Vòng Xoay Định Mệnh - Chương 2
Gã sai vặt thờ ơ cười cười: “Những năm nay có rất nhiều người muốn mạo nhận thân phận, lão gia và phu nhân sao có thể ứng phó hết được?”
Nói xong, hắn ta liếc nhìn ta, dường như đã nhận định ta cũng là loại người như vậy.
Ta cắn cắn môi.
Như vậy không được.
Nếu ta không về Tô phủ, làm sao có thể đấu lại Bạch Đào.
Vì vậy, ta lập tức mở gói đồ, lấy ra một chiếc khăn tay trắng, cắn rách ngón tay, viết một bức huyết thư.
Viết xong, ta trịnh trọng giao cho gã sai vặt: “Ta thật sự biết tung tích của tiểu thư Tô gia, xin hãy nhất định chuyển bức thư này đến tay Tô lão gia.”
Có lẽ hành động của ta đã khiến gã sai vặt kinh ngạc, hắn ta thực sự nhận lấy, xem xét hồi lâu rồi cất vào trong tay áo: “Được.”
Buổi chiều, gã sai vặt đã giao bức huyết thư của ta cho quản gia của Tô phủ đang vào kinh mua sắm.
Lúc đầu, quản gia cũng cũng có chút khinh thường.
Nhưng khi nghe nói đó là bức huyết thư do ta từng chữ từng chữ viết ra, ông ta đứng trên xe ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn ta.
“Những năm gần đây, ở huyện Thanh Thủy cũng có không ít người tự nhận là tiểu thư thất lạc, chúng ta đều đã từng báo cho lão gia và phu nhân. Nhưng lão gia có con mắt tinh tường, có thể nhận ra tiểu thư chân chính ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì vậy, lần nào họ cũng đến với hứng thú nhưng lại ra về trong thất vọng. Có bức huyết thư này, lão gia và phu nhân nhất định sẽ đến huyện Thanh Thủy một chuyến nữa. Nếu ngươi thực sự biết tung tích của tiểu thư, vậy ngươi chính là ân nhân của Tô phủ, sau này không nói đến vinh hoa phú quý, cũng sẽ không phải lo ăn mặc. Nếu ngươi muốn lừa dối Tô phủ… ngươi nên biết rằng, Tô phủ không dễ bị lừa như vậy.”
Ta vái chào ông ta, giọng điệu chắc chắn: “Làm phiền ngài rồi.”
Quản gia nhìn ta thật sâu, không nói gì nữa, quay người lên xe ngựa.
5.
Những ngày tiếp theo, ta tìm một khách điếm ở trấn, lặng lẽ chờ tin tức từ Tô phủ.
Nhưng ta đã đợi gần một tháng, vẫn không thấy lão gia và phu nhân của Tô phủ trở về.
Thậm chí ngay cả quản gia cũng không thấy.
Ta cũng đã đến Tô phủ hỏi thăm vài lần.
Nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời là “Không biết.”
Cứ chờ như vậy, cho đến khi ta tiêu hết tiền bạc mang theo, vẫn không có tin tức gì của người Tô gia.
Bất đắc dĩ, ta đành thu dọn đồ đạc, quay trở về thôn.
Chỉ để lại địa chỉ ở trong thôn, nhờ gã sai vặt nếu có tin tức lão gia trở về thì nhất định phải báo cho ta.
Một tháng không về nhà, căn nhà gỗ đã phủ một lớp bụi dày.
Ta đặt đồ xuống, vừa dọn dẹp xong, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Bạch Đào thấy ta, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Lâm Phỉ, ngươi cuối cùng cũng trở về, ngươi đi đâu trong một tháng qua vậy?”
Ta lạnh nhạt nói: “Đi lên trấn chơi ở một tháng, sao vậy?”
Nàng ta nghi ngờ nhìn ta.
Một lát sau, nàng ta nắm chặt lấy cánh tay ta, không chút khách khí nói:
“A Thịnh đang đợi ngươi ở nhà ta, hắn muốn gặp ngươi, ngươi mau đi theo ta.”
Chỉ trong vòng một tháng, vết thương của Triệu Thịnh đã khỏi hẳn.
Hắn khoanh tay đứng trong nhà chính Bạch gia, khí chất ngạo nghễ, không hề ăn nhập với căn nhà gạch ngói ở nông thôn.
Bạch Đào vội vàng nắm chặt lấy ta.
Vừa vào cửa, nàng ta đã lôi ta đến trước mặt Triệu Thịnh, ấn vai ta ra lệnh: “Mau quỳ xuống.”
Ta nghiêng người né tránh, cau mày lạnh giọng hỏi: “Tại sao?”
Bạch Đào khoanh tay, nhìn ta như nhìn một kẻ sắp chết.
“Ngươi có biết người nam nhân đứng trước mặt ngươi là ai không? Hắn chính là Tuyên Vương, là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng!”
Nàng ta vốn tưởng rằng ta sẽ sợ hãi mà quỳ xuống ngay lập tức.
Nhưng không ngờ, ta lại cười nhạo: “Ngươi nói hắn là Tuyên Vương thì hắn là Tuyên Vương sao? Ta còn nói ta là công chúa ——”
Lời còn chưa dứt, đầu gối ta đột nhiên đau nhói, không kịp trở tay, hai chân khụy xuống, ngã nhào xuống đất.
Còn Triệu Thịnh thì đứng cách ta năm bước, dùng viên đá nhỏ ném vào đầu gối ta.
Thấy ta ngã xuống, hắn ta nhếch miệng cười lạnh lùng, khinh thường nói: “Không phải là đã quỳ rồi sao?”
6.
Ta nghiến răng, muốn đứng dậy.
Nhưng Bạch Đào lại dùng chân đạp chặt vào đầu gối ta.
Tay nàng ta thì nắm lấy tóc ta, ép ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triệu Thịnh.
Triệu Thịnh ngồi ở vị trí chủ tọa, thong thả nhấp một ngụm trà, mới nhàn nhạt ngước mắt lên:
” Thời hạn một tháng đã đến, nhưng huynh trưởng của ngươi vẫn chưa trở về, là muội muội của hắn, ngươi chắc chắn có cách tìm được hắn chứ?”
Ta không nhịn được cười trào phúng một tiếng.
Quả nhiên là chó không thể bỏ được thói ăn cứt.
Bất kể chuyện kiếp trước và kiếp này diễn biến như thế nào.
Tính cách vong ân phụ nghĩa, ích kỷ hẹp hòi của Triệu Thịnh này, quả thực không hề thay đổi.
“Ta và ca ca lại không có tâm linh cảm ứng, ta làm sao tìm được hắn? Hơn nữa, nếu ngươi thực sự là Tuyên Vương, hẳn phải biết nhiệm vụ giao cho hắn khó khăn đến mức nào, hắn chậm trễ một chút cũng là chuyện bình thường. Ta và ca ca dù sao cũng coi như đã cứu mạng ngươi, ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
Nói xong, ta động đậy chân.
Ngay giây tiếp theo, Bạch Đào đã tát mạnh vào mặt ta một cái.
“Thứ thôn phụ như ngươi, đừng ở đây mà nói lời ngông cuồng, mạng của A Thịnh rõ ràng là do ta cứu, có liên quan gì đến các ngươi?”
Bạch Đào nhổ vào ta một cái, dùng chân đạp mạnh, đạp đến nỗi xương đầu gối ta kêu răng rắc.
Nàng ta tiếp tục mắng: “Ngươi có biết miếng ngọc bội mà ca ca ngươi lấy đi là bảo vật gì không? Đã hứa sẽ cho hắn chỗ tốt thì hắn phải giữ lời hứa! Bây giờ A Thịnh đã phái người đi tìm ca ca ngươi rồi, đợi tìm được ca ca ngươi, dù sống hay chết, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Ta cười khẩy.
Thì ra là vậy.
Bởi vậy kiếp trước, ca ca ta mới nhanh chóng bị kết tội như vậy.
Thì ra người định tội ca ca ta, chính là Triệu Thịnh!
Thấy ta không sợ hãi, ngược lại còn cười, Bạch Đào không nhịn được cau mày.
“A Thịnh, nàng ta điên rồi, chúng ta xử lý nàng ta thế nào?”
Triệu Thịnh lạnh lùng nhìn ta, khinh thường nói:
“Trước tiên hãy nhốt nàng ta vào phòng củi, mỗi ngày tra tấn một lần, ép Lâm Diệp tự mình xuất hiện. Ta không tin, Lâm Diệp thật sự nhẫn tâm đến vậy, vì vinh hoa phú quý mà ngay cả muội muội của mình cũng không cần.”
7.
Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếp đó nắm lấy tóc ta, lôi ta như một con chó chết vào phòng chứa củi.
Ngay lúc này, phu nhân thôn trưởng đột nhiên vội vã xông vào.
Thấy ta bị đánh thành như vậy, liền giật nảy mình.
Triệu Thịnh không vui nhíu mày.
Bạch Đào cả giận nói: “Nương, không thấy chúng ta đang làm làm chính sự sao? Ngươi xông vào đây làm gì?”
” Thật xin lỗi, ta không phải cố ý” bà ta vội vàng xin lỗi, lắp bắp nói: “Chỉ là bên ngoài có hai chiếc xe ngựa, tám con ngựa cao lớn kéo, trên xe còn có dạ minh châu nữa! Ta nghĩ chúng ta cũng không quen biết người nhà giàu có như vậy nên vội vàng đến tìm Triệu gia, nghĩ xem có phải người của hắn đến không.”
Triệu Thịnh nghe vậy, lập tức đứng dậy, phủi bụi trên người, khoanh tay nói:
“Nên là tìm bổn vương. Đối phương đã tự xưng danh tính chưa?”
“Xưng rồi! Xưng rồi!” Đại nương kích động nói: “Trên xe ngựa có một đôi vợ chồng đi xuống, người nam nhân kia nói mình hình như họ gì đó Tô, đúng rồi, Tô gia kinh thành!”
Triệu Thịnh gật đầu, dặn Bạch Đào trông chừng ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng ta vừa nghe thấy hai chữ “Tô gia”, mắt lập tức mở to, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Bạch Đào dường như không nghĩ đến chuyện chín năm trước.
Nàng ta lại tát ta một cái, quát ta ngoan ngoãn một chút, tiện tay dùng khăn tay nhét vào miệng ta.
Trong thời gian ở phòng chứa củi, nàng ta cũng không rảnh rỗi.
Thỉnh thoảng dùng roi mây quất ta hai cái.
Ngay khi ta hấp hối, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Lâm Phỉ đâu? Lâm Phỉ đâu?”
Bạch Đào giật mình, vội vàng đi ra ngăn người: “Đây là hậu viện, các ngươi vào không thích hợp lắm đâu?”
“Tránh ra.”
Vì quá đau, ý thức của ta đã bắt đầu mơ hồ.
Chỉ nghe thấy bên ngoài một trận hỗn loạn và tiếng bước chân hỗn loạn.
Củi tối om đột nhiên có một luồng sáng lọt vào.
Tiếp đó, ta ngã vào một vòng tay ấm áp tỏa ra mùi thơm.
Sau đó ta hoàn toàn mất đi ý thức.
8.
Khi ta mở mắt lần nữa, liền nghe thấy một tiếng kinh ngạc “Đại tiểu thư tỉnh rồi!”
Tiếp đó, bị một quý phụ ôm vào lòng, liên tục nói:
“Tiểu kiều kiều của ta, tâm can, con chịu khổ!”
Bên cạnh có một người nam nhân phúc hậu, hốc mắt đỏ hoe nhắc nhở:
“Phu nhân, Kiều Kiều vừa mới tỉnh, thân thể còn chưa khỏe hẳn, nàng đừng quá kích động.”
Quý phụ là mẹ ta, người nam nhân phúc hậu là cha ta.