. Bàn tay đáng lẽ phải đang gãi ngứa sau gáy của hắn đột nhiên đưa ra, rồi nắm lấy eo tôi.
Má, hắn còn bóp hai cái nữa chứ.
Giống như trả đũa việc tôi bóp má hắn trước đó vậy.